“Nghe nói nhà hát Thánh hoàng sắp biểu diễn vở "Salomay’ mới, đáng tiếc không thể rời Hogwarts.” Draco nói có vẻ tiếc hận.
Astoria bị anh cắt ngang như vậy, lập tức cảm giác tư duy hỗn hoạn: “Anh… Anh không đồng ý quan điểm của em cũng không cần nói đến ca kịch chứ?”
“À, xin lỗi, em vừa nãy như đang hát ca kịch ấy” Draco nhếch miệng nở nụ cười.
Astoria khép sách lại vô lực: “Xin lỗi, em càng thích ngồi ở rạp nghe kịch hơn.”
“Thích cảm giác rung động đắm mình vào đó?” Draco hỏi cô.
Cô gật đầu: “Đó là một loại hưởng thụ.”
Draco lẳng lặng mà nhìn cô, không nói một lời.
Tại sao năm đó họ đều lựa chọn đi nghe ca kịch?
Bởi vì Astoria thích loại rung động đắm mình đó, cô đã từng nói vậy.
Có điều dường như cô không ý thức được bản "Salomay" sau khi tốt nghiệp mới biểu diễn, vẻ mặt không giống làm bộ.
Lẽ nào, thời gian cô sống lại tương đối sớm?
Draco lạc vào vòng luẩn quẩn. Anh hoài nghi, nhưng sợ lộ bí mật của mình. Anh thăm dò cẩn thận, lại không ngừng sinh hoài nghi mới.
Anh thầm cười nhạo mình ngu xuẩn, làm chi mà tính toán chi li điều này? Mặc kệ cô có phải vợ trước kia hay không, chí ít, anh rất tình nguyện đeo cho cô bây giờ vòng cổ kim cương gia truyền của Malfoy.
"Làm sao vậy?" Astoria thấy anh không nói lời nào, khó hiểu hỏi.
"Không có gì. Cuối tuần này học sinh năm ba có thể đi làng Hogsmeade chơi. Em muốn gì đặc biệc không?"
Astoria cũng không phải bé gái chưa trải sự đời, không có hứng thú với đồ chơi nhỏ bọn học sinh thích: "Liệu có đồ vật nào có thể cho em thoát bệnh xá sớm chăng?"
""Bom thúi" của Tiệm giỡn Zonko thì sao?" Draco cười xấu xa: "Nói không chắc bà Pomfrey sẽ tức đến độ ném em đến St. Mungo đó."
Astoria bổ não một hồi hình ảnh cô ném gối vào Draco hô to đi chết đi, sau đó nhìn anh ai oán.
Draco lập tức bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu của cô đánh bại.
Ba ngày sau, Astoria lại nhận được một món quà lớn từ cậu ấm Malfoy - radio mini tạo hình tai nghe vỏ sò mê người, theo Blaise nói là sản phẩm mới ra thị trường không lâu. Vì thế Astoria lại nhận được một cân ánh mắt nồng đậm vị chua từ Pansy, hun đến nỗi cô nhớ vô cùng bánh bao hấp, đến cả kẹo bong bóng bọc đường từ tiệm Công tước Mật chị cô mua đều có mùi giấm.
Có điều món quà này rất hợp tâm ý cô, đặc biệt đôi tai nghe tạo hình khó chịu kia, không chỉ không ảnh hưởng bệnh nhân khác, thậm chí bà Pomfrey cũng không ngăn cản.
Từ đây cô thành người nghe cuồng nhiệt của đài phát thanh phù thủy, bất kể là tin tức thời sự hay kênh giải trí, nghe cũng như nghe tấu hài vậy. Chẳng hạn như Muggle phải dùng hai chân không ngừng giẫm giữa hai cái vòng mới có thể di chuyển (này thật ra là đạp xe đạp), hoặc kiến nghị chúng phù thủy không nên ăn máu chim lửa, cái này không khiến ma lực của họ càng dồi dào (lẽ nào bọn họ tưởng cắt tiết gà sao?)
Liền ngay tối hôm Sirius xông vào tháp Gryffindor đó, cô cũng mang máy phát thanh bên người, sau đó được bà Pomfrey vội vàng mang đến đại sảnh đường.
"Ôi, thực sự là quá tệ! Tại sao tên kia lại vào được Hogwarts? Những tên giám ngục ngoài cửa rốt cuộc đang làm gì?" Bà Pomfrey oán giận, bà rất không hài lòng bệnh nhân của mình bị điều động đi: "Nếu ma lực con nổ tung làm sao bây giờ?"
"Ạch, thưa bà, con sẽ không bị dọa dễ dàng như vậy..." Hiển nhiên, Astoria đã bị định nghĩa không trải qua gió lớn hơn nữa còn nhát gan sợ phiền phức. Cô nên nỗ lực vì hình tượng của mình.
"Đứa bé này dũng cảm đấy." Giáo sư Sprout mới dạy cô hơn một năm rất hiền lành biểu dương cô, giáo sư là đến truyền lời thay hiệu thưởng Dumbledore.
Bà Pomfrey nói giọng điệu trầm trọng: "Pomona, bà không biết, không phải cô bé nói không sợ là thực sự không sợ..."
Cuối cùng bà vẫn cảm thấy Sirius Black là phần tử nguy hiểm, để Astoria cùng các giáo sư bạn học có vẻ an toàn hơn, nên rốt cuộc dẫn cô đến chỗ hội họp rồi.
Dumbledore phân phát túi ngủ màu tím cho mọi người. Astoria thấy được Daphne và bọn Draco phía xa xa, đáng tiếc chỉ có thể nhìn mà không thể lại gần, bà Pomfrey chăm chú kéo tay cô: "Con không thể ra chỗ đó. Nhỡ đâu có chuyện gì bất ngờ..."
Astoria cảm nhận sâu sắc được, bà Pomfrey dường như mang bên người "một quả bom nổ chậm" vậy!
Cuối cùng, cô thật vất vả có thể ra bệnh xá nhìn bạn bè mà chỉ có thể oan ức ngủ ở... một xó, bên người là bà Pomfrey bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Trong bán kính năm mét, không người nào dám nói chuyện dưới khí thế mạnh mẽ của bà, chỉ cần ai có chút động tĩnh, bà Pomfrey liền tàn bạo nhìn qua, thật giống họ sẽ quấy nhiễu Astoria như thế.
Cô bé đáng thương chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt. Lần thứ hai cô ý thức được, mình là một hàng cấm nguy hiểm!
Mấy tuần sau, Astoria ở phòng bệnh nghênh tiếp Draco và Blaise khải hoàn trở về, cùng với Potter ngất đi bị thần chú bay mang vào.
Mấy người Gryffindor líu ríu theo bà Pomfrey đến đầu kia bệnh xá.
Draco khoanh hai tay trước ngực, đặt trọng tâm một chân, một chân khác hơi nghiêng buông lỏng. Blaise tỳ trên vai anh, dáng vẻ xem kịch vui.
"Anh ta làm sao vậy?" Tuy rằng dựa vào cuốn bút kí bên người, cô còn nhớ chút nội dung trong truyện, nhưng vẫn phối hợp vẻ mặt Blaise "Hỏi anh đi, mau hỏi anh này".
Goyle và Crabbe cười đến đặc biệt hài lòng, bọn họ đội mũ áo choàng che mắt, sau đó duỗi hai tay, làm bộ như giám ngục.
Blaise không khách khí vỗ gáy hai người: "Rõ ràng Nia đang hỏi tôi mà!"
Hai người rất oan ức rụt đầu trở lại.
Draco "hung hăng" liếc Blaise, sau đó nhìn Astoria: "Trong câu hỏi Nia có đề cập tên Blaise Zabini không?"
Dưới "da^ʍ uy" của người nọ, Astoria lắc đầu rất không nghĩa khí, dẫn tới Blaise che ngực làm bộ thương tâm ghê gớm.
"Em nói này, mấy anh chắc thừa dịp đến xem náo nhiệt hả..." Cô không nhìn thấy Daphne và Pansy, biết ngay mấy người này theo đuôi đoàn Potter tới.
"Nghe em nói vậy, anh cũng phải đau lòng lắm." Draco mô phỏng động tác Blaise mang phong tình khác -- đưa tới một trận nôn khan: "Lẽ nào anh thì không thể chuyên môn tới thăm em sao?"
Astoria nhìn chằm chằm Draco không nháy mắt, mặt không hề cảm xúc. Rất lâu sau đó, khóe miệng cô mới co giật một hồi, "Ồ" một tiếng vô cùng không tự nhiên.
Blaise đùa giỡn, đó là đùa giỡn thực sự. Nhưng Draco đùa giỡn, làm cô không kìm lòng được coi là thật, lúng túng không biết ứng đối ra sao.
Draco cười mập mờ, Blaise không tạo được uy hϊếp.
Khí trời dần dần lạnh đi, ma lực trong cơ thể Astoria không hề sôi trào như nước nóng sôi sùng sục nữa, cũng dần bình tĩnh lại.
"Yên tâm, thân ái." Bà Pomfrey rất vui vẻ: "Xương của con cũng không đau nữa. Điều này chứng tỏ mọi thứ đã về quỹ đạo. Ma lực của con đang tăng trưởng ổn định như những đứa trẻ bình thường. Nói không chắc, rất nhanh con có thể ra bệnh xá."
"Thật ư?" Astoria kích động, linh cảm của cô chính xác. Ma lực dung hợp cùng cơ thể làm cô có cảm giác thư thích mà không đau nhức khó chịu như trước. Rèm cửa sổ xung quanh không di động nữa.
Cô quyết định gạt bạn bè tin tức tốt này. Cô phải cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Tuần cuối cùng của học kỳ, chủ nhật này lại có thể đi Hogsmeade.
Astoria tạm biệt bà Pomfrey đã chăm sóc cô vài tháng, thu dọn vật dụng linh tinh, lặng lẽ về Slytherin.
Astoria nghe dò bọn Daphne đều đi Hogsmeade, vì vậy thoải mái đi vào phòng sinh hoạt chung.
"Cậu được về rồi à? Greengrass." Mấy học sinh cùng năm hoặc lộ vẻ kinh ngạc, hoặc gật đầu chào hỏi thân thiết.
Astoria cũng cười rực rỡ đáp lại.
Mãi đến lúc nói chuyện đủ rồi, cô mới kinh ngạc phát hiện bên lò sười một mái tóc bạch kim quen thuộc đang ngồi ghế sô pha đưa lưng về phía cô.
Không phải chứ...
Cô không hiểu sao rụt cổ một cái, cẩn thận từng li từng tí, đi tới rón rén.
Draco cứ như có con mắt đằng sau vậy, hỏi chậm rì rì: "Về rồi?" Tay anh còn đang cầm một quyển tác phẩm vĩ đại nào đó làm vẻ đang đọc.
"Ách... A... Vâng... Về rồi." Trong lòng Astoria thầm phỉ nhổ mình không tiền đồ, rõ ràng không làm sai chuyện gì, nhưng lại có cảm giác chật vật khi bị tóm.
"Lại đây ngồi." Draco ra lệnh nhàn nhạt.
Astoria le lưỡi, đi tới ngồi đàng hoàng.
Không thể không nói, vị trí Draco chọn thật tốt. Phòng sinh hoạt chung đang không nhiều người, vừa vặn có thể ngăn cản tầm mắt.
"Em muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ..." Astoria nhỏ giọng giải thích.
Draco khép sách lại "Đùng" một tiếng, vô tình lại dọa nhảy Astoria.
Anh nghiêng người sang, một tay chống tay vịn ghế sô pha, lòng bàn tay nâng gò má, nhìn Astoria một lát, nhìn đến nỗi cô sinh sợ hãi, bỗng tiến lên phía trước, mặt như muốn dán vào mặt cô: "Anh dùng thời gian dài như vậy pha chế thuốc..."
Astoria vội vã muốn phát biểu cảm kích trong lòng.
Draco không cho cô cơ hội, lại nói nhẹ nhàng: "Lễ Giáng sinh, chúng ta hẹn hò đi!"