"
Và một ngày không đẹp trời, ít nhất là với tôi, nhỏ khẽ vuốt tóc là nói:-
Tớ thích cậu!"
o0o
Sau khi thổ lộ tình cảm với hàng xóm thì nhỏ bỗng trở nên kì quặc, hễ cứ thấy tôi là im thin thít và lặn mất tăm.
Ừ, có lẽ nhỏ ngại. Đương nhiên là thế rồi, từ trước tới giờ chuyện con gái chủ động tấn công con trai hiếm như việc tìm một thằng con trai tóc dài vậy, hơn nữa nhỏ xếp vào hàng nữ tính có thừa, số lượng cây si trồng xung quanh nhiều vô kể. Nhỏ và tôi là người-đồng-cấp, nhỏ hiện đang giữ chức lớp phó học tập do giáo viên chỉ định, còn tôi khách quan hơn, đảm nhiệm vai trò lớp phó ăn chơi dưới sự bình bầu, xét duyệt của hội đồng bốn bảy nhân khẩu.
Tôi với nhỏ sống cùng trên dãy phố, một trên một dưới, đón cùng chạm xe bus, cùng đường tới trường nhưng chưa bao giờ tôi có ý định chở nhỏ đi học. Bởi lẽ chúng tôi không thể tìm được tiếng nói chung trong mỗi chủ đề, càng không thể hòa bình khi mà tôi thích lạng lách bốc đầu xe còn nhỏ chỉ thích thong dong đạp và tận hưởng không khí một ngày đẹp trời. Với tôi thú vui là khi vồn vã đạp cho cái bánh xe quay tít mù và phanh gấp ngay lúc đồng hồ điểm 7h rồi chầm chậm bước vào cổng trường như một vị anh hùng giải cứu nhân loại, cười hả hê khi đám sao đỏ và con nhỏ tổ trưởng không thể làm gì được mình.
Tôi là típ người ưa náo nhiệt, thích đứng giữa đám đông bày trò chỉ đạo, nhỏ lại khác, nhỏ thích làm nhiều hơn nói. Với tôi thể thao là một thế mạnh, với nhỏ thể dục là nỗi kinh hoàng. Tôi thích học Toán và luôn tự đắc về chất xám trong đầu, trong khi nhỏ luôn kiêu căng trong giờ Anh Văn khi tôi nghe-không-hiểu-cho-lắm. Nhỏ thường lấy cớ kiểm tra bài tập để trừ điểm thi đua của tôi, nhưng tôi lại không lấy thành tích làm quan trọng, tôi toàn nhờ mấy bạn nữ chữ đẹp chép hộ, không thì cũng tìm mọi cách thoái thác. Tôi, chính tôi là kẻ đã nổ phát súng đầu tiên khiêu chiến với tụi dân tộc thiểu số coi việc học là số một, coi việc chốn học đi chơi là trò đáng bị lên án và đáng để bị toàn xã hội tẩy chay. Nhờ vụ ấy mà uy tín của tôi nơi các chiến sĩ coi trọng việc chơi hơn đã được nâng lên đáng kể. Cũng từ đó nhỏ có thái độ cách ly tôi tuyệt đối.
Tuần đầu nhỏ cùng các cấp dưới ít ỏi của mình khiêu chiến bằng các hình thức như tích cực chấm điểm xấu cho lớp phó ăn chơi, cắt giảm viện trợ đàn đúm của lớp dưới sự thông qua của thủ quỹ, đánh vào kinh tế những sai phạm của đám dân đen đã khiến đại dân tộc đông người do tôi làm Chủ tịch nước điêu đứng, cháy túi và trở về với mức sống thiếu thốn. Không để yên cho việc đó xảy ra, lại sắp tới dịp lễ Giáng sinh và Năm mới, tôi tìm mọi cách nịnh nọt nhỏ cắt giảm “thuế” để nhân dân còn xúng xính chi tiêu, đặc biệt là tụi con trai còn có của ăn của để mua quà cho các chị, các em.
Tôi chủ động đề nghị đưa nhỏ về và cố dỏng tai nghe nhỏ lên kế hoạch cải tạo giúp môn Anh Văn. Gì chứ tôi có biệt tài bắt chuyện với mọi đối tượng nên chỉ cần muốn là có thể gật gù đồng ý, bla bla đủ thứ về cái môn khủng khϊếp ấy. Tôi cũng siêng giảng toán giải tích và hình học không gian cho nhỏ, thi thoảng mang quà bánh sang nhà bên, chở nhỏ đi mua sách,… cốt chỉ để nới cho anh em dân quân có chút khí thở.
Và một ngày không đẹp trời, ít nhất là với tôi, nhỏ khẽ vuốt tóc là nói:
-
Tớ thích cậu!