Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 40: Lại là nhân vật bí ẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi phân phó mọi chuyện để đồng đội của mình ở lại bệnh viện, hắn liền lái xe đuổi theo Mạnh Hào. Vừa lái xe hắn vừa nghĩ vì sao nó lại hành xử như vậy và nhất là khi nó đã ra khỏi bệnh viện thế nên với bản lĩnh của nó có thể phản đòn lại thế nhưng sau nó lại ngoan ngoãn theo Mạnh Hào.

Trên xe lúc của Mạnh Hào, nó quan sát anh ta nhận thấy rằng từ lúc lên xe đến giờ trông anh ta thật khác, không còn là con người mất bình tĩnh về cái chết của vợ con như lúc nãy.

- Tôi xin lỗi và chia buồn về sự ra đi của...

- Hahaha.....cái chết của họ không ảnh hưởng đến tôi...- một câu nói khiến người khác cảm thấy rợn người, trong mắt Mạnh Hào hiện lên sự tàn nhẫn. Nó đang suy nghĩ điều gì đó, nếu theo lời của Mạnh Hào vừa nói vậy anh ta đến bệnh viện làm loạn mục đích của anh ta là gì?

- "Nhếch môi, lạnh nhạt" Vậy anh đến uy hϊếp người ở bệnh viện với mục đích gì? - nó nên suy nghĩ lại về con người Mạnh Hào, anh ta không đơn giản và lại tâm lí còn rất bình thường.

- Chẳng phải là vì cô sao bs Trần?? Hư.....dù cô có thay đổi họ tên hay công việc đi nữa cô cũng không thay đổi được việc chính cô đã làm cho James phải tự tử. - Mạnh Hào vừa nói vừa đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao về phía trước với tốc độ kinh hồn.

- James?? James là tội phạm nguy hiểm, anh ta đã gϊếŧ biết......"sao mình cảm thấy choáng.."" - nó cảm thấy có gì đó không đúng từ lúc lên xe đến giờ.

- Hahaha.....cô nên nghĩ ngơi một lúc đi vì người cô cần giải thích không phải là tôi...- nó không thể gượng được nữa bất lực ngả người ra sau ghế, đôi mắt nhắm lại. Trước khi mất nhận thức nó nghe thoáng được Mạnh Hào nói gì đó.

...................................................................................................

Sự việc tại bệnh viện xảy ra chớp nhoáng nhưng cánh nhà báo phóng viên đã kịp thời có mặt trực tiếp ghi lại tất cả sự việc, đưa tin trực tiếp lên báo đài. Và tất nhiên hình ảnh nó được tên tội phạm bắt đi cũng được ghi lại rất rõ.

"Hiện tại về phía bệnh viện đã dần ổn định, nhưng đã có 1 bác sĩ đã vị Mạnh Hào bắt đi..."

"Bộp....."

- Hơ...hơ....// Bà Chủ....// Mau....mau...gọi...cho Rin....- bà Tống đang ngồi xe lăn xem tin tức liền thấy hình ảnh của nó, hai tay trong còng liền đánh rơi chiếc promote, lắp bắp, thậm chí không nói nên lời.

Phía bên này cũng thế, nhưng có lẽ do đang họp nên Resd đang chú tâm đến nội dung mà mọi người đang báo cáo. Rin chợt thấy điện thoại run liên tục, là nhà gọi đến.

"Dì Hai...sao? Tôi và Resd sẽ về ngay." Rin nói nhỏ với Resd sau đó chỉ thấy được Resd lạnh lùng đứng lên tuyên bố tan họp.

- Phải làm sao đây...Risk nó không có ở đây...Fasmin..có ổn không chứ...- Rin không ngừng lo lắng cho nó, trên xe không ngừng cầu nguyện, trong khi Resd anh đang mặt nh lái xe. Rin đã gọi thông báo hết với mọi người. Nhưng có lẽ mọi người còn biết sớm hơn cô.

Nhờ vào Zeny đã liên lạc được với hắn nên mọi người cũng nhanh chóng rẽ hướng theo chỉ điểm của hắn.

..................................................................................................

Quay lại với phía nó, nó mơ màng tỉnh lại chợt nhận ra hai tay nó vẫn đang ở trong còng, cả người nó dựa vào tường. Ngước nhìn mọi thứ xung quanh nhưng có lẽ trong căn nhà hoang này chỉ có mình nó, nó đang suy nghĩ Mạnh Hào ở đâu thì chợt nghe tiếng bước chân.

- Chút thuốc mê này quả thật không làm khó được cô nhỉ? Cô cảnh sát. - Mạnh Hào từ ngoài bước vào, lúc này trong anh ta thật khác, bộ áo quần bạc màu lúc nãy đã được thay bằng chiếc quần jean rách cùng chiếc áo phông đen bên ngoài là chiếc áo khoác da, khí chất phong độ khác hẳn hoàn toàn lúc nãy.

- Anh đã giả điên..?? - khi nghe Mạnh Hào gọi thẳng thân phận cảnh sát của nó khiến người nó khẽ run nhẹ, mày có vẻ chau lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

- Phải. Nếu không vì làm theo mệnh lệnh của ông chủ thì tôi đã không diễn vai điên khùng đó để bắt cô đến đây.

