Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

I Hear Your Voice

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dạo này tần suất Adachi mở livestream hơi cao, không phải vì cậu rảnh mà là vì chuyện cần tâm sự ngày càng nhiều hơn nhưng lại không thể thảo luận với người quen ngoài đời, thêm nữa nhóm cú đêm cũng rất thích tán gẫu với cậu.

Hôm nay cũng vậy, Adachi đăng nhập vào tài khoản, cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp ôm microphone.

“Chào buổi tối, Cơm Nắm Hai Lớp Maiyonnaise đây ạ.”

“Chào buổi tối!”

“Cơm Nắm lại xuất hiện rồi!”

“Vẫn còn bạn chưa ngủ sao, chào buổi tối.”

“Dạo này Cơm Nắm bận gì à?”

“Bảo bận thì cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút. Hình như sau khi sống có quy luật thì người ta thèm ngủ hơn hay sao ấy. À, nhưng hôm nay tôi vừa ngủ dậy rồi.”

“Vất vả rồi. Thời buổi này làm việc ở cửa hàng tiện lợi cũng mệt mỏi lắm.”

“Đúng đấy.”

“Anh đẹp trai ở cửa hàng dạo này còn đến không?”

Quả nhiên lại có người hỏi về Kurosawa đúng như dự đoán.

“Tuy không thường xuyên nhưng hầu như ngày nào cũng gặp nhau, anh ấy rất thích cà phê không đường và kẹo bạc hà, hay ghé qua mua lắm.”

“Ai muốn biết chuyện của Cơm Nắm và Thiên Thần cửa hàng tiện lợi giơ tay!”

“Hôm nay tôi chẳng muốn đi ngủ tẹo nào, xin hãy kể chuyện đi ạ ////”

“Chà… Có vẻ các bạn rất thích anh ấy nhỉ, cũng đúng, anh ấy thực sự rất giỏi, vừa đẹp trai vừa tốt bụng, chuyên môn nghiệp vụ thì miễn chê rồi.”

“Vậy mới là thiên thần chứ *wing wing*”

“Cơm Nắm đang khen Thiên Thần sao, tiệt zời!”

“Bong bóng hồng bay từ màn hình ra rồi.”

“Hình như anh ấy làm việc ở công ty đa ngành, à, còn kinh doanh cả văn phòng phẩm nữa. Tôi từng thấy anh ấy ở phòng làm việc một lần rồi, phong thái trông khác hẳn. Chính là kiểu mà bình thường nếu nhìn thấy trong cửa hàng tiện lợi tôi sẽ sợ không dám bước chân vào luôn á…”

“Nghe đã biết là erito (tinh anh) rồi…”

“Tại sao chỗ tôi làm thêm không có trai đẹp ghé qua mỗi ngày chứ *khóc*”

“Mà tôi cũng từng làm việc ở công ty văn phòng phẩm đấy…”

“Thì ra Cơm Nắm cũng là nhân viên tinh anh à?”

“Tình yêu của những người cùng ngành?”

“Không không, tôi khác anh ấy, làm một thời gian đã từ chức rồi, nhìn anh ấy mà ngưỡng mộ lắm.” Mặc dù khán giả không nhìn thấy nhưng Adachi vẫn lắc lắc đầu.

“Cơm Nắm cũng giỏi mà!”

“Đúng vậy, cậu đã giúp tôi vượt qua rất nhiều đêm mất ngủ *heart*”

“Cảm ơn, tôi cũng rất thích các bạn.” Dù chỉ là những bình luận trên mạng nhưng Adachi vẫn rất vui, mọi người đều rất tốt bụng.

“Cơm Nắm đáng yêu trăm phần trăm www”

“Vậy là đã xảy ra chuyện gì với Thiên Thần cửa hàng tiện lợi rồi sao?”

“Thực ra…”

“…Dạo này ngày nào cũng gọi điện thoại nói chuyện với anh ấy.”



