Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Harry Potter] I Know You Don't Know

Chương 6: Xa lánh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không biết vì sao, Slytherin có rất nhiều lớp học cùng Gryffindor. Lớp của Potter như vậy, lớp của Astoria năm nay cũng thế.

Càng làm Astoria không hiểu là, lớp năm nhất không học trước tiết năm hai mà là sau năm hai.

Ví như cô có thể thấy Harry Potter bị phạt thu dọn mặt bàn sau lớp ma dược trước đó.

Có vẻ Colin Creevey và Ginny Weasley lại rất thích sắp xếp này. Bọn họ

thường thường có thể ngẫu nhiên gặp Potter rời phòng học hoặc vào phòng

học. Bên trong Hogwarts rộng lớn, khác năm học mà có thể hay gặp nhau

như vậy, quả thực là “tình cờ”.

Colin chụp một đống ảnh cho

Potter và các bạn của cậu ta. Có buổi sáng sớm, Astoria tận mắt thấy cậu bé kia sùng bái đưa album cho Potter, à, nghe nói còn rửa thêm mấy bản

tặng kèm. Potter rất giống một ngôi sao nhí, chẳng biết phải đối mặt fan “khác phái” nhiệt tình làm sao.

Ginny kia là một bé gái mới biết yêu. Chỉ cần nghe tiếng của Potter, tay chân cũng có thể bấn loạn.

Càng khó hiểu là, cô cũng thường xuyên gặp phải Draco và Goyle, Crabbe phía

sau cậu ta. Ồ, cũng không thể xem là kì lạ. Có thể ngài Malfoy tôn kính

cần thời gian chuẩn bị… Nhưng cậu ta luôn nhìn Ginny Weasley bằng ánh

mắt cao thâm khó dò là ý gì?

Astoria vừa thu dọn dụng cụ lao động trong lớp, vừa âm thầm hoảng sợ vì phát hiện của mình.

Bọn họ vừa kết thúc lớp thảo dược, cả người dính bùn rất chật vật.

Nhóm Draco đã sớm vào nhà kính. Astoria thực sự không tin bọn họ đến chuẩn bị bài.

Mọi người xem đi, cậu ấm nhà Malfoy đang làm bộ lơ đãng nhìn chằm chằm

Ginny Weasley, cô bé có mái tóc đỏ bộ dạng bệnh tật triền miên, còn tán

gẫu câu được câu không cùng Gaul và Crabbe.

Hóa ra là cp cửa lạnh như vậy? (ý là cặp đôi lệch lạc) Astoria cố gắng nhìn giữa Ginny và

Draco, lần đầu tiên trong đời trợn mắt ngoác mồm bất kể hình tượng — vì

cho tới nay mình luôn đứng sai “fandom”.

“Em làm vẻ mặt gì đấy?” Draco nhếch cằm trừng Astoria.

Anh vừa quay đầu liền thấy cô bé này luôn dùng vẻ mặt kỳ quái hết nhìn con bé Weasley lông đỏ lại nhìn mình.

Astoria hoảng loạn lắc đầu: “Không, không có gì! Em không thấy gì hết!” Cô ôm

túi sách của mình, gật đầu chào bọn Goyle, cuống quít chạy đi.

Không nghĩ tới đến cửa nhà kính, bất cẩn đυ.ng ngã Ron Weasley đang khua chân múa tay nói chuyện với Potter.

Nhìn mái tóc màu đỏ quen mắt, não Astoria một lần nữa phát hình hình ảnh “Malfoy đưa tình với Weasley “.

Ạch… Astoria cảm thấy đây là hình ảnh buồn nôn xếp hạng hai sau Ron Weasley phun con sên.

“Hứ, pháo xịt Slytherin!” Nhìn rõ người đυ.ng phải mình, Ron tỏ vẻ rất chán ghét.

Lời xin lỗi bị nghẹn ở miệng, Astoria mím chặt môi, nhìn Ron vài giây. Sau

đó nghiêm mặt trắng bệch, há miệng, khẽ run rẩy hừ lạnh một tiếng đi qua Ron:”Rất xin lỗi va phải anh. Có điều thân là một phù thủy thuần huyết, xin anh hãy suy nghĩ trước khi há mồm nói chuyện.”

Sau đó cô ôm túi sách, đi không quay đầu.

Bên trong nhà kính chỉ có một ít học sinh, cho nên mọi người đều nghe được lời vừa rồi.

“Ron, cậu…” Harry dường như muốn nói gì, nhưng nhìn nhóm Draco đứng phía sau, câm nín lại.

