Chương 4: Tiệc gia đình

Nhưng mỗi một lần trở lại, đều không nói nhiều một câu, chiếm hữu nàng rồi đi, gọn gàng linh hoạt.

Ngày mừng thọ 86 tuổi của lão gia tử nhà họ La, Chaeyoung nhận được điện thoại, trở về nhà họ La.

Đợi đến lúc cô đi tới phòng ăn vô cùng náo nhiệt, thấy Lalisa dẫn Nancy về, còn ngồi ở giữa cô và mẹ chồng Goo Moyoung.

Ba người nói cười vui vẻ, nhìn thế nào đều giống như người một nhà.

Chaeyoung cười đi tới, vỗ vỗ vai Lee Nancy: "Em gái, hôm nay là ngày mừng thọ ông nội, em là khách, ngồi ở chỗ này không thích hợp đúng không?"

Nancy cũng không thèm nhìn nàng, khoác tay lên cánh tay Lisa,nháy đôi mắt điềm đạm đáng yêu nói: "Li, chị xem chị Chaeyoung kìa, đuổi em đi đó!"

"Park Chaeyoung!" Moyoung kéo Chaeyoung sang một bên, nhíu mày khó chịu quở trách: "Cô không đến phòng bếp giúp một tay, tới nơi này làm gì!"

Chaeyoung âm thầm đẩy bà ra, giọng nói lạnh nhạt, "Mẹ, ngay cả người giúp việc mà nhà họ La cũng không mời nổi sao? Để cho thiếu phu nhân con đi làm cơm?"

Giọng của nàng không lớn không nhỏ, nhưng đủ để hấp dẫn ánh mắt những vị khách trong phòng khách kia.

Moyoung bị tức không nhẹ, đang muốn mở miệng, Lisa đứng lên, siết cổ tay Chaeyoung, kéo nàng đi ra khỏi phòng khách.

Người phụ nữ bỏ tay nàng ra giống như ném đồ bỏ đi, hạ thấp giọng giận dữ hét: "Chaeyoung, cô biết rõ Nancy mang thai, còn chọc tức cô ấy! Cô cố ý đúng không?"

Chaeyoung mang giày cao gót ngã ngồi xuống đất, nàng cũng không giận, chậm rãi bò dậy, cười với cô: "Ngày nào tôi chưa ly hôn với chị, thì vẫn là vợ của chị. Đấu với tiểu tam, là trách nhiệm và nghĩa vụ tôi không thể chối bỏ!"

Lisa khinh thường cười lạnh: "Park Chaeyoung, sao cô không biết xấu hổ như vậy? Cả nhà trên dưới, trừ ông nội, ai coi cô là vợ tôi? Nếu cô cần mặt mũi thì đi nhanh đi!"

"Chẳng lẽ Lee Nancy cần mặt mũi?"

Chaeyoung mới vừa nói xong, vị tanh nồng lại xông lên cổ họng, nàng vội vàng giơ tay lên bụm miệng, xoay người cúi đầu chạy vào phòng vệ sinh.

Đóng cửa phòng vệ sinh, nàng xoay người phun một miệng máu vào bồn rửa tay.

Mở vòi nước ra, ào ào cọ rửa vết máu trong bồn trắng, sắc mặt Chaeyoung tái nhợt như tờ giấy.

Ngước mắt nhìn mình chật vật trong gương, Chaeyoung vẫn cười, nụ cười vô cùng thê lương. Đúng vậy, Chaeyoung, sao mày lại không biết xấu hổ như vậy?

Không có ai thích mày, mày còn bám mãi không đi!

"Ôi! Chị, chị như vậy, không phải là mang thai đó chứ?"

Đột nhiên, một tiếng chế nhạo từ cửa truyền đến.