Vẫn như mọi ngày, Adachi bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Thời tiết dần dần chuyển ấm, bệnh khó rời giường cũng thuyên giảm. Cậu nhắm tịt mắt đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, cào cào mái tóc rối rồi đi ra ngoài, lên xe bus đến cửa hàng tiện lợi. Bữa sáng là cơm nắm maiyonnaise và sữa dâu, ăn xong thì thay ca với đồng nghiệp và bắt đầu sắp xếp giá hàng. Chín giờ nhân viên văn phòng ở các tòa nhà xung quanh lục tục xuất hiện, có người vừa mua đồ uống nóng vừa than thời tiết quá khắc nghiệt, có người thì vừa gọi điện thoại vừa vội vàng nhặt đại cái gì đó, thanh toán xong rồi bỏ đi luôn.

Kurosawa mặc âu phục phẳng phiu là nổi bật nhất trong số đó, anh bước tới với nụ cười mang thương hiệu “Kurosawa” chào hỏi cậu: “Adachi, chào buổi sáng.” Nụ cười của anh luôn khiến người ta có ảo giác hôm nay là một ngày đẹp trời.

“Chào buổi sáng, Kurosawa.” Ủa, hình như dạo này cứ phải gặp Kurosawa mình mới thấy hăng hái làm việc hay sao ấy.

Kurosawa cầm một lon cà phê đen tới quầy thu ngân như mọi lần, nói: “Hôm nay phải đi công tác nên chắc buổi chiều không gặp cậu được rồi.”

“Ừm, hôm nay cậu cũng cố lên nhé!” Adachi mỉm cười đáp, hôm nay Kurosawa cũng mabushi ghê.

Sau đó một ngày bình thường lại trôi qua, tính tiền cho khách, bổ sung đồ lên giá, vứt rác đã phân loại, và đứng sau quầy thu ngân nghe mấy người vào quán không phải để mua đồ mà chỉ đang tìm một chỗ để than thở về công việc. Adachi tránh xa chốn công sở đã lâu nghe mấy chuyện kiểu này vẫn cảm thấy khá là khó chịu.

Rất nhanh trời đã chạng vạng tối, hai cô gái mặc váy công sở màu đen vừa bước vào đã thì thầm trò chuyện với nhau. Chắc họ tưởng mình đã nói nhỏ lắm rồi nhưng Adachi vẫn nghe thấy rõ ràng.

“Chị nghe chuyện trưởng phòng Kurio chưa?”

“Gì? Vụ pawa hara (*) á?”

(*) Power harassment: Quấy rối quyền lực là một hình thức quấy rối và bắt nạt nơi làm việc, trong đó một người ở vị trí quyền lực lớn hơn sử dụng quyền lực đó để quấy rối hoặc bắt nạt một người cấp thấp hơn.

“Vâng, sợ thật ấy. Lúc ở tiệc ăn mừng bắt nhân viên mới lên biểu diễn thì đã đành, uống say còn mắng người ta bất tài vô dụng xong đổ dầu ớt lên người người ta hay sao ấy…”

“Eo ơi dã man, thời nào rồi mà còn xảy ra chuyện như vậy hả trời.”

“Nhưng hình như ông ta bị điều đến nhà máy ở Saga rồi, tại có thâm niên công tác nên không ty không sa thải được, nhưng mà đến cái vùng ấy thà từ chức còn hơn.”

“May mà chỗ chị em mình không có loại người này…”

Adachi không tiếp tục nghe nữa, cửa hàng trưởng gọi điện báo anh ta sẽ đến trễ vài tiếng, nhờ Adachi trực giúp, tiền lương sẽ tính theo giờ làm ca đêm. Không lâu sau khi hai cô gái kia rời đi, một người đàn ông hói đầu vóc dáng thấp bé bước vào. Rõ ràng vẫn đang trong giờ làm việc, vậy mà ông ta hùng hùng hổ hổ mua một chai rượu, đến hóa đơn cũng vứt lại trên bàn thu ngân.

Giờ này uống rượu vodka không ổn lắm đâu, Adachi có dự cảm không lành.

Sự thật chứng minh cảm giác của cậu rất chuẩn, gã đàn ông kia đi một lúc thì quay lại với bộ dạng say bí tỉ, cà vạt không biết đã rơi đâu mất. Gã lảo đảo tiến về phía quầy thu ngân, khi còn cách Adachi khoảng hai bước thì ném mạnh chai vodka xuống đất vỡ tan, mảnh thủy tinh bắn ra tứ phía, sàn nhà lênh láng rượu.

“Ây, ông không sao chứ…” Adachi vội đi ra từ sau quầy.

“Thằng này, mày…”

Đối phương nhìn Adachi bằng ánh mắt quái dị, cậu ngớ người, một giây sau đã bị gã túm cổ áo quát: “Mày hả hê lắm phải không? Mày chỉ là thằng ăn trộm tiền vô dụng thôi, vậy mà lại…”

Hình như gã say rượu là nhân vật chính trong câu chuyện vừa nãy cậu vô tình nghe được, ông ta nhầm Adachi thành cấp dưới của mình, Adachi thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Ông nhận nhầm người rồi…”

Sức lực của người say lớn hơn người thường, Adachi cũng không thể đẩy ông ta ngã xuống đống thủy tinh vỡ đằng sau, vậy là cứ thế bị gã kéo ra ngoài cửa. Adachi cố gắng chống cự còn gã vẫn vừa lôi vừa chửi bới rất khó nghe, thậm chí còn vung tay vung chân. Adachi chưa từng đánh nhau, chuyện này đã vượt quá khả năng hệ thống thần kinh của cậu có thể xử lý. Nhưng cơn đau trong dự kiến không xảy ra, cậu bị ai đó kéo lại ôm trọn vào lòng, cánh tay mạnh mẽ vòng qua giữ chặt vai cậu, ống tay áo vest quen quá, a, là Kurosawa.

Kurosawa đi công tác về vốn dĩ có thể về thẳng nhà luôn, nhưng bây giờ anh có thói quen mỗi ngày đều phải đến cửa hàng tiện lợi điểm danh, hơn nữa cửa hàng cách trạm xe bus cũng không xa lắm. Anh mong ngóng được nhìn thấy bóng người quen thuộc qua cửa kính trong suốt của cửa hàng bao nhiêu, vậy mà tiếng cãi vã lại truyền đến trước. Không, không phải cãi vã, hoàn toàn là đơn phương gây rối, Adachi đang bị một gã say rượu làm phiền. Kurosawa hành động trước khi kịp suy nghĩ, anh bước nhanh tới kéo cậu qua, kịp thời chặn nắm đấm kia lại rồi vặn ngược tay gã say rượu làm ông ta ngã khuỵu trên bậc thềm. May mà mình đến kịp, may mà cậu ấy không bị thương. Lúc nãy cuống quá nên anh ôm cả người cậu vào lòng, trông cậu có vẻ rất hoảng sợ, tại sao lại nhằm đúng lúc anh không có đây mà xảy ra chuyện này.

Kurosawa giữ hai vai Adachi, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“A…”

Không đúng, sao cằm lại đỏ đỏ?

Anh vừa vỗ nhẹ lưng Adachi vừa bấm số gọi điện thoại.

“Trời ơi Adachi, xảy ra chuyện gì vậy?” Kurosawa vừa quay lại thì thấy một người mặc đồng phục cửa hàng giống như Adachi, cậu mấp máy môi như đang nói “Cửa hàng trưởng?”.

Kurosawa lại che trước người Adachi, nói: “Anh là cửa hàng trưởng à? Người này uống say gây sự, hiện giờ Adachi không khỏe cần phải nghỉ ngơi, phiền anh sắp xếp ai đó đổi ca cho cậu ấy giúp, cảm ơn. Toàn bộ sự việc chắc đều đã được camera ghi lại rồi, tôi cũng vừa báo cảnh sát xong, mong anh sẽ lo liệu chuyện còn lại.”

“Được rồi, Adachi, chúng ta cùng về thôi.”

Adachi vẫn chưa hoàn hồn vì biến cố ban nãy, người cậu mềm nhũn chỉ chực khuỵu xuống. Kurosawa dắt cậu lên taxi, sau khi đọc địa chỉ cho tài xế thì cậu một mực im lặng. Kurosawa cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào còn xảy ra chuyện gì ư?

Quãng đường từ cửa hàng về nhà vốn dĩ cũng không xa lắm, mãi đến khi đứng trước cửa nhà mình Adachi mới có vẻ phấn chấn hơn một chút: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà.”

“Không mời tôi vào ngồi một lát à?” Kurosawa mỉm cười.

“À, xin, xin lỗi.” Adachi cuống quýt lấy chìa khóa ra nhưng mãi không cắm vào được ổ khóa, đèn trần chợt tắt phụt, Kurosawa áp sát sau lưng cậu. Vì anh cao hơn một chút nên khi anh vòng tay ra nắm bàn tay đang cầm chìa của Adachi, cậu có cảm giác như mình bị ôm từ đằng sau vậy. Vì Kurosawa muốn nhìn đúng ổ khóa nên hơi cúi đầu, cằm chạm vào vai Adachi còn tai hai người thì kề nhau, sau đó anh dễ dàng cắm chìa vào ổ, xoay một vòng, cửa mở ra.

Adachi nhớ lại cái ôm trong lúc hỗn loạn trước đó, cũng là bờ vai rộng và bàn tay mạnh mẽ ấy, nhưng bắt đầu từ khi nào cậu và Kurosawa thường xuyên dựa vào nhau sát như vậy? Adachi lặng lẽ đi vào, chưa hỏi Kurosawa muốn uống gì thì anh đã lên tiếng trước: “Hộp thuốc nhà cậu ở chỗ nào, để tôi giúp cậu xử lý qua vết thương.”

“Vết thương?” Adachi khó hiểu hỏi lại.

“Chỗ này không thấy đau à?”

Kurosawa chỉ chỉ cằm của mình, Adachi định sờ lên theo phản xạ nhưng tay bị giữ lại, “Bị rách rồi, đừng sờ vào.”

Không biết có phải tại buổi tối hay không mà hình như giọng Kurosawa trầm hơn, không những thế còn dùng giọng điệu ra lệnh nữa. Adachi đành phải làm theo lời anh nói, chỉ tay về phía chiếc TV.

“Ở bên dưới TV à…” Kurosawa lại nói với giọng điệu ôn hòa thường ngày. Anh cầm hộp thuốc đi đến ngồi bên cạnh Adachi, còn Adachi thì cúi đầu xấu hổ vì sự vụng về ngốc nghếch của mình. Kurosawa nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, dùng tăm bông tẩm cồn i-ốt khử trùng vết thương cho cậu. Lúc này Adachi mới cảm thấy đau, cậu lập tức hít vào một hơi.

Nhìn từ góc độ của Kurosawa có thể thấy nốt ruồi nhỏ nằm ở sườn cổ đối phương, bởi vì cách rất gần nên hơi thở của Adachi phả ra ngay bên tai khiến anh có cảm giác như được một làn gió dịu dàng vuốt ve mơn trớn vậy. Ánh mắt anh chậm rãi dịch chuyển từ phần cằm đã được dán băng cá nhân lên nơi phát ra âm thanh dễ nghe và hơi thở ấm áp ấy. Ngón tay anh như bị ma lực nào đó kéo lên, anh chạm đến môi cậu rồi, nơi đó mềm mại y như anh nghĩ, đầu lưỡi như ẩn như hiện cứ hút chặt ánh mắt anh. Muốn gần hơn chút nữa, gần hơn một chút nữa.

“Kurosawa…”

Anh giật mình. Mình vừa rồi, định…làm gì vậy?

“Xin lỗi, tự nhiên tôi hơi thất thần.”

Adachi nhìn Kurosawa vội vã chào tạm biệt rồi ra về, cậu cảm thấy hết sức có lỗi, đến cà phê còn chưa uống mà đã để người ta đi mất. Thật là… Hôm nay lại được Kurosawa giúp đỡ nữa rồi. Adachi ôm mặt, rõ ràng là sinh cùng năm, bao giờ mình mới trưởng thành và chín chắn như Kurosawa đây.

