Chương 24: Kiếp trước (22)

Hôm sau Đình Quân cùng Nhã Vy đến phim trường hai người diễn trò cứ như một cặp tình nhân thật sự, chỉ có làm như thế thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ. Qủa đúng như cả hai đã dự tính chỉ ba ngày sau ma nữ kia lại xuất hiện nhưng hôm nay cô ta lại mang trong mình vẽ oán giận khác thường.

Ma nữ xuất hiện ngay lúc Nhã Vy đang thực hiện cảnh quay trên không, ả không nhắm đến Nhã Vy mà bay đến chỗ Đình Quân rút dao muốn đâm nhưng thân thủ của Đình Quân không phải dạng vừa anh đã nhanh chóng né được lưỡi dao. Anh cũng thuận thế xoay ngược cán dao đâm thẳng vào vai ma nữ. Mọi người tại trường quay hoảng sợ hét toáng, thấy mình gặp bất lợi ả ma nứ ném thư một gì đó vào mọi người rồi bay đi mất.

Chuyện quay phim cũng vì thế mà dừng lại, Nhã Vy cùng Đình Quân đi lên phòng. Vừa vào anh đã ngồi xuống ghế sofa trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng:

- Ma nữ kia là người giả dạng, vừa này tôi chạm phải tay cô ta vẫn có độ ấm. Vả lại sao lại nhắm vào tôi chứ?

Nhã Vy thở dài vừa tẩy trang vừa đáp:

- Chuyện này chắc có liên quan đến Lục Nam, anh nhìn ma nữ đó không có gì đặc biệt sao?

Đình Quân nhớ lại chuyện vừa nãy một lúc mới đập tay vào đùi bất ngờ nói lớn:

- Cô ta rất giống cô, khi nãy tôi không để ý nhưng giờ nhớ lại khiến tôi khó tin thật đấy.

Nhã Vy lúc bấy giờ mới gật đầu rồi kể lại cho anh nghe những chuyện xảy ra trước đây, ngay cả chuyện của Y Nguyệt cô cũng kể chi tiết cho Đình Quân biết. Đình Quân càng nghe lại càng hoang mang, chẳng bao giờ có chuyện trùng hợp như thế cả. Bởi vì sợ Nhã Vy gặp nguy hiểm mà anh lúc nào cũng kề bên.

Ở bên phía Minh Ngọc vẫn đang sống rất yên ổn, cô có đến gặp người đàn bà che mặt vài lần nhưng bà ta đều không muốn gặp cô ta. Minh Ngọc nghe phong phanh đâu đó là bà ta đang có một khách hàng quan trọng nên phải ở trong nhà để giúp đỡ người đó.

Vài ngày sau Nhã Vy đang mơ màng ngủ thì nhận được cuộc điện thoại từ Nguyệt Kỳ, cô ngái ngủ trả lời:

- Mới sáng sớm cậu gọi cho mình có việc gì quan trọng sao?

Đầu dây bên kia là giọng nói hoảng hốt của Nguyệt Kỳ:

- Nhã …Nhã…Vy…cứu mình với, ma nữ kia bắt mình đi tới một nơi tối lắm hình như là một căn nhà chòi sau núi, mình sợ quá Nhã Vy…

Nghe thế Nhã Vy bật dậy khỏi giường, nhanh chóng hỏi Nguyệt Kỳ nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy lucs nào không hay. Cô vội thay đồ qua gõ cửa phòng Đình Quân nhưng chẳng ai lên tiếng cả nhìn đồng hồ thì giờ mới hai giờ sáng, cô nghĩ Đình Quân ngủ say nên không nghe thấy liền liều mình đi tìm Nguyệt Kỳ. Trước khi đi cô không quên nhét vào phòng Đình Quân một tờ ghi chú qua khe cửa. Xong xuôi Nhã Vy đi bộ lên núi, cô mang theo bên mình một con dao nhỏ mà Đình Quân từng tặng cùng với một cây đèn soi sáng.

Cô đi tầm ba mươi phút đến một ngôi nhà mái lá, không dám đi ngay đến đấy mà cô lấy điện thoại gọi cho Nguyệt Kỳ thì bên trong ngôi nhà có tiếng chuông giống như điện thoại của bạn thân cô.

Lúc cô định tiến vào căn nhà thì Đình Quân gọi đến, cô liền bắt máy bên kia anh gấp gáp nói:

- Tờ giấy cô để lại là sao, giờ này cô đang ở đâu?

Nhã Vy mới tường thuật lại những gì Nguyệt Kỳ cầu cứu nhưng thoáng chốc Đình Quân khựng lại bởi vì không tìm thấy Nhã Vy nên mọi người mới tập trung lại tại phòng Đình Quân trong đó có Nguyệt Kỳ, anh vội nói:

- Cô mau đi khỏi chỗ đó, mọi người đang ở cạnh tôi chỉ thiếu mỗi cô thôi. Chạy ra khỏi rừng bây giờ tôi sẽ vào đó cứu cô.

Nhã Vy nghe xong giật mình quay lưng lại thì thấy trước ngôi nhà kia ma nữ đã xuất hiện và đang bay gần đến cô. Chẳng kịp nghĩ nhiều mà Nhã Vy đã vội chạy ra khỏi đó ma nữ cũng đuổi theo phía sau. Đình Quân phía bên kia đã tức tốc chạy lên núi.

Dù chạy nhanh cỡ nào cũng không bằng tốc độ bay của ma nữ, Nhã Vy đã bị ả ta tóm được lấy khăn chụp vào miệng khiến Nhã Vy ngất xỉu. Ma nữ cảm thấy ngôi nhà kia đã không còn an toàn, chắc chắn lát nữa Đình Quân sẽ lên ngôi nhà này tìm cô nên ma nữ đã ôm Nhã Vy bay vào trong một hang động nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy nó.

Khoảng chừng mười lăm phút sau Nhã Vy tỉnh dậy, cô cũng không tỏ ra sợ hãi hay khóc lóc van xin mà cô chỉ hỏi:

- Tại sao lại làm như vậy, tôi đã làm gì mà bị anh đối xử như vậy, Lục Nam?

Ma nữ kia quay lại nhìn cô bật cười lấy tay trêu đùa gò má cô nói bằng giọng cưng chìu:

- Em quả thật thông minh, bảo sao tên nhóc kia lại thích em. Bảo bối à, em đã nhận ra tôi từ lúc nào vậ?

Hai tay Nhã Vy bị trói ngước mắt lên nhìn chăm chăm Lục Nam đáp:

- Cũng chẳng có gì, anh vô tình xuất hiện khi người dân trong làng muốn ném đá tôi rồi tự mình kể cho tôi nghe câu chuyện về Y Nguyệt. Nếu tôi đoán không nhầm thì cô gái đó chính là bạch nguyệt quang của anh, mọi chuyện xảy ra đều rất trùng hợp cho nên tôi phải nghi ngờ anh rồi