- Anh là người của James. - nó cố gắng tự mình đứng lên bởi nó chỉ bị hạn chế đôi tay chứ đôi chân của nó không có gì cản trở.

- Phải. Madam à, cô biết không tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi. - Mạnh Hào đang nâng khẩu súng lên hướng về nó. Nhưng nó không hề sợ hãi, vẫn dửng dưng trả lời anh ta.

- Hiện tại tôi đã không còn là một cảnh sát nữa. Và anh sẽ không gϊếŧ tôi ngay lúc này. - nó nói với giọng buồn, nhưng lại mang tính chất khẳng định.

- Đúng là một người can đảm, thảo nào hôm đó cô lại can đảm cứu lấy...- nói đến đây Mạnh Hào đột nhiên khuỵ xuống, phun ra một ngụm máu, ngay lập tức máu chuyển sang màu đen. Đôi mắt nó híp lại sau đó lại mở ra, nhanh tiến về phía Mạnh Hào.

- Anh là người hôm đó ở Đồng Tâm đúng không?? Lại là Rikatuareck....không thể nào...- nó như không tin vào những gì trước mắt nó thấy, rõ ràng loại độc này đã biệt tích từ 5 năm trước và cũng chỉ có Wuker mới có thể có thuốc giải nhưng James cảnh sát đã xác nhận là đã tử vong...thế tại sao??

- Kiên Minh Đức...anh ta hiện giờ đang ở đâu..ông chủ của anh là ai....mau nói....- nó như mất bình tĩnh trước sự việc xảy ra trước mắt, nó cần 1 lời giải đáp từ Mạnh Hào.

Thế nhưng hai mắt Mạnh Hành sòng sọc nhìn nó, anh ta đang thoả mãn khi thấy nó như vậy. Tình hình của Mạnh Hào ngày càng tệ hơn nhưng anh ta không hề kêu la chật vật một chút nào, ngược lại nó trong ánh mắt của anh ta còn hiện lên sự sảng khoái đến cực độ. Mạnh Hào cầm lại khẩu súng, sau đó từ từ đưa ngay vào đầu mình.

- Anh làm gì vậy. - Dù hai tay bị còng nhưng nó cố gắng hết sức ngăn cản hành động của Mạnh Hào. Đôi tay trắng ngần không ngừng va chạm với chiếc còng sắt khiến đôi tay của nó đỏ lên, hằn lên những đường máu. Mạnh Hào như điên lên, hất mạnh nó văng ra ngoài. Cả người chạm mạnh vào bức tường, chiếc áo blouse trắng phẳng phiu giờ đã nhuộm màu của đất, bụi bẩn, mái tóc bung xoã ra, khiến mái tóc hơi rối, trên trán lấm tấm mồ hôi còn có cả những vết trầy đã rướm máu, nó khẽ nhăn mặt vì đau. Nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy. Lấy lại bình tĩnh nó nói.

- Anh không thể chết được, vì người muốn gặp tôi mà anh nói lúc nãy vẫn chưa xuất hiện?? -

- Hahaha....cô rất thông minh...có lẽ ông chủ cũng đã tới rồi, James chưa chết, ông chủ tôi vẫn chưa chết.. - có lẽ nó nên tìm hiểu về chuyện này thực hư ra sao?

- James chưa chết vậy người ở Đồng Tâm hôm đó là anh hay James?? - nó nắm bắt tâm lí của Mạnh Hào rất nhanh.

- Hôm đó có tôi, Jin, ông chủ và có cả..."ĐOẢNG" - cả con người Mạnh Hào ngã xuống, góc bắn rất chuẩn 1 phát xuyên ngay mi tâm của anh ta.

- AI....? - nó tức giận, nó biết đây chắc là người bí ẩn mà Mạnh Hào chuẩn bị nói ra.

- Heheheeh....vì anh ta đã phạm phải điều mà anh ta không nên. - đáp lại nó là một giọng nói khó nghe, mang nét quỷ dị hay nói khác hơn là giọng nói này đã qua biến đổi, không phải giọng thật. Xem ra người đang nói chuyện với nó có hành tung vô cùng bí mật và kĩ càng.

- Hư...ông chủ đã nhày công Mạnh Hào diễn kịch đưa tôi đến đây để làm gì? Vì sao lại gϊếŧ anh ta. - nó lạnh giọng.

- Vì tôi muốn xem biểu hiện của em, Băng Nhi. - lời nói này quả thực khiến nó phải rùng mình.

- "BĂNG NHI, cái tên này không phải chỉ có hắn ta đã gọi mình như vậy sao?? Sao lại..."

- Rất bất ngờ đúng không?? Tôi "mời" em đến đây chỉ nhắc nhở em, những điều em làm, tôi điều đi trước em một bước...- sau khi giọng nói ấy vừa cất lên, thì có luồng khói từ đâu bay vào "phong toả" khắp căn phòng, nó như muốn nói gì đó nhưng cả người nhanh chóng đỗ xuống nền đất lạnh. Trước khi bất tĩnh nó vẫn thấy căn nhà hoang này chỉ có nó và giọng nói lúc nãy nhưng không hề thấy bóng dáng hắn ta, chỉ còn lại Mạnh Hào và nó, nhưng Mạnh Hào, anh ta đã nằm bất động từ lúc nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »