Phòng nghỉ Quidditch Slytherin, Marcus quơ cánh tay dài phổ biến chiến thuật và phương án luyện tập cho các đội viên.
Blaise mới lên cấp Tấn thủ*, lấy ưu thế chiều cao đánh bại các đối thủ cạnh
tranh, đạt được vị trí người cản bóng. Giờ cậu ta duỗi dài hai chân, hai tay ôm gáy, kiên trì nghe đội trưởng Marcus phát biểu xong, lười nhác
giơ tay lên.
“Có vấn đề gì không? Zabini?”
“Xét thấy trận
đấu với Gryffindor sắp tới và khí hậu hiện nay. Chẳng may, tôi nói chẳng may trời mưa thì sao?” Blaise đã nhiều lần thấy đội Gryffindor huấn
luyện giữa mưa to gió lớn.
Mặt Marcus cau lại. Không phải anh ta
không nghĩ đến vấn đề này, trong ngăn kéo đến giờ vẫn còn bản nháp
“Phương án huấn luyện và ứng xử tình huống bất ngờ”. Nhưng cầu thủ dưới
tay anh ta đều xuất thân cao quý, được nuông chiều từ bé, có thể kiên
trì huấn luyện bình thường là tốt lắm rồi. Hơn nữa cả người ướt sũng lầy lội rồi bị Gryffindor cười nhạo ư? Kế hoạch này sớm đã bị bỏ phiếu bác
bỏ.
“Ha ha, đến lúc gió lên càng tốt chứ sao. Vũ khí bí mật
Potter chẳng mấy chốc sẽ bị thổi xa.” Một đàn anh năm sáu cao to khỏe
mạnh, ăn nói ngông cuồng.
Draco nhăn mày, chậm rãi mở miệng: “Theo tôi quan sát, trong một năm trước, Potter đã quen bay trong mưa gió.”
Lời này vừa nói ra, tiếng cười đùa của mấy nam sinh lớp lớn cũng tắt ngủm.
“Đối thủ của nó là tôi. Vì lẽ đó tôi hy vọng có thể được huấn luyện trong hoàn cảnh giống vậy.”
“Vậy thêm tôi nữa! Anh em sinh đôi đã chịu được hai cái Bludgers, tôi có thể dùng bốn cái Bludgers huấn luyện.” Blaise cười híp mắt phối hợp Draco.
Marcus kích động, không nghĩ tới hai đội viên mới lại tích cực như vậy!
Draco lười biếng ngồi dựa trên sô pha, hai tay để trên thành ghế, ngón trỏ
khẽ gõ có tiết tấu: “Có điều khiến một Malfoy ướt dầm dề rời sân bóng
thật đáng xấu hổ. Tôi đã nộp đơn xin chủ nhiệm Snape, hy vọng đội trưởng Marcus sẽ không cảm thấy tôi quá mạo muội…”
Anh đưa một tấm da dê cho Marcus. Đối phương nghi ngờ nhìn anh, cúi đầu đọc cẩn thận, sau đó rống một tiếng cực kì kích động.
“Nhìn qua, đội trưởng rất hài lòng đề xuất này?” Draco nhấc một bên lông mày, khẽ mỉm cười.
“Hài lòng, hài lòng, quá quá hài lòng!” Marcus giải thích cho mọi người,
Draco xin được toàn quyền sử dụng sân Quidditch tất cả các ngày trời
nắng cho đến trước thi đấu.
“Trời nắng?” Vị học trưởng White cao lớn kinh ngạc hỏi.
“Để tôi nói xong!” Marcus kêu to. Quyền sử dụng sân bóng có rất nhiều đẳng
cấp. Huấn luyện bình thường, chỉ cần đăng ký chỗ bà Hooch là được. Gặp
phải tình huống mấy đội tranh nhau, cần chủ nhiệm nhà phê chuẩn. Lúc
huấn luyện, đứng ở vị trí lâu đài xa xa cũng có thể nhìn thấy, những
người khác có thể ngồi quan sát trên khán đài tùy thích.