“Mình làm sao? Đó không phải một Slytherin tà ác sao?” Ron cũng không chú ý

tới Draco, mà tức giận đi đến chỗ trống phía trước, “Lẽ nào cậu không

thấy vẻ mặt của nó sao? Như trên tấm hình kia! Cứ như mình là một con

sên dính dớp ấy!”

“Cậu…” Harry thực sự không biết nên khuyên thế

nào. Kỳ thực đoạn thời gian Ron phun con sên đó, rất nhiều người nhìn

cậu ta ghét bỏ. Chỉ có điều, học sinh năm nhất Slytherin vừa nãy vừa lúc bị máy ảnh Colin ghi được khi cậu đỡ Ron bên cạnh.

Ginny lúng túng chào Harry sau đó cũng rời phòng học.

Ron còn chưa hả giận: “Cậu không nghe Colin và Ginny nói à? Coi như luận

văn của nó lúc nào cũng được O, nhưng từ khai giảng đến giờ chưa dùng

được một thần chú nào. Nó như Filch vậy, chính là pháo xịt! Chúng ta có

thể đề nghị Filch đem tài liệu làm sao niệm chú nhanh chóng cho nó

mượn.”

Harry vặn tay, lại nắm tóc, cảm giác như mình làm sai

chuyện gì vậy — trước đây cậu bị phạt, vô tình phát hiện bí mật của

Filch liền lén nói cho Ron.

Hơn một năm nay ở Hogwarts, Draco

hiếm có khi nổi cơn giận dữ. Dù bọn Potter có vung đũa phép hướng phía

anh hoặc gièm pha ác ý, anh cũng chỉ cười châm chọc, rồi sai Goyle và

Crabbe làm chút trò xấu.

Nhưng bây giờ anh tức rồi.

“Pháo

xịt” là cụm từ sỉ nhục với gia tộc thuần huyết, mọi người đều muốn giấu

kín như bưng bí mật này. Tuy sau lưng sẽ bị chỉ trỏ cười nhạo một phen

nhưng không ai sẽ nói ngoài ánh sáng.

Nói cách khác, năm đó Ron

Weasley cảm thấy Draco mắng Granger “máu bùn” là sỉ nhục Granger. Vậy

ngược lại, anh cho rằng Weasley mắng Astoria “pháo xịt” không chỉ sỉ

nhục cô mà còn sỉ nhục cả Slytherin. Anh cũng nghe được tiền tố Weasley

thêm vào (Slytherin squib).

Lần này, thời điểm Granger nói anh

dùng tiền tiến vào đội bóng, anh đã không còn sự ngông cuồng táo bạo

thời thiếu niên. “Máu bùn” là Crabbe mắng. Lần này Ron Weasley thiệt

thòi lớn, không chỉ không thể trả thù, còn ác giả ác báo, bị người biết

nội tình cười nhạo rất lâu. Trong bụng cậu ta tích tụ luồng oán khí, nói Astoria vậy để phát tiết. Đánh chó cũng phải xem mặt chủ, không phải

sao? (=))) nguyên văn nhé)

Draco lạnh lùng nhếch miệng, anh có thừa biện pháp dằn vặt Weasley.

Cái gọi là “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm”,

Draco còn chưa kịp làm gì, từ “pháo xịt” này đã bắt đầu bị bàn tán.

Cũng may cô gái nhỏ bình thường làm người biết điều, dịu dàng đáng yêu, bên trong Slytherin cũng không nói gì quá khó nghe.

Goyle và Crabbe trợn mắt trừng nhau với mấy người nói huyên thuyên.

Draco còn thấy học sinh năm nhất Harper Taylor lén lút giở trò ngáng chân Ron Weasley. Gia tộc thuần huyết đều có chút thần chú của riêng mình.

Không khí trong học viện vẫn tính ôn hòa, khuôn mặt Daphne nguyên bản lo lắng u buồn cũng dần tươi tỉnh lên.

Astoria cũng làm như không có chuyện gì, như thường lên lớp như thường tan học, như thường ngồi ở phòng sinh hoạt chung đọc sách, như thường hỏi huynh

trưởng các vấn đề trên lớp.

Draco đã quan sát Astoria hồi lâu.

Sau bữa tối, mọi người lục tục trở về phòng sinh hoạt chung nghỉ ngơi.

Daphne nhanh chóng cùng Pansy về ký túc xá tâm sự. Astoria chẳng để ý

hình tượng vùi trong góc sô pha, đầu tiên ngốc nghếch thẫn thờ, sau đó

mặt mày ủ rũ nhận mệnh lấy lọ thuốc tu ùng ục, tiếp theo vừa le lưỡi vừa ăn từng ngụm bánh ngọt vị đào.