Cậu mở LINE gõ tin nhắn gửi đi: “Cảm ơn vì đã luôn giúp đỡ tôi. Nếu tôi có thể làm gì giúp Kurosawa thì tốt quá.”

Lúc tắm xong đi ra, Adachi thấy màn hình hiển thị tin nhắn đã đọc nhưng chưa được trả lời. Adachi lại bắt đầu tự trách, có phải mình mạnh miệng quá không, đã thế còn gửi icon con thỏ qua nữa, chắc Kurosawa không thích đâu.

Cậu ngồi bên giường bứt rứt lấy khăn vò mái tóc ướt, bỗng điện thoại rung lên, không ngờ lại là một cuộc gọi video. Cậu luống cuống tay chân bấm luôn nút nhận cuộc gọi mà quên mất quả đầu mới gội bông xù của mình.

Adachi có chút hoang mang tựa vào đầu giường, màn hình tối đen, cậu dí sát màn hình lại gần để nhìn rõ hơn một chút, như vậy người ở bên kia chỉ thấy mỗi mặt cậu. Đúng lúc này Adachi nghe thấy một tiếng thở dài, cậu lùi lại một chút, gọi: “Kurosawa?”

Lại là vài giây im lặng.

“Adachi nói muốn giúp tôi là nghiêm túc à?”

Chẳng hiểu sao khi không nhìn thấy mặt, giọng nói trong điện thoại nghe rất có tính công kích, không giống Kurosawa hay nói hay cười ngày thường. Tim Adachi lại đập nhanh, cậu biết đối phương nhìn thấy mình bèn gật gật đầu.

“Thực ra tôi…rất thích nghe giọng Adachi, nghe giọng cậu tôi thấy rất thư thái, dễ chịu. Vì vậy Adachi có thể giúp tôi giải quyết vấn đề mất ngủ không?”

Adachi sáng mắt, cuối cùng cũng có một chuyện cậu giúp được Kurosawa. Cậu lâp tức đồng ý, lúc này bên kia cũng bật đèn lên, một người mặc T shirt màu trắng xuất hiện trong màn hình, đường nét khuôn mặt vô cùng rõ ràng, anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Cảm ơn cậu, Adachi.”

Anh cười rồi, Adachi ngẩn ngơ nhìn màn hình, trái tim vẫn cứ đập loạn như bị trục trặc ở đâu đó. Cậu cũng biết Kurosawa đẹp trai từ trước rồi mà, nhưng sao anh ấy cười lên lại đẹp thế này nhỉ?

Vì cảm thấy mình rất kỳ lạ nên Adachi lại cúi thấp đầu.

“Sao thế, có phải tôi làm khó cậu không?”

“À không đâu, giúp được Kurosawa tôi cũng rất vui.”

“Vậy hôm nay cậu nghỉ sớm đi nhé.”



“…Tóm lại là như vậy đấy, bây giờ tôi đang chữa bệnh mất ngủ cho anh ấy nhưng có vẻ chẳng chuyên nghiệp gì cả. Cũng chỉ nói chuyện bình thường như thế này thôi, có lần nói mãi nói mãi rồi tôi ngủ trước luôn…”

“Đây là câu chuyện khiến tôi cảm thấy cảm xúc phức tạp nhất năm nay ///”

“Đây là yêu, là yêu đúng không!”

“Rõ là yêu rồi còn gì!”

Tài khoản có tên Rót Thêm Bạch Trà Quất Cho Cô Fujisaki này hình như follow Adachi từ những ngày đầu, cậu cũng khá quen thuộc, dù chỉ là tán gẫu vô thưởng vô phạt cũng kiên nhẫn trả lời. Adachi không rõ lắm, cậu chưa từng yêu đương, trong khi đó Fujisaki hình như là người có kinh nghiệm sống rất phong phú, cậu cũng tương đối tín nhiệm cô. Mà lần này những gì cô nói lại khiến Adachi vô cùng lo lắng.

“Tôi thấy hai người yêu nhau rõ ràng rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »