Đã từng có khoảnh khắc như thế, Astoria cân nhắc có nên đánh ngất Draco trước cuộc thi cuối, dùng thuốc Đa dịch thay anh tham gia, rồi tránh đi Khóa cảng. Nhưng chờ sau khi anh tỉnh lại, làm sao giải thích hành động của cô?
Rất nhanh cô dứt bỏ ý nghĩ ngu xuẩn này.
Nửa đêm mơ màng, cô đều luôn nhớ tới ánh sáng xanh lá kinh khủng, nhớ tới dấu hiệu quỷ dị của Chúa tể Hắc ám.
“Cậu trông có vẻ không ổn lắm. Làm sao vậy?” Harper ở lớp Ma dược một ngày nào đó đột nhiên hỏi cô như vậy.
“À… Không có gì.” Cô nói thì thào: “Chỉ là mình ngủ không ngon.”
“Sao cậu không đi gặp bà Pomfrey?”
Cô gật gù: “Mình sẽ, cảm ơn.” Vành mắt đen rõ ràng nổi bật trên sắc mặt trắng bệch của cô.
Trên thực tế, cô rất rõ ràng đây không phải vấn đề bà Pomfrey có thể giải quyết.
Muốn cho Draco an toàn, dựa vào cô một mình nghĩ hiển nhiên không hề có tác dụng.
Quan trọng hơn là anh có quyền biết chân tướng.
Sáng sớm lễ Phục sinh, Astoria nhận được trứng màu lễ Phục sinh từ Draco, đó là Narcissa cố ý làm: “Thay em cảm ơn mẹ anh nhé. Sau khi tan học… Chờ em ở Phòng theo yêu cầu được không?”
Draco yên lặng nhìn cô vài giây, gật đầu đáp ứng.
Chương trình học ngày đó, Astoria mất tập trung trên lớp, cô vừa nghe giảng vừa tưởng tượng Draco sẽ đặt câu hỏi cho lời của cô thế nào.
“Draco, lần này cuộc thi Tam pháp thuật là cái bẫy do Chúa tể Hắc ám muốn bắt Đấng Cứu Thế Potter, cúp là khóa cảng, đυ.ng tới nó sẽ bị đưa đến trước mặt Chúa tể Hắc ám. Anh đừng chạm nó có được không?” Khi cô gọn gàng dứt khoát đi thẳng vấn đề, anh sẽ nói như thế nào đây?
— “Chúa tể Hắc ám? Em đang nằm mơ sao?”
— “Ngày hôm nay là Cá Tháng Tư à. Ai nói cho em biết đó là khóa cảng?”
…Dường như có nói thế nào, lời của cô luôn có vẻ giống trò đùa vậy. Nhưng cô không thể kéo dài nữa…
“Trò Greengrass, xin trả lời vấn đề này.” Giáo sư McGonagall phát hiện cô không tập trung, dùng vấn đề cắt đứt cô thất thần.
Ngơ ngơ ngác ngác một ngày, Astoria khó khăn bước đi liên tục tới lầu tám, Draco vô cùng thả lỏng, hai tay cắm trong túi áo đang chờ cô.
Astoria đi lại trước cửa ba lần, khẽ mở cửa trên tường: “Vào đi!”
Đây là một gian phòng sạch sẽ thích hợp nói chuyện tối mật, trên tường không có bức chân dung nào.
Bọn họ ngồi xuống đối mặt trên bàn tròn.
Astoria vô cùng sốt sắng dùng tay trái nắm chặt tay phải của mình, bởi quá dùng sức, đốt ngón tay trở nên trắng bệch mà trên mu bàn tay có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu tinh tế.
Draco đan mười ngón tay, đặt trên đầu gối đùi phải, bình tĩnh nhìn người trước mặt: “Có chuyện gì quấy nhiễu em.”
Ngữ khí trần thuật cho thấy anh vô cùng khẳng định ở điểm này.
Astoria mím môi, gật đầu rất khó nhọc.
“Nó quấy nhiễu em đã lâu. Hiển nhiên nói ra đối với em rất gian nan.” Draco ung dung thong thả phân tích: “Mà em lại cho rằng tất yếu cho anh biết, vì vậy em rốt cuộc lấy hết dũng khí, đúng không?”
“Anh đều nhìn hết thảy rõ ràng như vậy…” Astoria thầm than nhẹ, tâm tư của cô không qua nổi mắt anh.
“Nếu nó khiến em khổ não như vậy cũng không cần nói.” Draco nói nhẹ nhàng: “Hoặc là, em nguyện ý nghe chuyện anh sẽ nói với em.”
Astoria kinh ngạc nhìn anh, cô cũng không rõ ý của anh.
Draco khẽ nâng tay phải, búng tay cái độp.
“Đùng” một tiếng, một gia tinh xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Cậu chủ tôn kính.” Gia tinh này cúi chào cung kính.
Astoria khó hiểu nhìn nó, lại nhìn Draco, trong mắt cô mang theo nghi vấn.
“Dobby.” Draco hỏi lạnh lùng: “Nói ra tình huống mi thấy hai ngày nay.”
“Vâng thưa cậu chủ tôn kính.” Dobby trả lời, sau đó nó hơi do dự nhìn Astoria đang một mặt kinh ngạc.
“Nói đi!” Draco ra hiệu nó không cần chú ý.
“Vâng, thưa cậu chủ tôn kính.” Dobby nắm chặt cái khăn trên người nó, bắt đầu miêu tả cẩn thận những gì nó nghe thấy: “Người kia, hắn trừng phạt người hầu của hắn. Bởi Peter-Pettigrew không cẩn thận để Crouch chạy thoát…”
Astoria biến sắc hoàn toàn.
“Cái người không thể nhắc tên kia, hắn còn trừng phạt một thuộc hạ khác, Crouch con, trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.” Tiếng của Dobby không khống chế được mà trở nên the thé, nó có vẻ thần kinh nức nở một tiếng: “Bởi vì, bởi vì Crouch con tự chủ trương bỏ tên cậu chủ Draco vào cốc lửa. A, cậu chủ Draco cực kì ưu tú, như tất cả Malfoy, cậu chủ dù chưa đến tuổi vẫn cứ biểu hiện thật xuất sắc…”
“Không cần ca ngợi ta, nói điểm chính.”
Dobby run rẩy một hồi, khom người xuống nói tiếp: “Người kia hỏi Crouch con, nếu cuối cùng Potter không chạm tới cúp thì làm sao bây giờ? Crouch con xin thề sẽ ở trong mê cung cuộc thi thứ ba… Ôi, thật là đáng sợ, hắn vậy mà nói phải trừ khử cả cậu chủ Draco!”
Astoria hít một ngụm khí lạnh, tay trái của cô nắm thật chặt tay phải đặt bên miệng. Moody giả quả nhiên muốn gϊếŧ Draco!
“Nhưng người kia không cho phép Crouch con làm thế.” Dobby tiếp tục bổ sung: “Người kia nói, hắn sau này sẽ cần Malfoy, Crouch con phải dưới tình huống không làm thương hại cậu chủ Draco vẫn để Potter đυ.ng tới cúp trước tiên.”
Sau khi Dobby nói xong, Draco ngẫm nghĩ chốc lát: “Tình huống ta đã biết, mi về báo cáo với cha ta rồi tiếp tục công tác của mi.”
“Vâng, thưa cậu chủ tôn kính.” Dobby thật giống không yên lòng nhìn Draco, sau đó biến mất.
Astoria kinh ngạc nhìn nơi nó biến mất, trong lúc nhất thời trong lòng chao đảo, không biết phải mở miệng làm sao.
Draco cũng không vội mở miệng, anh kiên nhẫn chờ, mãi đến khi cô phỏng chừng gần tiêu hóa hết thông tin vừa nghe được mới chậm rãi mở miệng.
“Hơn ba năm trước, nhà anh có một gia tinh dị dạng biểu hiện sùng bái với Đấng Cứu Thế. Bởi không thể thả một con gia tinh đã biết quá nhiều bí mật, anh và cha quyết định lợi dụng tâm lý sùng bái của nó để nó đi ngầm trợ giúp Đấng Cứu Thế, tương lai Potter cũng như thiếu nhà Malfoy một ân tình. Có điều rất bất ngờ, nó phát hiện Peter Pettigrew là kẻ phản bội cha mẹ Potter chân chính, đồng thời tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện kẻ muốn đợi thời cơ trở lại… Chúa tể Hắc ám!”