“Một ngày em uống mấy lần thuốc?” Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh làm Astoria cả kinh, không biết

Draco đã đến sau cô tự lúc nào.

“Ba lần.”

Draco cầm lọ thuốc rỗng trên bàn, lại nhìn màu sắc cặn thuốc, lại ngửi một cái: “Hửm? Thuốc bổ sung ma lực?”

Astoria gật gù.

Draco không tỏ ý kiến thả chiếc lọ trở lại. Chóp mũi thoang thoảng mùi vị

thơm ngọt, không biết là mùi bánh ngọt hay vì cô bé này luôn ăn món

ngọt.

“Em không cảm thấy Slytherin bị gọi pháo xịt nghe hoang

đường sao? Hufflepuff có vẻ càng thích hợp với em?” Draco ngồi dựa bên

bàn, tiện tay cầm một quả táo từ đĩa trái cây ném qua ném lại. Câu hỏi

nhìn như sắc bén, cũng rất ôn hòa nhã nhặn. Từ khi nghe Daphne nói lão

Greengrass đề xuất con gái nhỏ đi Hufflepuff, anh liền thật lòng muốn

biết đáp án của cô bé.

“Nhưng em vẫn là một Slytherin.” Astoria

đã điều chỉnh tâm lý nhiều năm. Chí ít nghe mọi người bàn luận, cô cũng

không quan tâm nữa ma lực mình quá yếu. Lúc trước tưởng Slytherin xa

lánh sẽ khủng bố lắm, kết quả thấy Goyle ngây ngô an ủi cô, tâm tình

nhất thời sáng sủa nhiều. Bác sĩ đã nói, cơ thể lớn lên, ma lực cũng sẽ

tăng cường. Hiện tại duy trì uống thuốc cũng để sau này ma lực tăng lên

càng nhiều.

Draco nhún vai: “Đáp án không sai. Em rất thông minh.”

“Cảm ơn khích lệ.” Astoria nở nụ cười yếu ớt.

Draco xuất thần xem hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô.

Slytherin đương nhiên xa lánh người. Năm đó cha bị bắt vào nhà giam, Draco đã

trải nghiệm đủ các loại từ “Bỏ đá xuống giếng”, “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”. Dưới ám ảnh của cái chết, anh ra sức giãy dụa vì kéo dài

hơi tàn họ “Malfoy”, trong lòng hận thấu xương những kẻ xu lợi xung

quanh.

Nếu năm đó anh mất đi ma lực, thành một pháo xịt thì sao đây?

Anh còn có thể lên lớp tự tại sao? Anh còn có thể ngồi tán gẫu cùng người khác ở phòng sinh hoạt chung sao?

Chỉ sợ anh chẳng thể trụ được một ngày ở trường nữa — chỉ bằng cách đối nhân xử thế liều lĩnh của anh.

Tại sao cô bé này có thể đối mặt cửa ải khó khăn này dễ dàng đến vậy?

Cô rất thông minh, hòa hợp với mọi người, hướng nội mà biết điều, chưa bao giờ gây thù chuốc oán (Tin tưởng tên Ron Weasley kia cũng không phải cô cố ý), biết mình thiếu hụt không tỏ vẻ tự ti khiến chính cô lúng túng.

Cô ung dung cho mọi người biết cô thiếu hụt ma lực, nhưng không thiếu

trí lực. Thậm chí cô tự tin cho rằng không bao lâu, ma lực của mình sẽ

như người bình thường.

Quan trọng hơn, cô là một Slytherin ưu tú, không chỉ vì huyết thống của mình. Cô nên được tôn trọng, Slytherin tôn trọng.

“Làm sao vậy?” Astoria khó hiểu nhìn mặt Draco đờ ra. Lẽ nào cậu ta suy nghĩ làm sao đuổi mình khỏi Slytherin?

Draco lắc đầu, ra hiệu không có gì, bỗng nhiên nở nụ cười bí ẩn: “Xem ra, anh không cần cân nhắc thí sinh dự bị nữa.”

“Ế? Cái gì?” Astoria không tìm được manh mối. Nhưng Draco chỉ xoa đầu cô, tâm tình có vẻ tốt lắm đi rồi.

“Cái gì chứ…” Cô đẩy ngã lọ thuốc, lăn qua lăn lại trên bản, khổ sở suy nghĩ ý cuối cùng của Draco, đột nhiên lại nghĩ JQ (gian tình) phát hiện mấy

ngày trước, không khỏi rùng mình một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »