Chương 4: Chắc chắn là lảng tai

Úc Lạc Thừa không biết đánh nhau nhưng cảm thấy phụ Túc Lễ một tay vẫn ổn. Nếu thực sự không được nữa thì cậu có thể gọi điện bảo anh Lý tới giúp, hồi nãy anh Lý còn nói lúc còn trẻ một mình ảnh chấp hết.

Ánh sáng trong hẻm lờ mờ tối, chỉ có đèn led sáng chập chờn được treo bên quán bar. Lúc Úc Lạc Thừa cẩn thận dè dặt bước vào thì phát hiện bên trong khá lớn, chỉ có mùi là khó ngửi kinh khủng, cậu thấp thoáng thấy bóng người đang đứng, gọi thử: "Túc Lễ?"

Đèn led treo trên tường bỗng loé sáng khiến Úc Lạc Thừa hơi chóng mặt, cậu mạnh dạn bước về phía trước. Người đang đứng toan quay đầu lại, đột nhiên Úc Lạc Thừa cảm thấy mình đạp trúng cái gì đó mềm mềm. Cậu la lên một tiếng, sợ hãi cúi đầu, sau đó ngồi xổm xuống đỡ người kia: "Tớ xin lỗi tớ xin lỗi! Tớ không-"

Cậu chưa nói xong đã bị một gậy đập thẳng vào trán, trước mắt bỗng tối sầm, cảm thấy cả người lâng lâng, tiếng chửi mắng tức giận của người kia tựa như xa tận chân trời.

Đèn led chớp tắt liên tục, thậm chí Úc Lạc Thừa cảm thấy tạp âm rất lớn, có người túm cánh tay cậu đỡ cậu lên. Lưng cậu áp sát vào tường khiến da thịt cấn vào đau rát.

"......Úc Lạc Thừa?"

".....Clm nó.... bị nhìn thấy rồi.... không phải chết rồi chứ..."

Hình như có người đang gọi tên cậu. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Úc Lạc Thừa khổ sở mở mắt ra, đầu lại đau khủng khϊếp. Cậu trông thấy tròng kính phản chiếu ánh sáng, sau tròng kính đó là cặp mắt u ám và lạnh nhạt, hệt như đồng tử của loài đồng vật khát máu nào đó. Mùi khói thuốc ngột ngạt lẫn trong mùi máu tanh tưởi như muốn nhấn chìm cả con người cậu.

Túc Lễ dùng sức rất mạnh, nắm chặt cánh tay cậu phát đau.

"Túc Lễ?" Úc Lạc Thừa nhìn vẻ mặt âm u của đối phương, lại liếc qua cây gậy dính máu trong tay hắn, cậu run bần bật một cách chẳng có tẹo tiền đồ nào.

Túc Lễ quẳng cây gậy trong tay sang một bên, đập trúng tên vừa đánh lén gào lên. Hắn nở nụ cười dịu dàng với Úc Lạc Thừa đang khϊếp sợ, giọng nói vẫn ấm áp như trước: "Cậu không sao chứ?"

[Nhát cáy, mẹ nó chán sống à, xía chuyện không đâu.]

[Clm, đồ ngu này thấy hết rồi, gϊếŧ bố nó cho rồi.]

Úc Lạc Thừa nhìn lớp trưởng cười dịu dàng trước mặt, còn một tràng văng phụ khoa vang lên bên tai, cậu nghi mình bị đập váng đầu lảng tai rồi.

"Tớ, tớ không sao đâu." Đầu Úc Lạc Thừa nhức muốn banh, khó chịu cau mày lại: "Tớ... nhức đầu ấy."

[Vậy cũng nói được clm! Bị người ta đánh văng não không đau mới lạ đấy! Yếu mà còn ra gió, phiền vãi cả lìn.]

Úc Lạc Thừa nhìn Túc Lễ vốn chẳng hề mở miệng mà giọng nói kia lại vang lên cực kỳ rõ ràng. Tia thiếu kiên nhẫn lẫn ghét bỏ loé lên trong mắt Túc Lễ kết hợp với giọng nói khi nãy đúng là ông hát bà khen hay.

"Để tớ xem nào." Những ngón tay của Túc Lễ chạm nhẹ vào tóc cậu, sau đó Úc Lạc Thừa lại nghe những âm thanh rất ghét bỏ: [Tóc của đàn ông con trai gì mà mềm quá vậy... Đừng nói bị đánh văng cả não ra rồi nha? Biết trước thì... đâm cmn... dao rồi...]

Cơn đau đầu của Úc Lạc Thừa làm cậu muốn khóc, cái giọng nói như gặp ma đó còn bám theo cậu như hình với bóng. Dáng vẻ dịu dàng và đôi mắt lạnh nhạt sau cặp kính kia của Túc Lễ cực kỳ quỷ dị. Vào lúc người kia cúi đầu lấy đồ từ túi ra, những ký ức bị cậu cất giấu trong quá khứ bỗng dưng ùa về, dường như xung quanh có vô số bóng đen méo mó vây lấy Úc Lạc Thừa, tiếng cười nói sắc bén hệt như lưỡi dao rạch vào da thịt cậu.

'Úc Lạc Thừa, mày là gay à?'

'Thằng bê đê, thằng ẻo lả, tởm bỏ mẹ!"

'Đừng nói mày bị đàn ông *** nát rồi nha, hahahaha, chết đi biếи ŧɦái!'

'Đưa tay ra nào, dập thuốc lá cho tao...'

'Nước bồn cầu còn sạch hơn mày đó, sao lại không nốc vào thế?'

'Lấy con dao tao khắc mày một cái **, hahaha...'

Úc Lạc Thừa kinh hãi nhìn chòng chọc bàn tay đút vào túi quần của Túc Lễ, cả người cậu run bần bật, nước mắt tuôn rơi không kiềm lại được, "Xin, xin lỗi mà, tớ sai rồi... Tớ... tớ xin lỗi... xin lỗi mà..."

Túc Lễ vừa lấy băng cá nhân nằm lẫn trong bật lửa và chìa khoá ở túi quần, hắn nghe được tiếng khóc thì ngẩng phắt đầu lên. Sau đó một giọng nói kỳ lạ khó hiểu vang bên tai Úc Lạc Thừa.

[Đù má, mắc mớ gì tên thỏ đế này khóc bây?]

Trông thấy được băng cá nhân trong tay hắn, ánh mắt hoảng sợ của Úc Lạc Thừa có chút ngơ ngẩn.

Túc Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của cậu, tên nhóc này vốn đã đẹp kiểu sắc sảo rồi, lúc khóc lên mắt lẫn chóp mũi đều đỏ hoe, lông mi cong dài ướt đẫm nước mắt, thế mà nhìn lại có chút đáng thương.

Càng gợi lên lòng ham muốn bắt nạt của người khác.

[Khóc lên... cũng đẹp à nha... không ăn hϊếp mi thì ăn hϊếp ai.]

Úc Lạc Thừa giật mình khϊếp đảm, cố nuốt ngược nước mắt về: "Xin... lỗi."

Nước mắt đọng lại trên hốc mắt toan rơi xuống trông càng đáng thương hơn.

Túc Lễ thầm mắng một tiếng trong lòng, cười đáp: "Sao lại xin lỗi tớ, mặt cậu có vết sẹo rồi đấy, đi thôi, ra ngoài trước."

[Clm!]

Miếng băng cá nhân được dán lên mặt Úc Lạc Thừa, sau đó bị cậu lôi ra con hẻm này một cách thô bạo.

[Đù má muốn gϊếŧ người ghê.] Giọng nói âm u kết hợp với nụ cười ấm áp trên mặt Túc Lễ dọa Úc Lạc Thừa mất hồn mất vía, cũng không biết là do ý chí sinh tồn hay sao, cậu hất phắt tay Túc Lễ ra, liều mạng chạy về phía trước.

