Chương 72

Diệp Mậu Khai đã có một giấc mơ.

Ông mơ về hồi mới kết hôn với Cố Tư Ngọc.

Khi đó ông vì áp lực gia đình mà phải chia tay với mối tình đầu Khâu Kế Hà, rồi cùng Cố Tư Ngọc kết hôn.

Tuy rằng bị ép phải đóng kịch, nhưng không thể phủ nhận rằng Cố Tư Ngọc được Cố gia giáo dục rất tốt, tính tình ôn nhu trang nhã, nghi gia nghi thất*, lúc vừa mới kết hôn, ông ta còn không nghĩ muốn cùng Khâu Kế Hà nối lại tình xưa, cả hai quả thực rất hợp nhau.

*Nghi gia nghi thất: Nên vợ nên chồng, ở đây ý chỉ vợ chồng hòa thuận hợp nhau.

Tuy rằng không có tình yêu nồng nàn, nhưng nơi nơi đều tràn ngập ấm áp.

Cố Tư Ngọc quả thật là người phụ nữ của gia đình.

Chỉ là khi đó ông ta trong lòng bức bách, một lòng nhớ thương Khâu Kê Hà, lại dễ dàng bỏ qua khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi này.

Về sau ông tìm được Khâu Kế Hà, đem Khâu Kế Hà nuôi dưỡng ở bên ngoài, lại càng không phát hiện ra được ưu điểm của Cố Tư Ngọc, chỉ cảm thấy cô thật sự khô khan tẻ nhạt, thậm chí còn không có lấy nửa phần dịu dàng của Khâu Kế Hà, chỉ còn tính đối phó.

Nhưng lúc này khi việc xưa được tái hiện lại trong giấc mơ, Diệp Mậu Khai nhận ra, bản thân vậy mà bắt đầu hoài niệm về khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi trước kia.

Một cơn đau thắt ngực ập tới, Diệp Mậu Khai thở hổn hển mở mắt ra, ánh nắng ban mai mờ nhạt ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng máy móc tích tắc đều đặn.

Day day ấn đường, Diệp Mậu Khai thất thần thở dài một hơi, đã năm năm trôi qua rồi, đây là lần đầu tiên ông nằm mơ thấy Cố Tư Ngọc.

Ông tưởng mình đã sớm không nhớ rõ hình dáng của Cố Tư Ngọc nữa, nhưng ở trong mơ, ông thậm chí còn nhớ rất rõ từng cái nhíu mày lẫn nụ cười của cô.

Đó là một người phụ nữ giản dị dịu dàng.

Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, trong mắt ông lại chỉ nhìn thấy Khâu Kế Hà, ông vì mẹ con Khâu Kế Hà mà lát sẵn một con đường, đem hết tâm tư đều đặt trên người Khâu Kế Hà, mà lại lần nữa phớt lờ vợ con hợp pháp của mình.

Lần đầu tiên ông cảm thấy hối hận vô cùng.

Nếu là Cố Tư Ngọc, bà tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ông ta.

Nếu Cố Tư Ngọc vẫn còn, thì Diệp gia chắc chắn sẽ hòa thuận, thậm chí cả Diệp thị nếu còn ở trong tay Diệp Hàn Thanh cũng sẽ vượt lên một tầm cao mới hơn, chứ không phải chùn bước trước giông bão như này.

Gia đình hòa thuận, sự nghiệp thuận lợi.

Ông cũng sẽ không bị tiện nhân Khâu Kế Hà cùng với dã chủng ả sinh ra chọc cho tức đến đột quỵ.

Diệp Mậu Khai mặt mày biến sắc, từ tận đáy lòng dâng lên nỗi căm hận vô hạn.

Tất cả đều tại Khâu Kế Hà, đều là vì ả tiện nhân này, nên ông ta mới sa sút đến tình trạng này, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta.

……

Diệp Mậu Khai nằm trên giường hồi lâu, mãi đến lúc ánh mặt trời chiếu sáng rực, hộ công* bắt đầu đi làm, ông mới gọi điện cho vệ sĩ của nhà cũ Diệp gia đến đây.

Vệ sĩ khi đến, còn đẩy một chiếc xe lăn.

*hộ công: nhân viên chăm sóc người già.

Đợi bác sĩ kiểm tra xong, Diệp Mậu Khai bảo vệ sĩ để ông ta lên xe lăn.

