Chương 2

Đêm đã khuya

Hạ Thuần bước chân nhanh hơn trở về nhà.

Cũng không cần cố tình ở lại cùng các bạn chào hỏi, dù sao cô ở hay không ở cũng sẽ không có ai chú ý đến.

Quả nhiên, sau khi Hạ thuần đi mất, không một ai phát hiện cô đã không còn ở đây nữa.

Hạ thuần về đến nhà, nhẹ nhàng mở cửa.

Ngôi nhà bốn tầng này đã từng là của cha mẹ cô, về sau cô chú thành người giám hộ nơi đây liền biến thành nhà của cô chú.

Cô cũng từ phòng ngủ to dọn sang căn phòng chỉ rộng bằng một nửa phòng cũ. Mà phòng của cô lại thành phòng của em họ Hạ Nguyệt. Một căn phòng khác thì thành thư phòng cho Hạ Nguyệt.

Hạ Thuần đói bụng, cô đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Thời tiết lạnh lẽo, cô Liễu Tú Quyên cũng không có đem cơm thừa canh cặn bỏ vào tủ lạnh, mà cũng không rửa bát đũa, để xếp chồng lên kệ bếp.

Đồ ăn thừa không nhiều lắm, mấy cây rau xanh cùng nửa củ khoai tây.

Hạ Thuận từ từ ăn hết, thuận tay thu dọn bát đĩa.

Lúc đổ rác, cô phát hiện trong túi đựng rác trong bếp có xương cốt xương sườn và xác mấy con cua.

Hạ Thuần đem cầm túi rác trên tay, chú Hạ Đức từ phòng ngủ đi ra, ông ta ngủ một giấc tỉnh lại thấy khát nước, đi ra thì vừa lúc gặp Hạ Thuần cũng đang ra ngoài.

Hạ Đức theo bản năng nhìn thoáng qua thùng rác, ngượng ngùng nói: "Thuần Thuần, con trở về quá muộn, cho nên không để lại được cho con cái gì. Vừa lúc ngày mai con nghỉ, con muộn ăn cái gì, chú bảo cô làm cho con ăn."

Hạ thuần cúi đầu rửa tay nhẹ giọng nói: "Không cần, cảm ơn chú, con đi tắm rồi ngủ"

Hạ Đức gật gật đầu uống cốc nước rồi trở về phòng.

Hạ Thuần tắm rửa xong trở lại phòng ngủ chui vào ổ chăn.

Phòng ngủ nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường cùng một bàn máy tính, quần áo cô không nhiều lắm toàn đồ rẻ tiền đều nằm trong chiếc rương góc phòng.

Thế nhưng Hạ Thuần lại thực thích nơi yên bình như vậy, trong phòng treo ảnh ba mẹ cô, đầu giường là búp bê Tây Dương mà ba mẹ mua cho cô.

Hạ Thuần mở đèn bàn lên, ghé vào giường, nhìn chăm chú búp bê Tây Dương Đậu Đậu.

Đậu Đậu là một nhân vật trong truện cổ tích nước ngoài được sản xuất toàn quốc tê. Búp bê có keo dính thân thể mang mũ màu lam có rèm, mặc chiếc váy công chúa màu đỏ, đi ủng cao, mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ anh đào hơi chu lên, biểu tình đáng yêu lại vô tội.

Quần áo búp bê Tây Dương làm chuyện nghiệp được hàng thêu tú ngương Tô Châu khâu vá thành đường may tinh mịn, sau lưng thêu chữ "Thuần'.

Năm đó bởi vì số lượng có hạn, thời điểm ba mẹ Hạ Thuần tranh mua thật phí sức lực

" Đậu Đậu, là chị quá keo kiệt sao? Chị cũng.. cũng muốn ăn xương sườn, ăn cua. Chị nhớ mỗi ngày trở về đều có người làm thật nhiều, thật nhiều món ăn ".

Hạ Thuần nháy mắt, tiếng nói tinh tế nghe ảo não lại ủy khuất.

Cô cũng từng giống như chú Hạ Đức nói vậy, muốn ăn cái gì thì chỉ cần nói nhưng vợ chú lại ra sức chối bỏ, hoặc là mua về sau đó liền chỉ cây dâu mắng cây hòe nói:" Trong nhà phí công nuôi dưỡng người rảnh rỗi, một phân tiền cũng không kiếm, chỉ biết ăn, về sau trưởng thành còn không biết có phải là bạch nhãn lang không nữa? "

Hạ Thuần nhắc tới di sản ba mẹ để lại, Liễu Tú Quyên càng ra sức mắng lợi hại hơn, thậm chí họ hàng cùng hàng xóm đều nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập dị thường.

Giống như cô là bạch nhãn lang không biết ơn dưỡng dục.

Từ đó về sau, cô không dám nói bậy lần nào nữa.

Hạ Thuận lải nhải nói rất nhiều với Đậu Đậu trước mặt, nói xong trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ ập đến, cô giúp Đậu Đậu đắp chăn đàng hoàng, nhẹ nhàng phủi bụi cho búp bê Tây Dương:" Đậu Đậu ngủ đi, ngủ đi, chị cũng muốn ngủ, ngủ ngon".

Tắt đèn bàn, Hạ Thuần nằm trong ổ chăn nặng nề ngủ.