Mạc Tinh đứng trên thiên linh bảo thụ, lòng đầy thổn thức nhìn về chiến trường trước mặt.
Hoa máu bay đầy trời, năng lượng loạn lưu, tiên thuật pháp bảo, nổ mạnh ác liệt.
Đã bao lâu rồi, tiên giới không có chiến tranh cấp độ này !?
Mạc Tinh không nhớ được, hắn mới có 30 tuổi mà thôi, 30 tuổi
thành tựu kim đan, coi như cũng là dạng thiên tư tốt, tu đạo
thuận lợi. Thế nhưng thời gian kinh lịch ngắn cũng khiến hiểu
biết của hắn bị bó hẹp. Trong ký ức của Mạc Tinh, từ khi hắn sinh ra, tiên giới chưa có chiến tranh quy mô lớn thế này bao
giờ cả.
4000 tiên nhân kim đan kỳ, là lực lượng hùng mạnh cỡ nào !?
Bất cứ tiên môn cổ giáo nào, nếu không có tiên nhân luyện hư kỳ trở lên tọa trấn, đều có thể quét ngang. Đặt ở 3 tầng trời
đầu tiên, đều không có địch thủ, đặt ở 6 tầng trời kế tiếp,
đều có thể nhẹ nhàng vượt qua.
Vậy mà bây giờ còn bao nhiêu !? 3000 !? Chưa đến 3000.
Chiến trận bắt đầu chưa được 10 phút, quân số của bọn họ đã
thiệt hại mất một phần tư. Mặc dù đa phần đều chết do pháo
năng lượng linh tử bất ngờ tập kích lúc khởi đầu, thế nhưng
cái chỉ số thiệt mạng vẫn không ngừng nhảy lên báo hiệu chiến đấu vô cùng bất lợi cho bọn họ.
Đám này rốt cuộc có phải phàm nhân không thế !?
Phàm nhân mà có thể bay lòng vòng cầm pháp bảo đuổi giết tiên nhân thế kia à !? Lại còn cái bộ giáp cổ quái có thể ngạnh
kháng một kích của kim đan kỳ tu sĩ kia, ở đâu ra nhiều như vậy !?
Thế này thì phàm chỗ nào !?
Ngược lại, tiên nhân bọn họ, hơn phàm nhân ở chỗ nào !?
Tâm tình phiền muộn, Mạc Tinh chỉ biết điên cuồng thôi động linh lực trong cơ thể tế luyện thiên linh bảo thụ dưới chân, khiến
cho cây cổ thụ khổng lồ này tỏa ra hào quang càng lúc càng
rực rỡ, tán cây che phủ chiến trường. Liên tục hồi phục linh
lực tiêu hao, giúp cho tu sĩ kim đan đứng dưới tán cây có thể
liên tục thi pháp, đánh ra trọng kích ầm ầm. Hào quang trên cây
còn kích thích tế bào, lành lại trúc cơ, khiến những vết
thương do bị tia năng lượng xẹt qua nhanh chóng lành lại, kéo
dài sức chiến đấu.
Thiên linh bảo thụ là bí bảo lấy từ một nhành của cây thế
giới – tiên khí linh thụ, bảo vật định giới của tu chân giả.
Dù chỉ là một nhành thôi, thế nhưng hiệu quả của nó đều có
thể ăn đứt bất cứ bản mệnh pháp khí của bất cứ tu sĩ nào
từ độ kiếp kỳ, chân tiên trở xuống.
Chính vì bảo khí này mà Mạc Tinh chỉ mới 30 tuổi đã có
thành tựu kim đan, trong khi đặt ở một tiên nhân bình thường, độ tuổi đạt đến cảnh giới này trung bình phải là 300 tuổi. Đây
là bảo khí đáy hòm của hắn, cho dù là huynh đệ thân thiết
nhất, hắn cũng chưa từng để lộ ra ngoài. Thế nhưng tình cảnh
bây giờ khác rồi, nếu không lấy nó ra, chiến trận sẽ rất nhanh chóng tan vỡ.
Đây không phải là lúc bo bo giữ mình
Cũng không phải tiên nhân nào cũng đều máu lạnh vô tình, có
thể thản nhiên nhìn đồng bào của mình chết đi được. Mạc Tinh
còn trẻ, nhiệt huyết trong hắn còn chưa mất hết, thân nhân của
hắn vẫn còn rất nhiều, tu đạo nhanh không phải trải qua quá
trình vô tuế nguyệt mài mòn tâm hồn. Hắn không giống những ông
già khác, luôn tự xưng là nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, để rồi trơ mắt nhìn con cháu và đồ đệ của mình chết đi cũng không
rơi một giọt nước mắt khóc thương.