Hai người vệ sĩ một trái một phải dìu ông lên xe lăn, hai chân bị liệt không có sức lực, chỉ có thể kéo lê trên mặt đất.

Đây là cảm giác xa lạ và nhục nhã, Diệp Mậu Khai nhắm mắt lại, phải mất một lúc lâu ông mới thuyết phục được bản thân chấp nhận nó.

Nắm chặt tay vịn xe lăn, da mặt rũ xuống vết nhăn xếp chồng lên nhau, Diệp Mậu Khai càng ảm đạm hơn, “Đi đến tập đoàn Diệp thị.”

Vệ sĩ đẩy ông xuống, lái xe đưa ông đến Diệp thị.

Đây là lần đầu tiên ông ta đến Diệp thị sau khi khỏi bệnh, có lẽ là tâm trạng của ông ta đã thay đổi, nhìn tòa nhà đã nằm ở đây nhiều năm nay, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập một cảm giác nặng nề.

Hai tên vệ sĩ bảo hộ cho ông ta lên lầu.

Nhân viên nhìn thấy ông tiến vào tòa nhà, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cung kính chào hỏi.

Diệp Mậu Khai sắc mặt bình tĩnh, trực tiếp đi đến tầng chỗ mà Diệp Thu Nhuế đang làm việc.

Diệp Thu Nhuế đang duyệt tài liệu trong phòng làm việc, gần đây Diệp gia liên tiếp xảy ra chuyện, công ty tồn đọng không ít chuyện, hơn nữa sau khi Diệp Mậu Khai đột quỵ, cô ta không biết sao có chút sợ hãi, vừa lúc lấy cớ công ty nhiều việc quá, số lần đến bệnh viện cũng ít đi.

Không ngờ rằng Diệp Mậu Khai lại tự mình tới đây.

Nhìn thấy người ba ngày càng già đi ngồi trên xe lăn ở cửa, trong mắt Diệp Thu Nhuế chợt lóe lên vẻ kinh sợ, sau đó nhanh chóng giấu đi, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng, đón người vào trong.

“Ba, người làm sao lại đột ngột xuất viện vậy, nếu có việc gì bảo con chạy qua không được sao?”

Diệp Mậu Khai quay xe lăn một cách không thuần thục, ở trong văn phòng dạo một vòng, nhếch môi mỉm cười, “Con bận quá, ba đúng lúc có chuyện cần nói với con, nên đến đây.”

Diệp Thu Nhuế đưa cho ông một tách trà, “Ba có chuyện gì vậy?”

Diệp Mậu Khai nhấp một ngụm trà, con mắt vẩn đυ.c nhìn cô, bỗng nhiên quay đầu sang hướng vệ sĩ nói: “Các ngươi đi ra ngoài, canh ở cửa.”

Hai tên vệ sĩ đáp một tiếng rồi đi ra, Diệp Thu Nhuế thấy thế, trong lòng lại càng lo lắng hơn.

“Không cần căng thẳng như vậy.” Diệp Mậu Khai nói: “Con là con gái ruột của ta, ta không bắt con phải như thế nào cả.” Ông cố ý nhấn mạnh chữ hai chữ “ruột”, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng.

Hai ngày sau khi ông ta tỉnh lại, Diệp Thu Nhuế liền gửi kết quả giám định cha con đến.

Tuy rằng chứng minh được quan hệ huyết thống, nhưng Diệp Mậu Khai không biểu hiện ra sự vui mừng.

Ngược lại thường đánh giá ánh mắt nham hiểm lại hời hợt của cô.

Diệp Thu Nhuế chỉ có thể phối hợp với ông mà nở một nụ cười.

“Ta hôm nay đến, chỉ là muốn cùng con tâm sự thôi.” Diệp Mậu Khai đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn cô, “Giả dụ giữa ta và mẹ con, con chỉ được chọn một người, con sẽ chọn ai?”

Diệp Thu Nhuế nheo mắt, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của ông, cô ta không dám do dự, buột miệng nói: “Đương nhiên là ba rồi.”

Diệp Mậu Khai cười quái dị, “Vậy tại sao con nhiều năm qua lại giúp ả tiện nhân kia nói dối ta vậy?”

Diệp Thu Nhuế ấp úng nói không nên lời, nhưng mà nỗi bất an trong lòng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Diệp Mậu Khai hôm nay hình như có gì không đúng lắm.