Thế
nhưng lần này Draco xin được toàn quyền sử dụng tuyệt đối, bao gồm ghế
khán giả. Không chỉ cấm người không phải cầu thủ tiến vào, thậm chí bao
quát trên không trung cũng sẽ không bị thấy. Nếu đối phương có cầm ống
nhóm cũng chỉ nhìn thấy bầu trời bình thường thôi.
“Nhưng mà trời nắng…” White vẫn cứ đầy thắc mắc.
“Một câu rủa bão là được rồi. Miễn cho Gryffindor Wood nói chúng ta cướp
thời gian huấn luyện của họ.” Tâm tình Draco rất tốt, “Quan trọng là
chúng ta có thể thoải mái lựa chọn các kiểu huấn luyện.”
Giờ khắc này Marcus đã hoàn toàn xem Draco là người nhà, anh ta nhiệt tình vỗ vỗ Draco: “Chủ ý này quá được!”
Sau đó, anh ta tuyên bố một cách tàn bạo với những người khác: “Như vậy từ
hôm nay trở đi, không được phép bất mãn thời tiết, không được phép lải
nhải thể diện. Ở trong không gian huấn luyện đóng kín, cũng chỉ mấy
người chúng ta thấy mặt nhau thôi! Chúng ta nhất định phải vượt xa
Gryffindor 300 điểm!”
Anh ta nóng lòng chuẩn bị cập nhật kế hoạch huấn luyện, ném sau đầu chuyện kêu rên mọi người.
White gật gù với Draco: “Được đó, loại giấy phép này chắc cần bốn chủ nhiệm
ký tên chứ? Làm sao giáo sư McGonagall lại đồng ý vậy?”
Draco nở nụ cười xấu xa: “Bí mật.”
Quyền sử dụng sân bóng tuyệt đối vẫn tồn tại, bản thân nó vì chuẩn bị cho
hình thức huấn luyện kín. Sau này tham gia câu lạc bộ Draco mới hiểu rõ
điều này.
Ở Hogwarts, sở dĩ chưa từng có đội dùng, nguyên nhân
cần “bốn chủ nhiệm ký tên”- White vừa nhắc. Không phải vậy, chủ nhiệm
của mình có thể tự ký, ai cũng chen nhau xin.
Draco xác định, Gryffindor mà biết cũng không xin được. Chủ nhiệm Snape chính là kẻ hủy diệt mọi thỉnh cầu.
“Này, lén nói tôi biết đi! Làm sao cậu thuyết phục giáo sư McGonagall?” Huấn
luyện kết thúc, Blaise mặt dày mặt dạn quấn quít lấy Draco, cậu ta tò mò đến ngứa cả bụng.
Draco xem xét cậu ta: “Cậu thực sự muốn biết?”
Blaise liều mạng gật đầu.
“Vậy hãy mô phỏng tâm tình một thiếu nữ thầm mến, viết một khổ thơ tình cho
Lockhart…” Nhìn vẻ mặt Blaise như nuốt phải con ruồi, Draco bổ sung một
câu: “Yêu cầu: nhìn như ca ngợi, thực tế người nghe cũng biết là nhổ
nước bọt.”
Blaise há miệng nửa ngày, cuối cùng chẳng thể làm gì: “Rất tốt, cậu thắng.”
Đêm đó, Astoria nhìn thấy Blaise vò đầu cả buổi, hoặc vùi đầu viết gian
nan, khó hiểu nhìn chị gái: “Mọi người có luận văn gì khó vậy? Ngay cả
Blaise cũng ủ rũ?”
Draco bình tĩnh giải thích: “Bài tập đặc biệt lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám.”
______________________________
Hình thức huấn luyện kín có hiệu quả rõ rệt. Marcus thật ra cũng điên cuồng
Quidditch chẳng kém gì Wood. Cho dù là Draco cũng không thể không thừa
nhận điểm này.
