Chương 2: Chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn

Tú Vy nhắm mắt, liều mạng lao vào chắn giữa hai người con trai, hôm nay bằng mọi giá nhỏ cũng phải ngăn cái vụ này lại.

Cả không gian nín lặng, đến cả tiếng côn trùng bay qua cũng nghe rõ mồn một.

Thật sự quá căng thẳng.

Đại Toàn thu lại nắm đấm khi chỉ còn cách gương mặt nhỏ vài centimet, mặt mày nhăn nhó: "Con nhỏ này, muốn chết hả?" Anh ta cũng chưa đến mức đi đánh con gái nên chỉ quát ầm lên.

Tú Vy giật nảy mình, mở mắt ra, trông thấy Đại Toàn đang đứng nhìn mình chằm chằm hận nghiến răng nghiến lợi lại thở phào nhẹ nhỏm, không đánh trúng Đình Phong, thật may.

Còn Đình Phong hoàn toàn chưa thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng. Cậu đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng thẳng tắp của nhỏ, có một khắc cứ ngỡ mình hoa mắt. Cô gái này cũng gan quá đấy! Càng nghĩ đầu mày cậu càng nhíu chặt lại, lỡ như vừa rồi Đại Toàn thật sự xuống tay thì sao?

"Cậu bị điên đấy à?" Lấy lại lý trí, Đình Phong tức giận quát.

Tiếng quát làm mọi người xung quanh giật bắn mình, Tú Vy cũng hết hồn, nhỏ còn chưa kịp quay lại đã bị cậu kéo mạnh, cơ thể mất đà suýt ngã nhào. Có cần mạnh bạo vậy không?

Khi đã đứng vững trở lại Tú Vy mới bực dọc liếc nhìn Đình Phong: "Tớ không có điên, hôm nay cậu nhất định phải nghe tớ. Điểm rèn luyện của cậu đang âm đấy!"

"Không cần cậu quản, tránh ra đi." Đình Phong nhíu mày.

Tú Vy nhất quyết không nghe lời lại chạy tới đứng chắn chính giữa, hai mắt Đình Phong nổ đom đóm, thật sự muốn nhào tớ bế nhỏ lên vứt ra chỗ khác.

"Này... này... hai đứa mày cãi nhau xong chưa, tao không rãnh ở đây xem hai đứa mày diễn trò đâu đấy."

Đại Toàn ngoắc tay về phía này, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Hôm nay cậu ta lựa không đúng ngày phải không? Ở đâu lại xuất hiện thêm hiệp nữ này thế?

"Tiểu... Lê Tú Vy, tớ hỏi cậu có tránh ra hay không?"

Cậu gằn giọng, vừa nãy cậu định gọi "Tiểu Vy" cũng may chữ Tiểu vừa mới bật ra đã kịp sửa lại.

Ai ngờ Tú Vy lại bày ra vẻ mặt tươi tỉnh, quay lại nói: "Cậu muốn đánh đúng không? Được rồi tớ đánh thay cậu." Sau đó nhỏ nhìn về hướng Đại Toàn đáp chắc nịch "Chẳng phải cậu muốn so tài hay sao? Ừ thì so, tớ thay Đình Phong đánh nhau với cậu, lên đi."

Nhỏ vừa dứt lời Đại Toàn sững sốt, Như Hảo thì há hốc, còn Đình Phong tái mặt cứ nhìn nhỏ chằm chằm.

Đám đông nhìn cảnh tượng loạn cào cào phía trước, không dám ngơi nghỉ chỉ sợ bỏ lỡ cảnh đặc sắc. Có người đã tò mò tới mức chịu không nổi rất muốn biết danh tính của cô gái anh hùng kia, bọn họ thấy rất quen nhưng không thể nào nhớ nổi.

Mấy đứa trong lớp 11A5 đứng góp vui gần đó rất nhiệt tình tư vấn danh tính của lớp trưởng lớp mình với đàn em lớp 10 còn ngây thơ chưa nắm hết thông tin, mấy lớp khác lại nhiệt tình loan tin. Trong vòng mấy phút, cả đám đông đều đã biết tên và chức vụ của cô gái ấy. Bản sơ yếu lý lịch cơ bản được xác lập, Lê Tú Vy- lớp trưởng 11A5, học sinh giỏi xuất sắc nằm trong đội tuyển học sinh giỏi của trường. Ngoài ra, còn là bí thư đoàn và phó trưởng nhóm sự kiện của trường. Khi nắm được thông tin bọn họ phải ồ lên một tiếng khen ngợi, hóa ra là lớp trưởng nên mới nhiệt tình can ngăn như thế làm bọn họ tưởng là một trong những nữ sinh theo đuổi Phong ca chứ?

Vừa lúc căng thẳng ấy đột nhiên tiếng chuông báo giờ học vang lên.

Tú Vy thở phào nhẹ nhỏm, may là đã vào tiết nếu không nhỏ thực sự chết mất, nhỏ làm sao có thể đánh nhau với Đại Toàn cơ chứ. Liếc nhìn tướng tá của anh ta nhỏ đã rùng mình, người gì mà to con thế không biết.

Đám đông nói chung chủ yếu là mấy học sinh lớp mười, vì hôm nay thứ hai nên buổi chiều ca một chỉ có lớp 11A5 và 12A3 đi học. Sợ giáo viên trách phạt tụi lớp mười rút bớt về lớp trong trạng thái tiếc nuối khôn nguôi.

Vui mừng còn chưa được bao lâu nhỏ nghe Đại Toàn lên tiếng.

"Có đánh hay không?" Ý chí chiến đấu của anh ta như quả bóng xì hơi, dần lép xẹp.

Đình Phong chưa trả lời mà đứng đó trầm tư, Tú Vy đứng gần đó nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ tất nhiên ánh mắt đó cậu hoàn toàn trông thấy. Ít phút sau, cậu quay người đi bỏ lại cho Đại Toàn một bóng lưng kèm theo câu trả lời: "Đánh nhau trong trường tao không đánh nữa. Ra chơi tao đợi mày ở đây, tao với mày thi đấu bóng rổ, một đấu một lấy kết quả đó mà phân định."

Nghe vậy mặt anh ta đen thui mà cái bóng của Đình Phong đã đi xa, anh ta tức giận hét lớn: "Đồ con rùa rụt cổ!"

Tú Vy thấy anh ta quay lại liếc mình, sợ xanh mặt quay người chạy theo Đình Phong.

Mấy tiết học thể dục sắc mặt Đình Phong đều rất tệ, gần như là lạnh băng. Bọn con gái mỗi ngày ríu rít quanh cậu cũng biết thân biết phận mà im lặng, lánh mình. Lần đầu tiên họ trông thấy Đình Phong tức giận như vậy, liếc nhìn Tú Vy đang tập bóng gần đó nhịn không được bèn thì thầm to nhỏ.

"Mấy cậu có biết chuyện ồn ào hồi trưa không?"

"Biết, đặc sắc thế mà. Phải công nhận lớp trưởng đại nhân gan thật dám chọc cả Toàn Mập và Phong ca."

"Cậu không thấy Phong ca đang tức giận hả? Muốn gϊếŧ người tới nơi rồi đấy! Tớ nói hả lần này Tú Vy khó sống rồi."

"Cũng tội cho cậu ấy, cô chủ nhiệm giao trách nhiệm quản lý Phong ca cho cậu ấy mà, Phong ca mà đánh nhau cậu ấy cũng bị xử phạt."

"Hả? Có chuyện này sao?"

"Ừ, lúc lên phòng giáo viên nộp bài cho cô tớ vô tình nghe được."

"Thế thì cậu ấy thảm thật! Tớ còn tưởng cậu ấy yêu Phong ca, hóa ra là lý do này."

Như Hảo cầm hai chai nước, đi ngang qua nghe được cuộc nói chuyện này bèn ho lên vài tiếng, liếc nhìn cái đám nhiều chuyện kia một cái nhỏ mới bước tới chỗ của Tú Vy.

"Vy!"

Nghe tiếng gọi, Tú Vy thả trái bóng xuống, quay lại thấy Như Hảo thảy chai nước suối cho mình lập tức giơ tay chụp lấy.

Cả hai ngồi bẹp xuống sân. Uống mấy hớp nước, Như Hảo hăng say nói: "Hồi trưa ai nhập cậu vậy hả? Dám chạy tới chắn cho Phong ca luôn. Cậu nói xem nắm đấm đó mà thực sự đấm vào khuôn mặt đẹp đẽ này thì phải làm sao?"

Tú Vy liếc nhìn nhỏ, thở dài một tiếng: "Rất mất mặt đúng không?"

"Nào có, rất ngầu nha!" Nói đoạn Như Hảo đứng phắt dậy, nhái lại: "Cậu muốn đánh đúng không? Được rồi tớ đánh thay cậu. Woa, phải công nhận lúc đấy trông cậu thật tuyệt! Tớ hãnh diện vì cậu." Như Hảo vỗ vai, rất phấn khích.

Ai ngờ Tú Vy chẳng cười nổi, mặt mày ủ dột một đống. Như Hảo thấy vậy lập tức an ủi.

"Thôi mà, tớ nói thật đâu không phải nịnh hót cậu đâu."

Nhỏ liếc nhìn gương mặt đang cố gồng lên nghiêm túc kia, cười hời hợt vài tiếng rồi lại xị mặt xuống.

Hết tiết thể dục, chuông báo ra chơi cũng vang lên. Tú Vy chờ giáo viên bộ môn ký xong sổ đầu bài, dọn dẹp dụng cụ xong xui hết mới ra về. Trong sân chỉ còn mỗi mình Như Hảo.

"Đi xem Phong ca thi đấu không?"

Như Hảo đi tới bá vai nhỏ, Tú Vy lắc đầu: "Xem làm gì? Tớ còn chưa đủ mất mặt à?"

Hai đứa đi ra khỏi sân tập thể dục lập tức thấy rất nhiều học sinh chạy ùa về sân bóng rổ. Độ nổi tiếng của Đình Phong thật sự quá lớn, những việc liên quan đến cậu ấy hay trận thi đấu lớn nhỏ nào cũng đều không thiếu cổ động viên.

"Đi xem đi mà, tớ cảm thấy trận này rất gay cấn." Như Hảo nhìn đám đông tụm năm tụm bảy chạy về sân bóng mà nóng ruột, thật sự rất muốn xem.

"Muốn xem thì cậu tự đi một mình đi, tớ về nhé!"

Tú Vy nói xong cũng không nán lại.

Như Hảo ngơ ngác một lúc trước hành động vô tình này của nhỏ sau đó nhanh chóng đuổi theo: "Này, đồ vô lương tâm cậu định bỏ tớ đấy à?"

"Nào có, tớ thương cậu nhất." Tú Vy cười tươi quay sang nịnh nọt, bộ dạng rầu rĩ nãy giờ cũng biến mất.

Như Hảo bật cười lại bá vai nhỏ, hai đứa đi ra gần tới cổng trường, khi chờ Tú Vy nộp sổ đầu bài xong chuẩn bị vào nhà xe để lấy xe về, Như Hảo bỗng cất tiếng: "Vy này, cậu nói xem lỡ như Phong ca thắng mà Đại Toàn chơi bẩn không chịu thừa nhận rồi làm loạn lên, có khi nào hai người họ sẽ đánh nhau không?"

Đang đi, bước chân của Tú Vy chợt khựng lại, nhỏ quay sang nhìn Như Hảo với biểu cảm phức tạp, "Cậu nói cũng đúng!" Gật gù một câu nhỏ lập tức quay phắt lại bước nhanh về hướng sân bóng.

"Đợi tớ với!" Như Hảo lại bắt không kịp nhịp, ý ới chạy theo nhỏ.

Vừa đến sân bóng tiếng cổ vũ ầm ĩ vang lên. Tú Vy không định chen vào tìm đại một cái ghế đá rồi ngồi xuống theo dõi trận đấu từ xa. Như Hảo đuổi tới nơi, thở hồng hộc ngồi xuống bên cạnh: "Mệt chết tớ rồi!"

Từ xa Tú Vy trông thấy cái bóng cao lớn của Đình Phong đang linh hoạt chạy nhảy trên sân bóng. Cậu một lần nữa bật bảng khiến đám đông phấn khích reo hò. Đại Toàn chống tay lên đầu gối, cuối người lau mồ hôi. Hai người họ lại nói gì đó với nhau, Tú Vy nghe không rõ. Lát sau trận đấu lại tiếp tục. Lần này người phát bóng là Đại Toàn, anh ta nhồi bóng chạy vòng vòng sân, còn Đình Phong nhanh nhẹn đuổi theo phía sau để giật bóng. Kẻ đuổi người rượt duy trì được một phút Đình Phong đã giành lại quyền giữ bóng. Tú Vy đoán có lẽ trong khoảnh khắc ấy cậu chắc chắn đã nhếch miệng cười khinh Đại Toàn. Cậu ấy vốn kiêu ngạo như thế mà. Cậu lại ghi điểm. Thêm một đợt hò reo, chỉ là lần này không đấu nữa, có lẽ đã phân được thắng bại.

Đại Toàn đứng chống hông chỉ tay vào mặt Đình Phong nói gì đó lập tức cậu nổi nóng ném mạnh trái bóng trong tay vào người Đại Toàn. Do bất ngờ anh ta không kịp phản ứng đã ngã nhào.

Tú Vy lo lắng đứng phắt dậy chạy lại đó. Lúc nhỏ lại gần vừa kịp nghe Đình Phong nói.

"Tao sẽ khiến mày hối hận."

Sau đó cậu quay lưng rời khỏi.

Tú Vy không nán lại làm gì nữa, nhỏ nhấc chân đuổi theo Đình Phong.

"Vy!" Như Hảo gọi nhỏ.

"Tớ về trước nhé, mai gặp lại!" Tú Vy vẫy tay với nhỏ rồi chạy biến đi.

Như Hảo thầm mắng nhỏ vô lương tâm.

Đình Phong lấy xe đạp xong liền chạy một mạch về nhà, tốc độ của cậu rất nhanh làm Tú Vy đuổi theo muốn hụt hơi. Đến trước cổng nhà cậu, Tú Vy vội vàng bóp thắng nhưng mà do đạp quá nhanh, thắng xe lại vô duyên vô cớ bị đứt thế là cả người và xe đều đâm thẳng vào hàng rào sắt.

Cả quá trình nhanh như cơn gió, Đình Phong chỉ nghe một tiếng "rầm", quay sang đã thấy nhỏ nằm la liệt dưới đất.

Tú Vy choáng váng mặt mày, nhỏ mở mắt chỉ thấy một mảng trời xanh thẳm và gương mặt của ai kia đang nhìn mình chằm chằm. À ừ... chỉ là có hơi mờ một chút. Nhỏ hốt hoảng đưa tay sờ lên mắt mình rồi bật dậy mò mẩm xung quanh.

"Kính đâu rồi?"

Đột nhiên có một bàn tay chìa cái kính ra trước mặt nhỏ.

"A đây!"

Tú Vy reo lên, giật lấy đeo vào. Bây giờ nhỏ đã có thể nhìn rõ biểu cảm muốn ăn tươi nuốt sống của ai kia.

"Là... là cậu à?" Nhỏ không biết nói gì, ngu ngốc hỏi một câu.

Đình Phong sa sầm mặt nhìn Tú Vy chằm chằm: "Cậu bị té nên hư não rồi?"

Tú Vy xụ mặt lật đầu bò dậy khỏi mặt đất: "Ui da!" Nhỏ kêu lên một tiếng, cái chân bị xe đạp đè lên chắc trật luôn rồi, nhỏ nhăn nhó vì đau.

Nhìn thấy nhỏ chật vật đỡ cái xe đạp cậu cũng không thèm giúp, đứng khoanh tay xem như việc này chẳng liên quan đến mình. Tú Vy bức bội nhưng cố nhịn, nhỏ cũng không trông mong cậu có thể có hành động ga lăng đỡ xe giúp.

"Cậu đừng nhìn tớ như vậy, muốn mắng muốn chửi thì tùy." Chịu không nổi ánh mắt của ai kia, nhỏ nói.

Lập tức giọng nói trầm thấp của ai kia cất lên: "Tiểu Vy tớ không biết cậu có máu anh hùng đấy? Cậu sợ thiên hạ chưa đủ loạn đúng không?"

"Tớ làm gì sai chứ? Chỉ ngăn cậu đánh nhau thôi mà khiến cậu tức giận vậy à?" Nhỏ cụp mắt xuống, bất lực đáp.

Thấy nhỏ như vậy mấy lời sắp nói ra bỗng nghẹn lại, Đình Phong hậm hức mở cửa đi vào rồi đóng sầm cửa lại không thèm nói với nhỏ một câu.

Tú Vy thở dài nhìn theo cái bóng kia lấp ló phía sau cổng đi thẳng vào nhà "Lại nữa rồi!" Nhỏ lắc đầu dắt xe qua đường về nhà, cái chân cà nhắc cà nhắc.