“Bỏ đi, ta cũng không muốn lôi chuyện cũ ra tính toán với con, những chuyện này đều là quá khứ rồi.” Diệp Mậu Khai xua tay một cách hào phóng, sắc mặt dịu đi đôi chút nói: “Ta cho con một cơ hội nữa.”

“Ba có ý gì?” Diệp Thu Nhuế không dám khinh suất, cẩn thận thăm dò.

Diệp Mậu Khai lại không có trả lời cô, tự bồi thêm một câu: “Con cũng thấy rồi đấy, anh hai con hận Diệp gia ta thấu xương, Gia Gia lại trở thành người thực vật, Diệp gia…… cũng chỉ còn lại mỗi mình con.”

Tim Diệp Thu Nhuế đập càng nhanh hơn, cô không dám tin nhìn Diệp Mậu Khai, không ngờ rằng nguyện vọng giấu kín trong lòng bao năm nay, thế nhưng hôm nay lại trở thành sự thật.

Căng thẳng nuốt nước miếng, Diệp Thu Nhuế cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Ba người đừng nói như vậy, Diệp gia không phải còn có ba chống đỡ sao?”

“Ta đã già rồi…… sắp không chống đỡ được nữa rồi”, ánh mắt Diệp Mậu Khai hơi trầm xuống, trên mặt lại lộ nét cười ôn nhu: “Diệp gia sớm hay muộn cũng phải giao cho con.” Không đợi Diệp Thu Nhuế phản ứng lại, ông ngay sau đó nói: “Chẳng qua là……”

Tim Diệp Thu Nhuế nặng trĩu, lại nghe thấy ông ta nói tiếp: “Con có người mẹ như vậy, ta thật sự không yên tâm……”

Diệp Mậu Khai giống như bao người cha khác nhìn vẻ mặt đang lo lắng của con gái, cười nói: “Tiện nhân kia làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, Diệp gia không thể dung túng cho bà ta được nữa, dù cho là bà ta hay là tên dã chủng kia, chỉ cần còn sống đều sẽ khiến Diệp gia vô cùng hổ thẹn……” Ông liếc mắt quan sát sắc mặt của Diệp Thu Nhuế, chậm rãi nói: “Con là người thừa kế của Diệp thị, nên lấy đại cục làm trọng, có đúng không?”

Đôi mắt đờ đẫn của Diệp Thu Nhuế đảo liên hồi, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Mậu Khai, rốt cục cũng hiểu được ý của câu “Cho thêm một cơ hội nữa” lúc đầu ông nói.

Ông ta dùng Diệp thị ép cô phải lựa chọn giữa ông ta và mẹ của mình.

Chọn ông ta, Diệp thị kia chính là của cô rồi.

Nếu chọn mẹ và em trai cô…… sẽ ra kết quả gì đây, cô ta cũng không biết, cũng không dám nghĩ đến.

Trên gương mặt cứng ngắc cố gắng nặn ra một nụ cười, Diệp Thu Nhuế miễn cưỡng cười nói: “Con hiểu ý của ba.

Mặc kệ là Diệp gia hay Diệp thị, con gái đều ở cùng một chiến tuyến với người, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ nữa.”

“Tốt lắm.” Diệp Mậu Khai cười hài lòng, “Ta vốn đã chuẩn bị 3% cổ phần, sau khi chết muốn để lại cho con.

Dù sao để ở trong tay ta cũng vô ích, chi bằng mấy ngày nay tìm thời gian thích hợp chuyển giao lại cho con.”

Trên gương mặt già nua lộ ra một nụ cười quỷ dị, Diệp Mậu Khai nhìn cô tỏ ý khen ngợi, “Về phần cổ phần còn lại của công ty, chỉ cần con biểu hiện thật tốt, ba cũng đều sẽ giữ lại cho con.”

Diệp Thu Nhuế vui mừng khôn xiết, nụ cười cứng ngắc trở nên thành thật hơn, “Cám ơn ba, con sẽ không làm cho người thất vọng đâu.”

Diệp Mậu Khai vỗ vỗ mu bàn tay cô, rồi kêu vệ sĩ đi vào, “Con làm việc tiếp đi, ta đi gặp mẹ con.”

Diệp Thu Nhuế tươi cười một lúc, lại rất nhanh giấu đi, phối hợp diễn cảnh phụ từ nữ hiếu*, “Để con tiễn ba ra ngoài.”

*Phụ từ nữ hiếu: hiểu nôm na là cha hiền từ còn con gái thì hiếu thảo.

……

Rời khỏi tập đoàn Diệp thị, Diệp Mậu Khai lại đi đến trại giam.

Sau khi Khâu Kế Hà bị bắt đi, thì bị tạm giam ở đây.

Lúc trước Diệp Thu Nhuế còn tìm luật sư, muốn tìm cách đưa người ra trước, suy cho cùng thì cảnh sát mới chỉ đang nghi ngờ thôi, còn chưa có chứng cứ xác thực, không có lý do gì để giam giữ người cả.

Nhưng trước 1 ngày Khâu Kế Hà được thả ra, cảnh sát lại nắm trong tay bằng chứng mới.

Bọn họ đã tìm ra chủ tài khoản ngân hàng đã chuyển tiền cho Chu Húc.

Trùng hợp thay chủ tài khoản cũng họ Khâu, cảnh sát lần theo dấu vết tìm hiểu thêm, cũng tìm được chủ tài khoản, đối phương thừa nhận mình chính là họ hàng xa của Khâu Kế Hà, đồng thời còn chỉ ra và xác nhận số tiền năm vạn đã chuyển cho Chu Húc, là Khâu Kế Hà đưa cho hắn.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Khâu Kế Hà chính là kẻ chủ mưu phía sau.

Đã chính thức bị bắt.

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực không thể chối cãi, Diệp Thu Nhuế chỉ có thể tìm mọi cách để giảm mức phạt xuống cho bà ta, còn chưa đợi cô nghĩ ra biện pháp gì, Diệp Mậu Khai lại tìm đến cô ta, bắt cô ta phải “lựa chọn”.

Diệp Mậu Khai một mình đến thăm Khâu Kế Hà.

Trong khoảng thời gian ở trong trại giam này, Khâu Kế Hà ăn không ít khổ, nhưng sau khi bà ta biết Diệp Mậu Khai đến thăm mình, vẫn tỉ mỉ chỉnh chu lại bản thân, quần áo tù nhân chỉnh tề, búi lại đầu tóc, sắc mặt tuy rằng tiều tụy, lại càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

Khi nhìn thấy Diệp Mậu Khai được đẩy trên xe lăn, bà ta đỏ mắt kinh ngạc, che miệng nức nở nói: “Mậu Khai, ông…, ông làm sao lại trở thành bộ dạng như này?”

Bà ta ba phần khó chịu bảy phần đau lòng, dáng người mảnh khảnh run rẩy, nhìn ông ta bằng vẻ mặt đau xót tự trách mình, “Đều tại tôi, nếu tôi ở đó, sao ông có thể trở thành bộ dạng như thế này……”

Diệp Mậu Khai nhìn bà ta diễn kịch, trong lòng không có lấy một tia thương tiếc, thậm chí còn nhớ đến bà ta từng dùng bộ dạng này để lừa gạt ông ta, ông ta suýt chút nữa không kiềm chế được sự hận thù méo mó.

Dùng sức nắm chặt tay vịn xe lăn, Diệp Mậu Khai nở một nụ cười ảm đạm, “Điều này không phải đều là nhờ bà ban tặng sao.”

Khâu Kế Hà ngây ra một lúc, mơ hồ ý thức được thái độ của ông ta không đúng lắm, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể kết luận là do chuyện giữa bà ta và Chu Húc, lo lắng ngồi xuống đối diện ông ta, bà ta cúi đầu than khóc: “Tôi biết bây giờ ông vẫn còn hận tôi, nhưng mà, nhưng mà chuyện giữa tôi và Chu Húc không phải như ông nghĩ đâu…… Là do ông ra, là ông ta ép buộc tôi.”

Bà ta như sắp khóc, “Ông ta là trợ thủ đắc lực của ông, tôi sợ ông không chịu tin tôi, lại sợ nếu ông biết sẽ không cần tôi nữa…… Cho nên mới không dám nói cho ông biết……”

Bà ta vừa nói vừa khóc, đáng thương đến nỗi khiến người ta đau lòng, nếu như là Diệp Mậu Khai trước kia, có lẽ sẽ tin.

Nhưng mà Diệp Mậu Khai nhớ tới dã chủng được nuôi hai mươi năm không học vấn không nghề nghiệp kia, chỉ thấy trong lòng tràn đầy sự trào phúng, ông ta đúng là mắt mù rồi, nhiều năm như vậy luôn che chở cho một ả độc phụ.

“Trên giường là Chu Húc cưỡng ép bà, cái tên dã chủng kia…… chẳng lẽ cũng là do Chu Húc ép bà sinh sao?” Diệp Mậu Khai không hề chớp mắt nhìn bà ta, thấy vẻ mặt hoảng sợ cứng ngắc của bà ta, liền chế nhạo: “Bà tiếp tục giả vờ đi.”

Khâu Kế Hà không nghĩ tới ông ta thậm chí còn biết được những chuyện này, những lí do thoái thác đã chuẩn bị tốt từ trước đó cứ như vậy bị chặn lại, cứ vậy ngây ngốc nhìn ông ta.

Diệp Mậu Khai sắc mặt u ám, rướn người về phía trước gắt gao nhìn bà ta, giống như rắn độc muốn cắn chết con mồi, “Vì bà, tôi nhà tan cửa nát, con trai cũng không còn, còn bà thì sao? Bà lại ở sau lưng tôi cùng với Chu Húc chim chuột, còn khiến tôi phải nuôi lớn tên dã chủng kia, bà nói xem…… Bà có đáng chết hay không?”

“Bà vậy mà còn muốn tôi phải cứu vớt ông ta?” Diệp Mậu Khai cười chua xót, “Bà với hắn, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể được thả ra.”

“Ông, ông đây là có ý gì?” Sắc mặt Khâu Kế Hà trắng bệch, hai tay gắt gao bám vào mép bàn, giãy dụa nói: “Thu Nhuế đâu? Tôi muốn gặp Thu Nhuế.”

“Con bé sẽ không tới gặp bà nữa đâu.” Diệp Mậu Khai nheo mắt lại, nhìn bà ta bày ra bộ dạng sợ hãi mà thấy thỏa mãn, dám phản bội ông ta, ông ta phải khiến cho ả sống không bằng chết.

“Trước khi đến gặp bà, tôi đã đi gặp nó”, ông ta cười đắc ý, “Tôi để cho nó lựa chọn giữa bà và Diệp thị.”

“Nó chọn Diệp thị.”

“Con bé sẽ không còn quan tâm đến các người nữa.” Diệp Mậu Khai lạnh lùng nói.

Khâu Kế Hà trợn tròn hai mắt, nhìn nụ cười đắc ý như người chiến thắng của ông ta, bà ta đứng dậy lao về phía ông ta, như bệnh nhân tâm thần gào lên: “Diệp Mậu Khai, ông là đồ khốn nạn! Tôi đáng chết, ông chẳng lẽ không đáng chết sao? Ông sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Khuôn mặt bà ta vặn vẹo giống như ác quỷ, hét lên chửi rủa Diệp Mậu Khai, nhưng bà ta lại bị quản ngục giam giữ kịp thời và đưa trở lại trại giam một lần nữa.

Diệp Mậu Khai chỉnh lại cà vạt, nhìn thấy bà ta chật vật bị cưỡng chế đưa đi, cười lạnh, rồi rời khỏi trại giam trước sự hộ tống của vệ sĩ.

Dừng chân ở bên ngoài trại giam một lúc, nghĩ đến những lời chửi rủa của con mụ điên Khâu Kế Hà mắng, Diệp Mậu Khai mất hứng, cuối cùng đến xem thử Tinh Vực.

Diệp Hàn Thanh là đứa con trai duy nhất của ông ta, sau khi biết được chân tướng phía sau, vị trí của hắn trong lòng ông ta hoàn toàn khác.

Bất luận như thế nào, ông ta cũng không thể để mất đi đứa con trai duy nhất này được.

Diệp Hàn Thanh nhận được điện thoại ở quầy lễ tân, nói rằng Diệp Mậu Khai đang ở quầy lễ tân, hắn kinh ngạc nhướn mày, Diệp Mậu Khai làm cái quái gì ở đây?

Trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn không sợ, thản nhiên nói: “Để ông ta lên đi.”

Diệp Mậu Khai sau khi lên lầu, được trợ lý dẫn tới văn phòng.

Diệp Hàn Thanh lạnh nhạt ngồi ở sau bàn làm việc, hai tay đặt lên bụng, trào phúng nhìn ông ta, “Không biết chủ tịch Diệp đại giá quang lâm đến đây là có việc gì?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Diệp đổng: Phi, ông sớm đã không còn đứa con trai này rồi, nghĩ cũng hay thật.