Đội Slytherin bản thân cũng rất có thực lực, hiện
tại càng thêm thế không thể đỡ. Bởi Draco từng gặp thất bại mấy lần, vừa vào đã lạc mất Golden Snitch, anh rèn luyện vô cùng khắc khổ.
Rất nhanh đã đến thứ bảy.
Tại đại sảnh đường, so với bàn Gryffindor im lặng ít nói, đội Slytherin có
vẻ ung dung tự tại hơn. White và hai người khác rên lên ca khúc mới của
Quái Tỉ Muội. Thậm chí Draco còn nhân lúc không ai chú ý, kiểm tra “bài
tập đặc biệt” của Blaise.
“Chà chà” Draco ngả ngớn than thở, “Không nhận ra, Blaise, hóa ra cậu có trình độ văn hóa cao như thế.”
“Nói nhảm ít thôi, thông qua không?” Blaise luôn cảm thấy không biết đáp án, cuộc thi gì cậu ta cũng không hứng thú.
“Được rồi, nể tình mấy câu thơ duyên dáng này.” Draco gật gù rất đứng đắn:
“Tôi chỉ đem danh sách kí tên của ba chủ nhiệm đặt trước mặt bà ấy. Rất
thành khẩn hỏi bà, có thể kí tên cho tôi sao?”
Mấy giây yên tĩnh.
“Còn gì nữa không?”
“Không.”
“Không còn? Vậy thôi? Bà ấy kí luôn?” Tiếng của Blaise càng ngày càng cao.
“Phí chút lời nữa thôi.” Draco nhún vai: “Không thì cậu cho rằng phải làm thế nào?”
Blaise khóc ròng: “Tôi cho là cậu bắt được nhược điểm gì của bà ấy. Giả dụ bí mật tình cảm gì đó, hoặc cậu — trực tiếp bà ấy…”
Draco lườm cậu ta một cái: “Chuyện hạ cấp thế sao cậu nghĩ được?”
Blaise rơi lệ đầy mặt lần hai. Cậu ta ý thức sâu sắc một điều. Cậu ấm Malfoy nhìn ngoài có vẻ trắng, bên trong đen quá đen.
…………………………………………….
Vài năm sau, bà Malfoy tán gẫu cùng ngài Zabini biết được chuyện này, rất
tò mò dò hỏi chồng mình: “Đến cùng anh nói thế nào? Em cũng tưởng anh —
giáo sư…”
Ngài Malfoy lộ nụ cười sói xám: “Hóa ra vợ anh đánh giá thấp anh như vậy, phải giáo dục lại thôi.”
Sau khi giáo dục kết thúc, ngài Malfoy nói rất vô tội: “Chỉ là anh nghĩ đến hết thảy lý do từ chối của bà ấy, chuẩn bị trả lời kĩ càng từng cái. Bà ấy đề cập một cái, anh liền xả thêm mấy cái. Cùng lắm là biện luận một
hồi. À, anh còn nói với bà ấy một câu, nếu bà ấy không ký, anh sẽ nói lý do từ chối của bà ấy cho cha đỡ đầu (Snape). Như vậy cha đỡ đầu không
phải động não suy nghĩ lý do từ chối Wood. Bà ấy biết cha đỡ đầu từ chối Wood không cần lý do, hơn nữa lý do của anh quá đầy đủ. Cuối cùng cũng
buồn bực ký tên rồi. Giáo sư McGonagall không phải loại người – tôi
không vui tôi không kí, tôi không hợp mắt các người tôi không kí.”
Bà Malfoy nằm lỳ trên giường, vô lực lườm một cái: “Đáng đời anh sáu năm
lớp biến hình luận văn dài hơn người khác! Em cứ tưởng anh là học sinh
ngoan chăm chỉ học tập…..”
……………………………………………..
Blaise mặc dù gặp trắc trở chỗ Draco, nhưng cậu không nhụt chí nỗ lực phát tiết lên Bludger.
Cho tới khi Bludger bạo động tập kích Potter, phản ứng đầu tiên của cậu ta là “Hỏng rồi, mình đánh choáng quả cầu rồi!”
Giờ phút này, Slytherin dẫn trước 160:30 điểm.
Lại như lời Marcus nói trong phòng nghỉ: “Chúng ta có những cái chổi tốt
nhất, chúng ta có kỹ thuật tốt nhất, chúng ta có chiến thuật tốt nhất,
chúng ta có các cầu thủ tốt nhất. Vì lẽ đó chúng ta muốn điểm tốt nhất!”
Draco một lòng đuổi theo Golden Snitch bay loạn. Bay trên không tốc độ cao,
anh căn bản không để ý cái gì “Bludgers đuổi theo Potter”, cũng chẳng
nghe được tiếng la ầm ĩ xung quanh.
Khi năm ngón tay anh cảm giác được cái lành lạnh của Golden Snitch, theo bản năng nhìn bảng điểm số – 190:40
Rất tốt!
“Draco!” Blaise hét lên, “Nia……”
Tim anh chợt thắt lại, dùng sức thay đổi hướng chổi, bay hướng khán đài Slytherin.
Quả Bludger gây rối loạn nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng. Mặc kệ Potter đã bị mọi người vây quanh, anh kinh hoàng phát hiện, khán đài Slytherin
cũng có tổn thương.
“Goyle! Làm sao vậy?” Draco thấy được mấy người bạn trên mặt đất.
Daphne bối rối chạy xuống từ khán đài. Pansy thỉnh thoảng đưa tay dìu cô, tránh cho cô ngã chổng vó.
“Astoria té xuống rồi.” Goyle ngơ ngẩn nói, đứng chếch ra. Crabbe đang hối hận ngồi xổm trước mặt Astoria.
Sự kiện phát sinh như hài kịch.
Thời điểm Potter bay qua khán đài, quả Bludger kia lại tấn công một lần nữa, theo quán tính đυ.ng cái cột dưới khán đài, làm cho một mảng nhỏ xảy ra
vấn đề. Mọi người né tránh quá chen chúc, Astoria vừa vặn ngồi hàng thứ
hai, không biết bị ai đẩy liền té ra ngoài. Crabbe nhanh nhẹn hiếm thấy
giữ cánh tay cô. Nhưng lực quá lớn gây đau đớn, Astoria rít lên một
tiếng. Crabbe cho rằng nắm đau cô, theo bản năng buông nhẹ tay, cô bé
ngã xuống thật rồi.
Cũng may buông lỏng như vậy, Astoria ngã
xuống có một bước đệm, rớt ra khán đài bị gió thổi đến lều bạt bên dưới, nửa lăn nửa trượt rớt xuống mặt đất. Bà Pomfrey kiểm tra chỉ có trật
khớp cánh tay trái, nối rồi uống thuốc là được.
Bên kia Potter nát cả xương cánh tay xui xẻo hơn chút.
Astoria bệnh tật từ bé, uống thuốc nhiều hơn ăn cơm. Lần này cũng không phản ứng gì nắm bình thuốc tu ùng ục.
Daphne sờ cái túi nửa ngày không tìm được kẹo. Pansy vội vàng moi từ túi mình. Mấy người bọn họ đều biết thói quen của Astoria.
“Cảm ơn.” Astoria ngậm đường, rất lúng túng nói: “Thật ngại quá, không nghĩ
em yếu đến nỗi có thể bị bay ra ngoài… Cảm ơn cậu, Crabbe.”
Crabbe bị Draco trợn, hận không thể co tròn lại cũng rất lúng túng. Cậu vừa bị Draco phê bình qua: “Kéo cũng không biết kéo nhanh. Cô bé nhẹ như vậy
còn kéo không được.”
“Quên đi, ít ra cậu còn biết kéo lại.” Draco trợn trắng mắt, Crabbe biểu hiện cũng vượt qua mong đợi rồi.
Anh muốn đi tìm kẻ cầm đầu tính sổ.
