Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

I Miss You, Best Friend

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôi cái mùa hè nóng nực này khi nào mới chấm dứt đây. Mùa đông lạnh giá tôi lại chỉ mong muốn đến hè thật nhanh, vậy mà hè rồi lại chờ đông, thật chẳng có điểm dừng.

Ngày đầu tháng 9, trường tôi bắt đầu có lịch học chính thức.

Mà dù có lớn thêm một chút nhưng tôi cũng chẳng thay đổi được cái bản tính ham ăn, ham ngủ hơn ham học kia. Cả kì nghỉ ngủ quen rồi, nên ngay đến buổi đầu nhập học cũng chẳng nhớ nổi, khi chợt nhớ ra thì chỉ còn cách phi xe chạy như bay đến trường, may không có vụ tai nạn nào xảy ra, thật ơn trời.

Hôm nay tôi mới kết được một cô bạn thân mới.

Chuyện là thế này, mới ngày đầu đến lớp, trong lúc vừa đi vừa cắm đầu vào quyển truyện, tôi lỡ đâm phải một cơ thể mềm mềm, trong đầu tôi cứ ngỡ rằng mình cũng có cơ hội làm nữ chính trong ngôn tình, ôi soái ca đời tôi đến rồi, trong sự ngỡ ngàng cơ thể tôi cứ theo đà quán tính mà lao thẳng, tưởng rằng sẽ được ngã vào trong vòng tay ấm áp của người ấy, nhưng mà đời không như mơ, đã ngã chệch hướng, ngẩng đầu lên đang định dùng hết vẻ đẹp tiềm ẩn của mình thể hiện hết ra,..... Nhưng khi nhìn, nhìn,nhìn và nhìn cái thân thể bé bé bên cạnh, tôi như mất hết niềm tin, thất vọng lever max,thật khóc không ra nước mắt mà..... Đừng ai ngăn cản tôi nữa, đi đâm đầu vào đậu chết cho rồi, tại sao không phải soái ca mà lại là soái tỷ, trong đầu tôi không ngừng gào thét phản đối kịch liệt với thực tại tàn khốc. Đã chán đời lắm rồi mà quyển truyện yêu nghiệt của tôi còn gây họa, vô tình lao thẳng mặt nàng ta mà hạ cánh, thât sự tôi cạn lời...!,nhặt quyển truyện lên, cúi đầu rối rít nói:

-' xin lỗi, bạn không sao chứ, có bị thương không, đầu không làm sao chứ????? '

Cô nàng ấy chờ mãi không thấy tôi có ý định đỡ mình, nên đành tự dậy, mò mò tìm kiếm gì đó.Tôi cũng học theo cũng đi tìm tìm như người ta, nhìn thấy cái kính màu đen bị rơi xuống gầm bàn, tôi dần hiểu ra mọi chuyện, chạy nhanh đến nhặt nó, rồi đưa cho nàng ấy. Nàng nhận lấy rồi nhanh chóng đeo kính vào, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

-' tớ không sao, đừng để ý '

Khi ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tưởng lại bị đền tiền kính cơ chứ:))).À giờ mới để ý, lúc đeo kính vào nàng ta thật ưa nhìn, phong cách đơn giản, chỉ áo sơ mi trắng, quần bò đen, giầy converse. Tóc buộc bổng, có vẻ nàng ta thuộc typ người không điệu đà cũng chẳng phải quý tộc gì, rất hợp với tính tôi,làm tôi lại có hứng thú muốn làm thân.

Ý đã quyết tôi mặt dày lon ton chạy theo người ta luôn,khỏi phải suy nghĩ chọn đúng bàn của cô bạn lúc nãy mà đặt đít. Quyết tâm sục sôi muốn làm quen với cô nàng trong tôi rất cao trào,vậy mà không hiểu sao cứ mỗi lần mở miệng định nói, lại bắt gặp ánh mắt của nàng ấy khiến tôi câm như hến, chả biết có phải bị ma nhập rồi hay không nữa????? cứ dề già mãi như thế,cho đến hết tiết một câu cũng không thể nói được luôn,hôm nay sao mình thất bại quá vậy -_- Ấy vậy đời thật lắm lúc bất ngờ, lúc ở nhà đang chán nản nằm lười nhác trên giường thì có một tin nhắn gửi đến

-' cho hỏi có phải bạn quên thứ gì đó ở lớp không????'

Thật kì lạ, số lạ hoắc mà câu hỏi cũng lạ nữa, quên gì nhỉ??? Quên gì được............ đang chằm chằm suy nghĩ. Tự nhiên não tinh lên một cái....., thật là đầu óc bã đậu, vậy mà tôi còn nói truyện * Hoa tư dẫn * là quyển mà tôi tâm đắc nhất, giờ thì hay rồi..... để quên nó như cỏ rác, tôi nhanh chóng nhắn lại

-' là quyển truyện, bạn giữ hộ mình à '

-'ừ'

-'cảm ơn.... mà sao bạn biết số mình vậy????'

-' à tại bên trong truyện có dòng chữ, chính chủ: Hà Ngọc Linh, ai lỡ nhặt được nó thì làm ơn gọi đến số 096 **** 56, trả lại tớ nguyên vẹn được thế thì thật sự đa tạ '

=]]]*'hahaha nhớ ra rồi, cứ mỗi quyển truyện tôi yêu thích thì đều có vài dòng như vậy, chỉ là đề phòng, ai ngờ giờ lại có tác dụng. Tôi hẹn gặp ân nhân ở quán pizza gần nhà, lúc ra đến tôi cũng phải bất ngờ.... hoá ra lại là cô bạn hôm nay, thật có duyên, ngồi nói chuyện một lúc tôi mới khai thác được vài thông tin, nàng tên Lâm Mộc Thư, người Lạng Sơn. Nói chuyện với cô nàng rất thú vị, tự nhiên không gò bó. Mộc Thư toàn bị tôi nói xoắn không ít ( có sư phụ truyền đạt lại cả, hắn đi tôi lại thành kẻ pro rồi còn gì, cảm giác xoắn người khác thật không tệ),nhưng rồi cả hai lại cười vui vẻ.

Vài ngày sau đó tôi đi theo Mộc Thư vào học ở một võ đường, khi ấy có một chuyện xảy ra mọi người đều cười ầm lên, mà tôi nghĩ mãi không ra.Tầm 11 giờ đêm tôi lên line gọi điện hỏi Minh, lúc Này chỗ hắn khoảng 11 trưa, hắn uể oải nói

-' cậu lại có chuyện gì???? Gây hoạ nữa rồi đúng không '

Nghe hắn nói vậy, tôi thực oan ức vài phần, đang đau lòng vậy mà..... hứ đồ vô tâm, tôi nói

-' Tôi nói với cậu là tôi đi học võ rồi đúng không '

-' ờ '

-' thật không hiểu tại sao, lúc đang nghỉ giải lao, có một tên đứng trước mặt tôi, cậu ta thâm tình nói...... nàng liệu có phải họ capulet không, ta là romeo người nàng thầm thương trộm nhớ đây. Lúc đấy tưởng rằng cậu ta đang đóng kịch, nên tôi cũng hùa theo, đứng kiểu quý tộc, nhẹ giọng ngại ngùng nói, à vâng ta là capulet Chúc Anh Đài, em gái họ của Juliet, rõ là tôi diễn rất tốt lại chẳng hiểu sao cả lớp cười ầm hết lên, còn tên kia lườm tôi rồi bỏ đi, thật lạ lùng '

Minh ôm chán thở dài, nói

-' từ khi nào mà Chúc Anh Đài của Trung Quốc lại có thể làm em họ của Capulet Juliet nước Anh thế, hai bọn họ cách nhau hẳn vài thế kỉ, nói cụ kị còn có khả năng, em họ.....????, cậu có thấy hư cấu không '

-' hả có chuyện đấy nữa à, văn học thật vô vị quá đi, tại sao không chém gió như tiểu thuyết cho họ làm chị em,tôi thấy capulet Chúc Anh Đài rất hay mà '

Hắn bật cười nói

-' ờ chỉ kẻ ngu văn lâu năm như cậu mới nói thế thôi, cố mà sống đến ngày người ta cải biên lại tác phẩm dị dạng như cậu nói đi '

-' thiệt tình hà....! Không phải tôi dốt văn đâu, chỉ là không thích học tôi, quyển văn chả có tý liên kết tý nào, ai mà nhớ nổi trong đấy viết những chữ gì ' ahihi tôi nói đúng cơ mà, quyển sách văn, nào thì thơ tác giả này, thi nhân kia, truyện ngắn, văn học hỗn hợp như vậy thật nhàm chán,

Nhìn tôi vừa nói vừa than, hắn cười nhếch khoé môi,nói

-' ờ, kiểu gì cũng có đứa cùng suy nghĩ như cậu được làm trong bộ giáo dục, tầm khoảng 20 -30 năm nữa, những bài thơ kia, chắc chắn sẽ được thay thế bằng những câu truyện tiểu thuyết của các tác giả nổi tiếng, lúc ấy đề đại học sẽ là * em cảm nghĩ thế nào về truyện của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm,Cố Mạn, Minh Nguyệt Thính Phong hay gì gì đó mà em đã học * '

Tôi nghe hắn nói,đầu óc hình dung ra cái cảnh tượng ấy mà cười tít mắt, gật đầu lia lịa đồng tình nói

-' đúng thế, nếu như vậy thì thật tốt, khi ấy tôi viết văn hết vài chục tờ giấy a4 là ít '

Đang bay bổng trong cùng đống suy nghĩ, cùng cả tệp bài văn điểm mười mà tôi đạt được khi ấy, thế mà hắn lại nói một câu khiến tôi ngã xuống đất một cú đau đớn, Minh nói

-' lúc ấy cậu cũng già lắc già lơ rồi, đừng mơ nữa, không có cơ hội đó đâu, tỉnh đi cưng '

Ô sh*t, hắn thật nhẫn tâm, có cần nói câu lãng xẹt vậy không, biết là tôi không có cơ hội đó rồi, vậy mà mơ chút hắn cũng không cho, quá đáng....... hờn.
« Chương TrướcChương Tiếp »