Cô dùng loại ánh mắt khó thể tin nhìn anh, khiến cô không dám tin không phải Chúa tể Hắc ám muốn trở lại, mà là anh dĩ nhiên đã sớm biết những chuyện này!
Draco đại thể giải thích một hồi chuyện Crouch con giả trang Moody gây nhiễu loạn cốc lửa, để nó phun năm cái tên: “Anh vẫn sẽ tham gia thi đấu.”
“Nhưng Dobby đã nói, Moody giả…”
“Chúa tể Hắc ám đã ngăn gã, không phải sao?”
Astoria cắn môi dưới gắt gao, lẽ nào Draco muốn dựa vào Chúa tể Hắc ám? Cô làm sao có thể quên rất nhiều gia tộc cổ sùng bái Chúa tể Hắc ám? Mà Lucius Malfoy năm đó chính là một người trong đó.
Anh nở nụ cười giả: “Như vậy, chúng ta phải cho thấy lập trường của mình mới có thể tiếp tục nói chuyện.”
“Nhà Malfoy, sẽ không dựa vào một kẻ thất bại điên cuồng.”
Nghe vậy, cô tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ dựa lưng vào lưng ghế dựa, tiếp theo ngồi thẳng thân thể, nói rất chuyên chú: “Tuy rằng em không thể thay mặt nhà của em, nhưng em có thể đại biểu bản thân– Astoria Greengrass tuyên bố, em không hy vọng sống dưới sự thống trị của hắc ám điên cuồng.”
Hai người nhìn nhau cười.
Draco vươn hai tay hướng cô, cô mềm mại ngả vào trong ngực anh.
“Draco, em lo cho anh. Crouch con xem ra rất điên cuồng.” Cô ngồi trên đùi anh, vòng lấy eo anh thật chặt.
Draco khẽ vuốt lưng cô: “Gã không dám vi phạm mệnh lệnh chủ nhân gã.”
Astoria nói gần như cầu xin: “Vậy anh đừng đi chạm cái cúp kia được không?”
“Nia.” Anh nói từ từ: “Tuy rằng Malfoy không muốn nghiêng về phía hắn, nhưng Malfoy không cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra. Nếu hắn trở về, Malfoy một chốc là không trốn khỏi.”
Cô lập tức nghĩ đến Dấu hiệu Hắc ám, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Draco lại đột nhiên đổi đề tài: “Bây giờ ôm xúc cảm tốt lắm rồi.”
“Cái gì?”
Anh nở nụ cười tà tà, vỗ nhẹ tràn ngập ám chỉ.
Cô lúc này mới ngây ngốc phát hiện, tay người nào đó không biết từ lúc nào đã trượt từ lưng cô xuống phía dưới, dừng ở vị trí nào đó bất giác bắt đầu có đường cong.
“Anh tràn ngập chờ mong tương lai nha!” Draco không ý tốt ôm chặt người trong ngực, cố ý nói nhẹ bên tai cô.
Astoria nhất thời như con tôm hấp chín, hận không thể co mình lại.
Draco bị phản ứng của cô chọc cười, buồn cười đưa tay nâng cằm cô, giả vờ hỏi ngờ vực: “Lẽ nào anh không nên chờ mong sao?”
Astoria dở khóc dở cười: “Anh bảo em phải trả lời vấn đề này ra sao?”
“Vậy thì đừng trả lời.” Draco gạt mớ tóc rối trên trán cô, khẽ hôn xuống dọc theo cái trán trơn bóng, cái mũi vểnh cao, rồi đến đôi môi đỏ bừng.
Bờ môi hừng hực của anh cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo, há mồm khẽ cắn trên da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, bỗng nhiên dùng sức mυ"ŧ cắn.
Astoria không nhịn được kêu nhỏ một tiếng.
Nhưng Draco lưu luyến quên đường về hồi lâu mới dừng lại, anh ngẩng đầu lên liếʍ môi, nói đàng hoàng trịnh trọng: “Làm cái ký hiệu, anh đặt trước rồi.”