"Úc Lạc Thừa!" Túc Lễ phía sau lưng gọi tên cậu, đuổi theo.

Úc Lạc Thừa quyết định dùng phản ứng nhanh nhất bình sinh để chặn một chiếc xe taxi, lúc Túc Lễ sắp bắt được góc áo cậu, cậu đã chui tọt vào trong xe, la làng lên: "Bác ơi! Lái xe ngay đi!"

Tài xế bị cậu doạ hú hồn, đạp ga lao đi.

Úc Lạc Thừa quay đầu nhìn bóng dáng Túc Lễ càng lúc càng xa, trông thấy hắn tức tối đạp lên lề đường, cậu run rẩy trong vô thức.

Sợ quá đi.

Úc Lạc Thừa sụt sịt mũi, cậu lấy ống tay áo lau nước mắt, đúng lúc điện thoại trong túi reo lên.

"Thừa Thừa, em đi đâu rồi? Em phải về trường đó, tranh thủ để chị đưa em về." Giọng nói của Tuyên Tiểu Vũ vang lên từ điện thoại.

"Chị ơi, em tự bắt xe về trường rồi." Úc Lạc Thừa hơi nói không thành tiếng, "Em xin lỗi chị."

"Thằng nhóc này..." Tuyên Tiểu Vũ nói cậu hai câu: "Đúng rồi, em chưa lấy quần áo, mai chị gửi qua cho em nhé."

"Dạ, cảm ơn chị ạ." Úc Lạc Thừa cúp điện thoại, đầu vẫn còn đau điếng. Nhưng giọng nói quỷ quái kia đã biến mất khiến cậu nhẹ nhõm hẳn đi.

Nhất định là bị cây gậy kia đánh vào nên cậu bị lảng tai, rõ ràng là Túc Lễ chẳng hề mở miệng, hơn nữa hắn luôn dịu dàng và lịch sự, chắc chắn không thể nói chuyện văng phụ khoa liên hồi thế đâu.

***

Lúc về trường mới có 8 giờ hơn, Úc Lạc Thừa vốn định đến lớp học cho xong hai tiết tự học còn lại, nhưng đầu cậu đau khủng khϊếp nên cậu quyết định quay về ký túc xá.

Cậu đứng trước gương vạch tóc ra xem, rõ ràng là khi nãy đau khủng khϊếp, song đừng nói tới bị thương, bị sưng còn không có, chỉ có trán là bị ịn lên miếng dán Pikachu.

".........." Úc Lạc Thừa nhìn đăm đăm miếng băng cá nhân có con Pikachu béo ịch vài giây, càng chắc chắn rằng mình bị lảng tai.

Cho dù Túc Lễ có biết đánh nhau, những người khác dí theo hắn cũng không thể không đánh trả... Cậu tìm cớ giúp cho Túc Lễ một hồi thì đầu càng đau điếng người, cậu leo lên giường trong bóng tối rồi ngủ thϊếp đi.

Chẳng biết là ngủ được bao lâu, bên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ, ký túc xá được bật đèn lên, sau đó giọng nói sang sảng của Tạ Diêu vang lên: "Dạo gần đây bên trường số 7 thi thố đỉnh vãi, Tin học với Hoá mà lại thua bọn mình cả cây số, địu mé, nhục vl nhục luôn!"

"Vu Hạo với Lâm Duệ rút khỏi đội tuyển Toán rồi, chắc phải thi đại học đấy." Lữ Văn Thuỵ tiếp lời: "Mà chẳng phải hồi trước Túc Lễ từng đi rồi à?"

"Học kỳ trước Túc Lễ đã rút rồi." Bỗng dưng Tạ Diêu thấp giọng nói: "Mày đừng nói chuyện này trước mặt cậu ta, tao thấy cậu ta hơi khó chịu đó."

Sơ hở là trường số 7, sơ hở là Túc Lễ. Úc Lạc Thừa muốn mở mắt, nhưng mắt cậu nặng trĩu. giọng nói của Tạ Diêu đột ngột gần hơn: "Đm, Úc Lạc Thừa, không phải cậu xin nghỉ về nhà rồi à? Sao ngủ ở đây vậy? Úc Lạc Thừa?"

Có người lắc mạnh bả vai cậu, cậu choàng mở mắt, trán cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trạng thái chỉ nghe được tiếng mà không thể nhúc nhích khi nãy kinh khủng quá, cậu ngồi trên giường hồi lâu mới hoàn hồn lại được.

"Túc Lễ... cậu ấy học rất giỏi á?" Úc Lạc Thừa mặt tái mét hỏi.

Lữ Văn Thuỵ bước đến đưa cậu ly nước, Úc Lạc Thừa vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn. Lữ Văn Thuỵ không đáp, xoay người vào phòng vệ sinh.

"Túc Lễ học giỏi là đương nhiên, thuộc top20 của khối, lớp trưởng lớp bọn mình, phó chủ tịch hội học sinh, tính tình vừa tốt vừa đẹp trai đấy." Tạ Diêu ngồi xếp bằng lên giường nói: "Con gái theo đuổi cậu ấy nhiều lắm."

Úc Lạc Thừa gật đầu, thử hỏi dò: "Thế cậu ấy có... đánh nhau với người ta không nhỉ?"

Tạ Diêu xua tay: "Sao thế được, lớp trưởng bọn mình vừa dễ mến vừa có học thức. Cậu chưa nghe nhóm con gái Âu Đồng Đồng nói à, gì mà công tử con nhà quan bước ra từ tuyển thuyết ấy, gì mà ngọc với chả hoa, gớm. Mà dù sao tôi học chung với cậu ta hai năm rồi cũng chưa nghe cậu ta văng tục câu nào, đỉnh."

Úc Lạc Thừa nhẹ nhõm ngay lập tức, thế chắc chắn là do cậu bị ăn đập nên lảng tai rồi, Túc Lễ còn dán băng cá nhân cho cậu mà.

Cậu duỗi tay sờ miếng dán Pikachu, Tạ Diêu cười nói: "Tên này, cậu dùng đồ cũng đáng yêu quá chứ nhể."

Úc Lạc Thừa ấp úng, đội giúp Túc Lễ cái nồi này, cúi đầu nhìn xuống chăn đệm gấp gọn sạch sẽ khiến người khác nổi da gà: "Thế tối nay lớp trưởng có về không?"

"Chắc là không về đâu, Túc Lễ hay xin nghỉ lắm." Tạ Diêu cầm khăn gõ cửa nhà vệ sinh: "Lữ Văn Thuỵ, mày ngồi chết dí trong đấy à! Ra lẹ cho tao tắm!"

"Đợi chút!" Lữ Văn Thuỵ ở bên trong hô lớn: "Tao còn chưa gội đầu!"

"Đìu mé tắm thì khom đầu gội luôn đi!" Tạ Diêu chống nạnh, tiếp tục gõ cửa: "Sắp tắt đèn rồi đấy, lẹ làng lên!"

Tiếng Lữ Văn Thuỵ hỏi thăm cha mẹ lại vang lên từ bên trong.

Úc Lạc Thừa nghe một hồi thì chui vào chăn bọc kín người.

Sau khi tỉnh dậy sẽ trở lại như bình thường, đợi Túc Lễ về thì nói xin lỗi hắn... Cậu chưa nghĩ ra nên xin lỗi như thế nào đã ngủ thϊếp đi.

***

[.......Tên thỏ đế này... ngủ mà mặt vẫn trắng hồng à... clm phiền vãi cớt!]

Úc Lạc Thừa bị đánh thức bởi một tràng chửi thô tục, cậu mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy Túc Lễ đứng cạnh giường mình cười, nói với chất giọng ấm áp trong trẻo: "Dậy thôi nào."

[Đồ ngu.]

Úc Lạc Thừa sợ hãi, tròn xoe mắt.

- ----

Hiện nguyên hình:)))))))))