“Đúng rồi. Draco, chúc mừng mọi người chiến thắng. Rất tiếc em không thấy
được khoảnh khắc Golden Snitch bị bắt.” Uống thuốc xong tinh thần tốt
hơn nhiều, Astoria muốn xuống giường.
“Lại đây tròng cái này
lên.” Bà Pomfrey xử lý dược cho Potter, lại qua đây buộc cho Astoria
khăn tam giác treo cánh tay trật khớp, “Ngày mai giờ này đến đây. Đừng
dùng sức tay này, miễn cho để lại tật.”
“Cảm ơn bà.” Astoria dùng một tay sửa sang nếp nhăn trên khăn, ngẩng đầu nhìn mọi người, “Chẳng
phải hôm nay có tiệc chúc mừng sao?”
Draco không nghĩ tới cô sẽ nhắc cái này: “Em không dự định ở lại đây nghỉ ngơi?”
Không ở lại, đánh chết cũng không ở lại. Astoria lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Lẽ
nào bắt em phải ở cùng anh ta trong phòng bệnh?” Cô chỉ hướng Potter.
Nơi đó có một bầy Gryffindor đang an ủi Đấng Cứu Thế.
“Đi thôi.” Draco lập tức gật đầu đồng ý.
____________________________
Một số điều về Quidditch (Wikipedia)
Luật chơi
_Cầu thủ: Mỗi trận đấu có hai đội chơi trên một sân bóng hình bầu dục rộng
lớn, mỗi đầu sân có 3 cột gôn cao, nơi đón nhận những quả bóng ghi điểm. Các cầu thủ có thể bay lên cao tùy ý, nhưng không được bay quá ranh
giới của sân. Mỗi đội chơi Quiddich có 7 cầu thủ gồm: 3 Truy thủ, 2 Tấn
thủ, 1 Thủ Quân và 1 Tầm thủ. Trong đó các *Tấn thủ phải bảo vệ cả đội
khỏi 2 quả bóng Bludger, các Truy thủ có nhiệm vụ ném quả Quaffle vào
cột gôn đối thủ, Thủ Quân phải trông giữ gôn, nhưng cũng có thể lên đến
giữa sân nếu cảm thấy cần thiết. Còn Tầm thủ thì phải đi tìm quả bóng
nhỏ Snitch, khi Tầm thủ bắt được quả bóng Snitch thì trận đấu sẽ kết
thúc.
_Các quả bóng:
+Quaffle: màu đỏ tươi, không hề có
vết khâu nào, đường kính khoảng 25 cm. Đây là trái bóng ghi điểm. Mỗi
quả vào gôn được 10 điểm. Các Truy thủ thường ôm nó khi bay, chuyền nhau bằng cách ném.
+Bludger: 2 trái Bludger màu đen, được nhận xét là
“rất quái đản” luôn cố gắng đập vào các vận động viên làm họ bị thương,
rơi ra khỏi chổi. Các tấn thủ sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cả đội và đồng thời đánh quả bóng này vào đối phương bằng một chiếc gậy.
Bóng Bludger có đường kính khoảng 20 cm, làm bằng kim loại.
+Snitch:
Màu vàng, rất bé, có cánh, cỡ bằng trái óc chó nhưng lại là quả bóng
quan trọng nhất. Snitch được lấy tên từ Snidget – sinh vật bị tuyệt
chủng bởi Quidditch. Cuộc đấu Quidditch sẽ chỉ kết thúc nếu một trong 2
đội bắt được quả bóng này (luật chơi này được áp dụng cho những trạn đấu quan trọng hay mang tính quyết định), và phần lớn lợi thế sẽ thuộc về
đội đó, bởi khi bắt được trái bóng ta sẽ được 150 điểm- 1 khoảng cách
rất an toàn. Tuy vậy nhưng quả bóng này rất khó bắt vì nó rất nhanh và
bé. Trận đấu sẽ vẫn duy trì nếu chưa bên nào bắt được Snitch. (Nếu trái
bóng snitch mà bay ra khỏi trường đấu thì nó sẽ chẳng còn giá trị gì
nữa.)