Mạc Tinh là người tiên giới, hắn không muốn thấy tiên nhân đổ
máu rồi bị tàn sát trong vô vọng. Thấy đồng bào bị tàn sát,
lòng hắn phiền muộn, thấy lãnh thổ tiên giới bị xâm phạm, hắn không chấp nhận. Vậy nên dù là người đi cuối đội hình, dù là người đầu tiên nhìn ra phàm nhân biến mạnh tới bất phàm, nhìn ra được trận chiến này bọn họ không thể chiến thắng, Mạc Tinh vẫn không rời đi.
Trái lại hắn lấy ra thứ trân quý nhất của mình đóng góp và chiến cuộc.
“Tận lực mà làm thôi.”
“Giết !!!”
Linh lực của Mạc Tinh bùng nổ, cấp bậc của hắn được thiên linh bảo thụ gia trì, linh khí xung quanh điên cuồng đổ vào kim đan,
cưỡng chế ép nó phá đan hóa anh, bồi anh hóa thần, trực tiếp
đột phá hai cảnh giới trong khoảnh khắc.
Thiên linh bảo thụ là bảo vật cấp độ cực cao, cho dù đứng
trong danh sách bảo khí hàng đầu cũng thừa đủ để vào top 100,
ở mười tầng trời đầu tiên chính là báu vật tối cao. Nó có
thể hỗ trợ chủ nhân lu luyện không ngừng nghỉ, có thể điều
động linh khí xung quanh như có một tiên nhân cảnh giới luyện hư
giúp đỡ, có thể bồi bổ thân thể tu sĩ, lại có thể trực tiếp đẩy cảnh giới của người sử dụng lên hai bậc, miễn là tu vi
người đó không đạt tới chân tiên độ kiếp kỳ. Mạc Tinh là kim
đan kỳ, sử dụng chức năng này, lập tức nhảy vọt lên cảnh giới hóa thần. Tồn tại mạnh mẽ chạm nóc tầng trời thứ nhất
giống Thái Nhất chân nhân của tiên nhất giáo.
Hóa thần kỳ tu sĩ Mạc Tinh nhấc tay lên, thiên linh bảo thụ theo tâm hắn mà động, từng phiến lá cây rung rung rời khỏi nhánh,
linh lực vận chuyển như răng cưa trên cạnh lá, mấy trăm ngàn
chiếc lá cùng đong đưa theo nhịp điệu, sau đó nhất tề bắn ra.
Bong bong boong….
Lá cây mang theo lực lượng cấp độ trúc cơ dày đặc bắn phủ kín một vùng không gian, đánh lên thân những chiếc GMS chế tác từ
orihancol nổ vang ầm ầm, hoa lửa tóe lên dày đặc cùng màn âm
thanh rộn rã. Lớp vỏ Orihancol bị đánh tới lõm vào, cũng may
tạm thời đủ chắc chắn để bảo vệ tính mạng phi công bên trong,
nhưng lá cây đánh tới chỗ MS thì mạnh mẽ xuyên qua vòng năng
lượng phòng ngự, giáng trực tiếp lên thân phi công, khiến cho
không ít người thổ máu bay ngược ra sau.
Một đòn này của Mạc Tinh đã xoay chiều chiến cuộc, tiên nhân
từ tỷ lệ 3-7 lập tức ép sân trở lại với tỷ lệ 4-6. Sĩ khí
dâng cao chưa từng có.
Còn Mạc Tinh, đánh xong một kích này lập tức trắng bệch mặt
mũi, ngồi bệt xuống thân cây thở hổn hển, cưỡng chế ép Kim đan lên Hóa thần, cái giá phải trả dĩ nhiên không hề nhỏ. Thiên
tài tu luyện Mạc Tinh, coi như từ giờ chỉ là một phế vật
Luyện Khí kỳ, tụt hai cảnh giới, hơn nữa rất có thể đạo hạnh sẽ không bao giờ tăng tiến được nữa.
Thế nhưng dù chỉ còn chút linh lực ít ỏi của cảnh giới Luyện Khí, hắn vẫn liều mạng đổ vào thiên linh bảo thụ dưới chân,
khiến cho hào quang của nó dù ảm đạm đi rất nhiều nhưng vẫn
không biến mất, trợ giúp cho tu chân giả khác đang đau khổ chém
giết trong chiến trận.
Tóc Mạc Tinh bạc trắng, làn da dần nhăn nheo, linh lực đã hao
hết, hắn đang lấy huyết khí và tuổi thọ của mình để bù vào, còn may hắn khá trẻ, tuổi thọ còn dồi dào, tạm thời vẫn duy trì được thiên linh bảo thụ.
Ông lão Mạc tinh nhìn bàn tay mình khô héo của mình cười khổ, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Ta chỉ có thể làm được đến đây thôi, dùng chút tuổi trẻ này
đổi lại sự sống cho mọi người, xin hãy tự bảo trọng nhé.”
Không ai biết sự hi sinh lặng thầm của hắn, mỗi người vẫn đang
miệt mài chiến đấu, mỗi người đều đang cân nhắc xem có nên lấy thủ đoạn đáy hòm của mình ra để chiến đấu hay chạy đi không.
Chẳng ai rảnh rỗi để ý đến tình hình xung quanh, trái lại còn có người cau mày, vì không biết cái đám ở hậu phương làm gì
để cho hỗ trợ từ cái cây lớn kia đột nhiên giảm mạnh như vậy.
Thật là cái bình hoa vô dụng mà.
Một kích đánh ra từ cây lớn khiến cho tinh thần của các tu chân giả phấn chấn, thì ra quân họ cũng có cường giả mạnh mẽ như
vậy đấy, vậy thì không cần lấy tất cả ra liều mạng vội. Đợi
vị cường giả kia xuất thêm một kích, đợi hắn kiệt sức rồi
thì chúng ta thu gặt thành quả, như vậy không phải sẽ được kết quả tốt nhất hay sao. Vị cường giả kia mà vẫn lạc, chúng ta
sẽ an táng thi thể của hắn, rồi chia sẻ bảo khí của hắn để
phát dương quang đại tinh thần truyền thừa, sau đó giết sạch
phàm nhân báo thù cho hắn.
Đây là cách mà đại đa số người tiên giới nghĩ đến lúc này.
Cùng lúc đó, Hoài Nam tiếp nhận quyền điều khiển từ Hans, trực tiếp gia nhập chiến cuộc.
Đội hình của MS và GMS lập tức tập kết và thay đổi.
…
Vừa tiếp nhận chỉ huy thì chiến cuộc xoay chiều, tâm tình của
Hoài Nam vẫn chẳng ảnh hưởng lắm, trái lại trong tim hắn đang
có từng đợt nhiệt huyết dưỡng dục, khiến cho nhịp điệu cấp
tốc tăng nhanh. Hắn hít sâu một hơi, kìm chê tâm tình của mình,
binh gia kị nhất là kích động.
“Lại có thứ bảo khí như vậy trong đám tu giả kim đan kỳ, thật
sự là ngạc nhiên đấy. Thế nhưng sử dụng cũng không phải rất
dễ dàng đi. Một kích như vậy, ngươi đánh ra được bao nhiêu lần.”
Hoài Nam chăm chú theo dõi bản đồ 3D do Hans cung cấp, từng số
liệu thương vong và tương quan lực lượng nảy lên trong đầu. Hắn
thậm chí còn căn cứ vào mật độ linh tử xung quanh đang được
điều động để tính ra khả năng bộc phát chiến lực của tiên
nhân. Khoanh tay trước ngực, đưa tay lên cằm miết miết, Hoài Nam
trầm ngâm nói:
“Đội hình MS và GMS này toàn những người lạ hoắc, quân nhân chính quy của IMI đấy à !?”
Hans ở trên màn hình gật đầu đáp:
“Đúng mà cũng không đúng. Xung kích do việc lái MS, tạm thời
người binh lính của trái đất chưa thể chịu đựng được, ngoại
trừ một vài cá thể đặc thù, còn lại đều là bản clone của
các phi công đỉnh cấp trên thế giới hiện giờ, với mức độ cơ
thể được đặc chế theo nguyên bản tu chân giả trúc cơ kỳ đã
được giải phẫu cách đây mấy năm.”
“Clone với thể chất trúc cơ kỳ lái MS có thể đạt tới chiến
lực sát cảnh giới kim đan. Còn GMS có hạt nhân kim đan làm
nguồn năng lượng, chiến lực có thể theo sát nguyên anh kỳ, đại
khái… mật độ huy động năng lượng trong không gian vào khoảng
19.99%”
Nói rồi nhún vai với vẻ tùy ý:
“Nhìn chung thì chiến lực của chúng ta vẫn áp đảo, anh cứ đánh sao cho đẹp là được.”
Hoài Nam gật đầu, nhìn qua biểu đồ năng lượng, cái cây khủng
bố giống vật thể buff siêu cấp kia đang giảm dần khả năng vốn
có. Xem ra người điều khiển cũng chịu hết nổi rồi. Một kích
vừa rồi hắn đánh ra hẳn là chút hồi quang phản chiếu cuối
cùng.
Mất đi hỗ trợ cực lớn từ cái cây này, không biết đám kim đan
kỳ ngoài kia đã nhận ra tình cảnh của mình chưa, trái lại
thấy bọn họ chém giết còn hung hăng lên thì phải. Không lẽ vì
nhận ra không còn đường lùi nên mới liều mạng !? Mà liều mạng
thì tại sao không lấy thủ đoạn mạnh hơn ra, vẫn cứ lèo tèo
mấy thanh phi kiếm, lác đác vài cái pháp bảo thế kia !?
Mà thôi kệ, trận chiến này kết thúc được rồi.
Hoài Nam đeo dụng cụ hỗ trợ chỉ huy lên vành tai, căn cứ vào
số hiệu của từng đoàn MS, bắt đầu ra lệnh liên tục.