Chương 23: Phi Kiếm vs Stellar

Bùm

Một tiếng nổ như trái phá vang lên, chấn động toàn bộ hạ tầng kết cấu

căn cứ, tất cả binh sĩ, nhân viên đều bị một kích này đánh tỉnh. Thậm

chí cả chiếc giường của bọn họ cũng nảy tưng lên một cái.

Có đùa không vậy !? Căn cứ này có kết cấu lò xo chịu lực, kể cả một trận động đất cấp chín cũng không khiến nước trong một ly đầy văng ra ngoài

nữa là.

Trừ khi bị người ta ném cả một quả núi vào giống như trận chiến tuần trước.

Thế nhưng sau khi lớp màn chắn đảo chiều trọng lực mở ra, nếu không có

lực áp gấp vài trăm lần như thế, một quả núi ném tới căn cứ cũng chẳng

tạo thành bất cứ rung chấn nào cả, hơn nữa còn có thể bị mất trọng lượng và bay ngược lại nữa cơ.

Sức mạnh quái quỷ gì đây chứ !?

Đây là tầng trời thứ nhất, lấy đâu ra kẻ có thể gây ra chấn động cỡ này !?



Trời rạng sáng, quân doanh đón ánh bình minh đột ngột rung chuyển ầm ầm như một gã khổng lồ vươn vai thức tỉnh.

Nhìn từ trên cao xuống, các kiến trúc bắt đầu sắp xếp lại

trật tự, từng dãy từng dãy nhà do những chiếc phi thuyền

khổng lồ tổ hợp thành nhanh chóng dạt sang hai bên, tạo hình

vòng cung, kết quả tạo ra một khoảng trống ở chính giữa,

giống như một con quái thú dần há miệng, lộ ra nanh vuốt của

mình.

Giữa khoảng trống hình tròn được các tòa kiến trúc hợp kim

bao vây lấy ấy, mặt sàn dưới chân lấp lánh những hạt kim loại

nhỏ, đổ dồn vào kết tinh cứng rắn lại, tạo ra một chất liệu

cứng rắn hơn kim cương. Kết hợp với vòng cung xung quanh, một

đấu trường nhỏ rộng khoảng 1km nhanh chóng hiện ra.

Còn đấu thủ của nó !?

Theo một tiếng nổ vang, từ trong một dãy kiến trúc đóng vai

trò là bức tường của đấu trường mới lập ra này, một bóng

người phá tường xuyên ra, theo tư thế bay ngược, mang một đống

những mảnh vỡ còn ám lửa điện. Bóng người bị đánh văng từ

trong những bức tường kiên cố này không biết đã xuyên qua bao

nhiêu tòa kiến trúc, cuối cùng đập một lỗ lớn lên đấu trường, khiến mặt sàn nứt nẻ, lại nảy lên, quán tính chưa hết, hai

chân cắm xuống đất để ổn định lại thân thể vẫn cào thành một đường dài thô bạo.

Giữa đống đổ nát, Phi Kiếm vung vung ống tay áo cháy xém, lau đi vết máu trên miệng, nhìn hai đường rãnh dài cho bàn chân mình cày lên khi bị

đánh lui, lạnh nhạt nói:

“Nếu ta nhớ không lầm thì trường sinh đảo vẫn còn ba vị trưởng lão nữa cơ mà !? Chỉ có mình ngươi tiếp ta sao !?”

Đống đổ nát do thân thể cô ta va đập vào khi bị đánh bay lại nhanh chóng phân tán thành từng hạt nhỏ, tổ hợp lại đúng vị trí cũ như chưa hề có

gì xảy ra. Phi Kiếm cũng thoáng kinh ngạc, mình bất cẩn bị đánh bay đi cũng đã đụng vỡ hơn mười tòa nhà, vậy mà chớp mắt

một cái, những kiến trúc này đã tự hồi phục lại rồi, chỗ

này so với ma giới còn tà môn hơn. Cùng lúc đó, đứng trên nóc

một tòa kiến trúc, Stellar Verminton nhìn xuống Phi Kiếm với ánh mắt

kiêu ngạo, cười nhạt nói:

“Thế nào !? Xem thường ta sao !? Cho dù ngươi đã tu đạo cả ngàn năm thì

thế nào !? Chúng ta đều chỉ là cận giới hoàng mà thôi. Đừng lấy tuổi

tác…”

Stellar nhún chân, bay xuống như sao băng, trên tay hiện lên một dải

sáng, nắm chắc một mũi thương, chớp mắt đã tiếp cận Phi Kiếm, đâm thẳng

vào vị trí trái tim.

“…mà luận thực lực !”

“Bạch Hổ Bách Biến - Thương Nha Biến.”

Phi Kiếm hừ lạnh, ánh mắt vừa đảo, phi kiếm bên người xoay tròn, bắn vọt tới như một viên đạn mang vận tốc của tia chớp. Đánh văng mũi thương.

Cô ta xoay cổ tay, một thanh tiểu kiếm khác đã nắm chắc, từ dưới đâm lên vào vị trí cổ họng địch thủ.

“Bất ngờ tập kích được một lần đã khiến ngươi cuồng vọng vậy sao !?”

Stellar ngửa người, lưỡi kiếm xẹt qua, muốn cắt đứt tóc mái. Chân búng

ra sau, cong eo lại, vừa thoát khỏi một cước Phi Kiếm quét qua. Tay cầm

thương lại quét xuống một góc bốn mươi năm độ, đánh văng đi một thanh

tiểu kiếm khác. Chỉ trong chớt mắt, xung quanh đã xuất hiện hơn

mười thanh tiểu kiếm tương tự cùng bắn vọt tới. Đầu mũi thương chuyển động như một tia sáng, chuẩn xác đánh văng toàn bộ

tiểu kiếm đánh tới. Chỉ trong khoảnh khắc, thậm chí mũi chân

còn chưa kịp tiếp đất, xung quanh Stellar đã nổ vang vô số chùm

hoa lửa do binh khí va chạm cực tốc, còn tạo ra một lớp sóng

khí đánh nứt mặt sàn.

Phi Kiếm không để Stellar có cơ hội trở mình, người loáng lên đã biến

mất, xuất hiện ở vị trí sau gáy cô ta, kiếm trên tay chém xuống từ sau

ót.

Stellar còn chưa chạm chân xuống đất, cũng vừa dùng sức đánh văng mười

mấy thanh phi kiếm, vốn không thể trở mình được. Một kích này nếu Phi

Kiếm đắc thủ, cô ta sẽ bị chém bay đầu.

Phừng.

Đột nhiên xung quanh Stellar xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu trắng,

khiến không khí xung quanh vặn vẹo biến hình, thanh tiểu kiếm mới chém

tới một nữa đã tan thành nước thép. Phi Kiếm quyết đoán lùi lại vài bước ngay lúc đó, nhưng chỉ hơi nóng ập tới đã khiến ông tay áo của cô ta

cháy thành tro hoàn toàn. Bàn tay còn bị hun tới bỏng rát, đau nhức

không thôi.

“Vậy ra đây là ý nghĩa cái tên của ngươi. Bạch Hỏa Bách Biến, đại nữ hoàng.”

Phi Kiếm vừa lùi lại, giữ khoảng cách với hơi nóng khủng khϊếp kia, vừa lẩm bẩm nói.

Stellar không đáp,chỉ cười hỏi lại:

“Thật đáng buồn nhỉ, tốc độ của ngươi nhanh hơn phi kiếm của ngươi. Muốn dùng toàn lực công kích ta, ngươi phải áp sát để tự thân dùng kiếm.

Nhưng áp sát ta thì sẽ bị lớp lửa trắng này thiêu cháy ngay tức khắc.

Ngươi định làm gì đây !? Hả Kiếm Ma tiền bối !?”

Phi Kiếm bĩu môi, tiện tay quăng đi cán kiếm trơ gốc trên tay, hời hợt đáp:

“Ta thừa nhận lửa của ngươi rất quái dị. Ta đúng là không cách nào áp

sát ngươi nữa cả. Nhưng tu chân giả bọn ta muốn giết người thì

dùng tay chân chiến đấu chỉ là thủ đoạn hạ lưu thôi.”

Stellar định đáp lại gì đó, đột nhiên lông tóc toàn thân dựng dứng, cảnh báo nguy hiểm cực độ, cô ta vội vả nghiêng đầu qua một bên, chân muốn

dịch chuyển, nhưng vẫn chậm một bước.

Xoẹt…

Vành tay bị cắt qua, ứa máu.

Stellar nghiến răng vung cây thương lên, xoay tròn nó bảo vệ quanh

người, lớp bạch hỏa cũng mở lên toàn bộ, người cô ta giống như một cây

đuốc sống, giữa vô số ánh đèn chiếu rọi của căn cứ cũng rực sáng như một mặt trời nhỏ.

Phi Kiếm thì không hề công kích nữa, chỉ đứng yên đó, miệng lẩm nhẩm

niệm chú, tay thỉnh thoảng lại bắt quyết, đánh ra những thủ ấn phức tạp.

“Huyết hao tận... nguyện năng vi nhĩ đắc vĩnh sinh “

Keng keng keng…

Tiếng kiếm và thương va chạm liên hồi, những ảo ảnh hình thanh kiếm từ

hư không liên tục xuất hiện bên cạnh Stellar, không phải thực thể, nhưng hễ tiếp cận cô ta đều có khả năng xé rách và cắt đứt, ngoại trừ dùng

năng lượng và bạch hỏa cô đọng để tiếp lấy, không có cách nào đón đỡ

ngoại trừ né tránh.

“Thống ái ngã, bất kế tâm hòa thần”

“Kiếm ý, ngươi bày kiếm trận từ lúc nào !?” Stellar bị loạn kiếm từ hư

không bay tới ép cho chật vật, lửa trắng không thể thiêu được những thứ

vô hình như kiếm ý, cây thương trên tay nếu không phải là một trong tứ

đại bảo vật của trường sinh đảo, cũng không cách nào đỡ nổi.

“Nếu lúc đó ngươi để yên cho ta cắt đầu xuống, thì bây giờ không phải chật vật thế này đâu.”

“Ta tuy xuất thân từ tiên giới, nhưng không hợp tu tiên, cũng chẳng hợp

tu kiếm. Cái ta am hiểu là âm thầm đánh lén, nhất kích tất sát, nếu như

điều kiện không cho phép, thì thiết lập bẫy rập, bố trí kiếm trận mài

chết địch thủ. Kiếm trận mới là thứ ta thành thạo nhất, tư vị thế nào !? Đại nữ hoàng !?”

Stellar đứng giữa kiếm trận liên tục vung vẩy cây thương, thỉnh thoảng

vẫn bị một vài đạo kiếm ý cắt qua da thịt, bộ váy đang mặc nhanh

chóng bị cắt tả tơi. Tuy vậy, ánh mắt cô ta vẫn không hề hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào Phi Kiếm, trầm giọng hỏi:

“Tiểu kiếm trận khiến tốc độ cắt tăng lên 205 lần. Chỉ có vậy mà đã đắc chí rồi sao !? Ngươi quá ngây thơ rồi !”

“Bạch Hổ bách biến, tiên vĩ biến !”

Xoẹt.

Cây thương trên tay Stellar lập tức mềm ra, rồi kéo dài trở thành một

cây roi. Stellar nắm cán roi, vung nó lên thành một vòng tròn tầng tầng

lớp lớp bao quanh người, bạch hỏa từ cơ thể nhanh chóng bám lên thân

roi, biến nó thành một cây roi lửa sáng rực.

Phi Kiếm nheo mắt, thủ thức trên tay biến ảo, miệng lẩm nhẩm tiếp tục đọc một đoạn chú văn:

“ Đãn ngộ trước…. giá toán thị duyên phân “

Vòng xoáy của cây roi càng lúc càng mở rộng, đến hơn 20m quanh cơ thể

đều đã bị vòng xoáy lửa này bao phủ, nhiệt độ cả căn cứ tăng vọt, mặt

sàn dưới chân Stellar đã hoàn toàn tan chảy, không khí cũng vặn vẹo biến hình, thậm chí còn sinh ra những đốm lửa màu hồng nhạt lơ lửng bay như

tàn tro giữa trời.

“Túng tái kiến, diệc nan tục ân tình…”

Xèo xèo xèo….

Đến khi vòng xoáy mở rộng hết cỡ, cuối cùng cũng đã quét trúng thứ gì đó trong không khí, bạch hỏa nhanh chóng thiêu đốt thứ đó đến biến hình,

cuối cùng, hơn 50 thanh tiểu kiếm từ hư không bốc cháy hiện ra, rơi

xuống mặt đất nóng chảy, chỉ còn trơ cán.

“Ta đoán không sai mà. Kiếm trận cần có kiếm phôi để bày trận, muốn phá

trận chỉ cần đốt kiếm phôi đi là được.” Stellar cười rộ lên, nhìn chằm

chằm vào Phi Kiếm như hổ đói rình mồi.

“Đây là kiếm đạo của ngươi sao !? Thật đáng thất vọng.”

Đáp lại lời cô ta nói, Phi Kiếm chỉ nở một nụ cười kiêu ngạo, đọc nốt câu chú vă cuối cùng:

“Đại đạo, vĩnh tại tâm.”



Phừng.

Cả căn cứ như rực sáng, một vòng tròn sau năm cánh khổng lồ

xuất hiện in trên bề mặt, lớp màn chắn RERF bị một lực lượng

kiếm ý khổng lồ đánh tan tành trong một kích, trên bầu trời

xuất hiện vô số kiếm ảnh, từng kiếm ảnh lại có một người

mặc trường bào trong suốt đứng thủ hộ.

“Chư Tiên Kiếm Trận.”

“Huyết hao tận... nguyện năng vi nhĩ đắc vĩnh sinh “

(Máu khô hết, nguyện nhẫn nại, người mãi trường tồn.)

“Thống ái ngã, bất kế tâm hòa thần”

(Tâm can đau, trời không thể thấu)

“Đãn ngộ trước, giá toán thị duyên phân “

(Trước cảnh này, âu cũng chỉ là duyên phận)

“Túng tái kiến, diệc nan tục ân tình “

(Dù gặp lại, cũng khó trả hết ân tình)

Đại đạo, vĩnh tại tâm

Kiếm ảnh che phủ bầu trời, theo chú văn được vô số hình ảnh

kiếm tiên lặp lại một lần, dưới âm thanh ầm ầm vang dội như

sấm động. Tiếng kiếm minh reo vang âm hưởng đan xen, bầu trời

giống như một thanh thiên kiếm khồng lồ, trong veo, tràn ngập

khí tức sát phạt.

Phi Kiếm mặc kệ Stellar đang há hốc mồm kinh ngạc, chỉ hướng lên bầu trời nói với giọng thành kính:

“Tu kiếm không tu đạo, không nguyện trường tồn, không nguyện bất

lão, kiếm đạo độc tôn, kiếm ý truyền thừa. Trong tay không

kiếm, trong tâm có kiếm, tâm kiếm còn mãi, kiếm ý muôn đời.

Bất kể nghịch thiên, không cầu thấu hiểu, duy chỉ có kiếm, tự

thành một đạo, đạo thống muôn đời.”

“Dù máu khô cạn, dù thân xác hao mòn, để lại một làn kiếm ý, vọng âm của các vị còn mãi muôn đời. Nay bày ra chư tiên kiếm

trận, thỉnh lịch đại tổ tông kiếm đạo, bách gia tề minh, để

thế nhân cùng kiến thức...”

Choang

Mũi thương của Stellar đâm tới chỗ Phi Kiếm bị một làn kiếm ý

dữ dội mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, cô ta lảo đảo vài bước, ánh mắt nheo lại đầy vẻ băng hàn. Phi Kiếm cúi đầu cười nhạt,

nhẹ nhàng nói tiếp:

“Kiếm đạo độc tôn.”

“Ngươi không phải muốn thấy kiếm sao !? Ta đã triệu hồi toàn bộ kiếm hồn của tiên giới tới đây, rửa mắt mà nhìn xem đi !”

“Chư tiên kiếm trận. Sát !”

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Vô số bóng kiếm thủ trên bầu trời nắm lấy chuôi kiếm trước

mặt mình, cùng phát ra âm hưởng vang vọng đáp lại. Kiếm ý

trùng thiên, xông thẳng lên ba bốn tầng trời kế tiếp, khiến cho

toàn bộ tiên giới chấn động, tất cả tiên nhân, tán tu, những

lão bất tử ngủ say chờ thời bảo vệ môn phái, linh thú, tiên

thụ đều bừng tỉnh, mang theo tâm tình khiếp sợ nhìn cột kiếm

ý xuyên phá bầu trời. Để lại dư uy đáng sợ khiến chúng sinh

run rẩy.