Chỉ có Ôn Nhuận mới thuần khiết ôn hòa như vậy, mới có thể gần gũi với Diệp Hàn Thanh luôn đề phòng thận trọng, làm cho hắn từng chút cởi bỏ phòng bị trong lòng.
Trần Trăn đối với Ôn Nhuận có ấn tượng khá tốt, nghề nghiệp của bà càng khiến cho bà rất giỏi cùng người khác trò chuyện, bất quá lại nói qua mấy câu, bầu không khí liền hòa hoãn lên, dù cho từ khi Ôn Nhuận bắt đầu không thích bà, nhưng chút lòng dạ hẹp hòi kia, rất nhanh bởi vì lời nói của Trần Trăn mà rất nhanh biến mất.
Ôn Nhuận có chút buồn bã mất mát nghĩ, khó trách Diệp tổng sẽ thích cô ấy, lớn lên xinh đẹp lại có khí chất, hơn nữa tính cách còn tốt, người như vậy, muốn không khiến cho người thích cũng khó đi.
Trong lòng cậu không hiểu sao có chút mất mát, gần như cho rằng cô nàng tao nhã thân thiện này chính là bạn đời tương lai của Diệp Hàn Thanh.
Chờ Diệp Hàn Thanh từ trong bếp ra, nhìn thấy hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nếu nói Trần Trăn chưa xuất hiện lúc trước, biểu hiện của Ôn Nhuận còn có chút ghen tuông, nhưng lúc này vậy mà đã hoàn toàn không có.
Cậu nghiêng mặt, khóe miệng câu lên, bên má một cái lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, vô cùng đáng yêu.
Nhưng hiện tại đáng yêu kia lại là đối với Trần Trăn, Diệp Hàn Thanh trong nháy mắt có chút hoài nghi cách làm của mình là đúng hay sai.
Hắn ho nhẹ một tiếng, di chuyển xe lăn về phía trước, trong miệng lại nhàn nhạt gọi nói: “Dì Trăn.”
Trần Trăn đáp một tiếng, cười nói: “Hàn Thanh, người bạn này của con thật là vui vẻ hài hước, vừa rồi còn nói dì nhìn qua còn trẻ hơn con vài tuổi.”
Diệp Hàn Thanh nhìn lướt qua Ôn Nhuận, âm thanh hờ hững nói: “Dì Trăn vốn dĩ cũng không già.”
Hai người họ ở đây kẻ xướng người họa, ngược lại là Ôn Nhuận bị hoảng sợ trừng to đôi mắt.
Cậu vẫn luôn một mực cho rằng Trần Trằn là bạn gái Diệp Hàn Thanh, cho dù nhìn kỹ Trần Trăn mà nói có lẽ so với Diệp Hàn Thanh muốn lớn hơn mấy tuổi, cậu cũng chỉ cho rằng Diệp Hàn Thanh cũng không để ý tuổi tác, hoặc là hắn thích con gái lớn tuổi hơn.
Nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ là trưởng bối của Diệp Hàn Thanh.
Lúc nói chuyện, cậu còn cố ý làm bộ vô tình nói Trần Trăn thoạt nhìn chỉ mới không đến 30 tuổi cơ.
Kết quả người ta vậy mà là trưởng bối của Diệp Hàn Thanh, Ôn Nhuận xấu hổ đỏ cả mặt, kinh ngạc qua đi liền có chút tay chân luống cuống, nhìn nhìn Trần Trăn lại nhìn nhìn Diệp Hàn Thanh, trong đôi mắt đen mang theo hoảng loạn rõ ràng dễ dàng nhận thấy.
Diệp Hàn Thanh khẽ cười một tiếng, chính thức giới thiệu nói: “Dì Trăn, đây là bạn con Ôn Nhuận, sống ở bên cạnh nhà con.”
Trần Trăn vẻ mặt khẽ động, ý tứ sâu xa nhìn Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh giống như chưa thấy, tiếp tục nói với Ôn Nhuận: “Đây là dì Trăn, em gọi theo tôi là được, dì Trăn cùng mẹ tôi là bạn tốt.”
Ôn Nhuận ánh mắt rối loạn, không biết dì ấy có hay không thấy rõ vừa nãy chính mình tự mình đa tình suy đoán, lúng ta lúng túng gọi một tiếng “Dì Trăn.”
Trần Trăn còn muốn trêu đùa hai câu, lại thấy cậu xấu hổ đến cổ đều đỏ, không nhẫn tâm lại trêu đùa cậu, chỉ cười cho qua chủ đề này.
Tâm tư nhỏ của Ôn Nhuận tự nhiên không thể giấu được bà, vốn dĩ bà không quá sẵn lòng giúp Diệp Hàn Thanh cái việc này, cuối cùng một bên cam chịu nhiều khi không có kết quả tốt, lại chịu không được mềm lòng, mới ỡm ờ đi đến cái hẹn này.
Nhưng trước mắt bà thích Ôn Nhuận, cảm thấy cậu là một cậu bé tốt, lại phát hiện cậu đối với Diệp Hàn Thanh cũng không phải vô tình, đối với Diệp Hàn Thanh nhờ càng để tâm một chút.
Ánh mắt lướt qua hai người, Trần Trăn bỗng nhiên kinh hô một tiếng: “Có phải có gì cháy không?”
Ôn Nhuận ngẩn ngơ, nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi đi xem.”
Vào phòng bếp, một nồi gà hầm nấm đã cháy.
Đã không thể ăn, Ôn Nhuận tắt bếp, gà hầm nấm hầm làm canh lại cháy đến đáy đổ vào trong thùng rác, còn mấy món ăn còn lại cũng đủ rồi.
Sau đó mang món ăn làm xong bưng ra.
Vốn dĩ Ôn Nhuận chuẩn bị tám món ăn, bây giờ thiếu một món, còn lại bảy món, bất quá cũng đủ ba người ăn.
Bảy món ăn màu sắc hương thơm mùi vị đầy đủ đặt lên bàn, mặc dù thua kém đầu bếp bên ngoài, nhưng món ăn gia đình (cơm nhà) như vậy lại càng làm cho người người thích.
Trần Trăn nếm từng cái một, lại khen Ôn Nhuận một hồi.
Trên bàn chỉ có ba người, cũng không có ai chú trọng việc ăn không nói ngủ không nói, vừa trò chuyện vừa ăn, không khí rất hài hòa.
Trần Trăn sau khi múc cho mình một bát canh, nhận được ánh mắt của Diệp Hàn Thanh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh, dáng vẻ không để ý đối với Diệp Hàn Thanh nói: “Gần đây còn mất ngủ không? Lúc công việc không bận đi ra ngoài nhiều một chút, đừng cứ một mình nằm dí ở trong nhà, đối với bệnh tình của con không tốt.”
Diệp Hàn Thanh gật đầu: “Con biết.”
Hai người bọn họ lại nói tiếp hoàn toàn không tránh né Ôn Nhuận, Ôn Nhuận có chút chẳng hiểu gì, cậu nghi hoặc nhìn về phía Diệp Hàn Thanh: “Diệp tổng bị ốm ạ?”
Trần Trăn không nói, Diệp Hàn Thanh nhàn nhạt nói: “Bệnh cũ thôi, dì Trăn cũng là bác sĩ tâm lý của tôi.”
Ôn Nhuận ngẩn ra một lúc, gần như nhận ra liền nghĩ đến vụ tai nạn xe kia, cậu mấp máy môi, lại phát hiện hỏi vấn đề gì đều không quá thích hợp, cuối cùng chỉ có thể “a” một tiếng, thấp thấp hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?”
“Không nghiêm trọng.” Diệp Hàn Thanh không mặn không nhạt nói.
Ôn Nhuận không tiện hỏi lại, buồn rầu im hơi lặng tiếng cầm đũa chọc cơm trong bát.
Trần Trăn thấy thế, lại tiếp tục nói: “Gần đây chân còn đau không? Trước đó tìm trung y cho con, con cũng không chịu xem, đây không phải chuyện nhỏ, con tự mình cần chú ý hơn.”
Diệp Hàn Thanh khẽ nhíu mày nói: “chỉ thỉnh thoảng đau, con không thích người khác chạm vào chân con.”
Trần Trăn thấy hắn như vậy, thầm thở ra một hơi, bà tuy rằng phối hợp Diệp Hàn Thanh, nhưng khuyên bảo ngược lại không phải làm giả.
Diệp Hàn Thanh đối với chân bị thương rất kiêng kị, hai chân khiếm khuyết lâu không hoạt động.
Máu không lưu thông, cơ bắp sẽ dần dần co rút lại không nói, còn sẽ thường xuyên đau nhức.
Bà đã từng giới thiệu qua hai lão trung y cho Diệp Hàn Thanh, để hắn định kỳ xoa bóp châm cứu, cũng giảm chút đau đớn, nhưng Diệp Hàn Thanh đều từ chối.
Ôn Nhuận vừa nghe, vụиɠ ŧяộʍ nâng mắt liếc Diệp Hàn Thanh một cái, cậu lúc trước đã nghĩ qua vấn đề này, cậu chỉ cho rằng Diệp Hàn Thanh cũng không thiếu tiền, nên sẽ có chuyên gia hộ lý, lại không nghĩ tới hắn sẽ không thích người khác chạm vào chân hắn như vậy.
Cậu lại nghĩ đến rất lâu trước đó, khi cậu lần đầu tiên đến nhà Diệp Hàn Thanh, Diệp Hàn Thanh ngủ trên sô pha, cậu đã đυ.ng qua chân hắn.
So với cánh tay lực lưỡng, cẳng chân hắn còn nhỏ hơn nhiều, gần như sờ không tới bắp thịt, chỉ có xương chân cứng rắn.
Cậu hơi nhíu mày, không tán thành nhìn Diệp Hàn Thanh, nhìn ánh mắt cậu giống như nhìn một đứa trẻ không chịu tiêm uống thuốc.
Diệp Hàn Thanh hơi hơi nhếch môi, làm ra vẻ không có phát hiện ánh mắt của cậu.
Trần Trăn liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói với Ôn Nhuận: “Con xem, nó từ nhỏ đã như vậy, quyết định mọi việc ai tới khuyên đều không nghe.” Bà cầm tay Ôn Nhuận, mấy phần bất đắc dĩ mấy phần lo lắng nói: “Nó lớn tuổi như vậy cũng không có gia đình, con đã sống ở cách vách, nếu như bình thường có rảnh, thì ghé nhiều qua đây, cùng nó trò chuyện.”
Diệp Hàn Thanh nhíu mày, hắn vừa nghe liền cảm thấy thế nào chính mình giống như người già vậy.
Ôn Nhuận lại nghe vào, cậu trịnh trọng gật đầu đáp ứng: “Dì yên tâm, con sẽ thường xuyên qua đây trò chuyện cùng Diệp tổng.”
Trần Trăn hài lòng vỗ vỗ tay cậu, bà âm thầm liếc Diệp Hàn Thanh một cái, thầm nghĩ chính mình khuyên bao nhiêu lần cũng không thấy Diệp Hàn Thanh có phản ứng gì, nói không chừng về sau Diệp Hàn Thanh liền ngoan ngoãn đi khám bác sĩ.
Bà nhìn Ôn Nhuận, cảm thấy trong mắt đối phương lo lắng không kém bà, xem ra là rất quan tâm thân thể Diệp Hàn Thanh.
Ăn xong một bữa cơm, Ôn Nhuận đã cùng Trần Trăn đạt được sự đồng thuận.
Diệp Hàn Thanh mời Trần Trăn qua đây.
Một là vì để Ôn Nhuận biết chính mình cũng không có bạn gái, thứ hai là để Trần Trăn thích hợp “tiết lộ” một ít sự tình, thuận tiện hắn bán thảm.
Ôn Nhuận luôn luôn mềm lòng, biết ít chuyện này, nói không chừng sẽ càng thêm đau lòng vì hắn.
Con trai đối với con gái yêu có khi thay đổi bắt đầu từ thương tiếc, đạo lý này, cho dù đổi thành hai người con trai, có lẽ cũng là khả thi.
Hắn lên kế hoạch rất tốt, lại không nghĩ đến Trần Trăn không theo kế hoạch, ngược lại cùng Ôn Nhuận kết thành đồng minh, bắt đầu đồng thanh đồng khí khiển trách hắn không lo lắng cơ thể.
Xoa xoa ấn đường, Diệp Hàn Thanh đau đầu cùng ăn xong bữa cơm này, rốt cuộc cũng đưa Trần Trăn tiễn đi rồi.
Ôn Nhuận và hắn cùng nhau đi tiễn bà, khi trở về hành lang an tĩnh còn lại hai người bọn họ, cậu vụиɠ ŧяộʍ đưa mắt liếc Diệp Hàn Thanh, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Diệp tổng, bệnh của anh……là tai nạn xe mấy năm trước gây nên phải không?”
Tay phải của cậu giấu ở sau người, vô thức nắm chặt góc áo, cậu đã lo lắng cho Diệp Hàn Thanh, lại sợ hãi đối phương bởi vì cậu mạo phạm mà tức giận.
Nhưng so với giờ khắc này, nhìn thân ảnh Diệp Hàn Thanh, cậu bỗng nhiên nhịn không được, cậu rất muốn biết vụ tai nạn xe kia rốt cuộc gây nên cho hắn tổn thương nhường nào, mới khiến hắn đau khổ đến phải đi khám bác sĩ tâm lý, nếu như Diệp Hàn Thanh không có chuyện gì, khẳng định là không cần bác sĩ tâm lý.
Diệp Hàn Thanh không có trả lời, hắn trầm mặc mở cửa đi vào, Ôn Nhuận theo sau người hắn, đóng cửa lại, lại xoay người, thấy hắn dừng ở cửa ánh mắt không rõ nhìn chính mình, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Đèn trong phòng khi ra ngoài tắt rồi, chỉ còn ở cửa một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt.
Lúc này hai người ai cũng không có nghĩ tới cần bật đèn, Diệp Hàn Thanh đối mặt với Ôn Nhuận, yết hầu mấy phiên chuyển động, lần đầu tiên đem yếu đuối của chính mình bày ra trước mặt cậu: “Khi đó…… mẹ mất, Gia Gia lại biến thành như vậy, tôi rất thống khổ, cũng rất tự trách……..”
Hắn nheo mắt, dường như rơi vào trong hồi ức.
Nếu như năm đó hắn có thể cẩn thận hơn một chút, có lẽ sẽ không có trận tai nạn xe này, mẹ và em gái sẽ vẫn tốt.
“Khi đó tôi suốt đêm ngủ không được, hễ nhắm mắt thì sẽ nhớ lại hiện trường tai nạn xe, nhìn thấy mẹ và em gái nằm trong vũng máu.”
Hắn cười tự giễu: “Cũng là từ khi đó, tôi liền có bệnh mất ngủ, tính khí cũng trở nên không tốt, mới không thể không đi tìm dì Trăn.”
Hắn cố ý lược bớt đi người Diệp gia, tại sự thật trong đó việc làm kinh tởm, hắn muốn làm cho Ôn Nhuận đau lòng hắn, đối với hắn càng tốt, lại không muốn làm cho cậu sợ hắn.
Tuy nhiên hắn dù cho nói lại qua loa, Ôn Nhuận vẫn có thể từ trong ngôn ngữ và biểu tình của hắn nhìn thấy một tia manh mối.
Năm đó cậu chỉ nhìn thoáng qua vội vàng trên tin tức, biết hắn xảy ra tai nạn xe mà thôi.
Mà khi đó Diệp Hàn Thanh lại có khả năng đang hứng chịu tổn thương đau đớn, mà mẹ kế và cha hắn đối với hắn cũng không quan tâm, Ôn Nhuận chỉ mới tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, thì cảm thấy sống mũi cay cay.
Cậu nhẹ nhàng hít hít mũi, nửa ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Diệp Hàn Thanh nói: “Xảy ra tai nạn xe không thể trách anh, ai cũng không thể biết trước tương lai.
Nếu như bác gái biết, khẳng định cũng không bằng lòng với anh vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình, bác ở trên trời có linh thiêng, khẳng định cũng hy vọng anh có thể sống tốt.”
Diệp Hàn Thanh rủ mắt nhìn cậu, thiếu niên cái mũi đỏ lên, đôi mắt cũng càng thêm thủy nhuận, mặc dù cực lực khhống chế, nhưng Diệp Hàn Thanh vẫn nắm được một tia đau xót buồn rầu.
Cậu quả nhiên đang đau lòng vì mình.Trái tim của Diệp Hàn Thanh mềm xuống vô pháp không thể khống chế.
Đạo lý của Ôn Nhuận nói, hắn đều hiểu, lúc trước lời Trịnh Tuyên còn có Trần Trăn giống nhau đều nói với hắn, nhưng hắn đi vào trong bế tắc, vẫn luôn không chịu buông tha chính mình.
Nhưng hiện tại lời nói từ trong miệng Ôn Nhuận nói ra, hắn lại cảm thấy tiêu tan.
Giống như xiềng xích vô hình bị cởi ra, có loại lặn lội đường xa lúc sau rốt cuộc đạt được mục đích nhẹ nhàng đến nơi.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn thiếu niên trước mặt đau lòng đau lòng vì chính mình, lại nhìn đến ánh mắt đối phương lo lắng thương tiếc, cảm thấy không cách nào khắc chế mệt mỏi, hắn bỗng nhiên cúi người ôm chặt Ôn Nhuận, cằm cứng rắn đặt trên bả vai cậu, biểu lộ ra mấy phần cảm xúc yếu ớt hiếm thấy.
Cổ hai người giao nhau, Ôn Nhuận có thể cảm thấy rõ ràng độ ấm từ trên người hắn truyền tới.
Cậu còn đang trong lòng do dự có nên đẩy ra hay không, động tác như vậy có chút quá mức thân mật, nhưng mà tay cậu vừa mới nâng lên, liền nghe Diệp Hàn Thanh khàn khàn nói: “Đừng động, cho tôi ôm một lát……”
Ôn Nhuận tay nâng lên hơi hơi cứng lại, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay trên lưng hắn.
Cậu nghĩ nam nhân lúc này có lẽ cần một chút an ủi, càng giống như dỗ dành trẻ con, bàn tay ở trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ, không tiếng động trấn an.
Diệp Hàn Thanh gắt gao ôm cậu, cảm nhận được thiếu niên dịu dàng an ủi, hắn chỉ hận không thể đem người một phen khảm vào trong cơ thể, như vậy liền có thể không phải tách ra, cũng không cần lại trăm phương nghìn kế vạch kế hoạch, sợ cậu có một ngày sẽ rời xa mình.