Chương 8: Ồn ào quá

Tiêu Trầm Nghiên nhìn bóng lưng nàng biến mất, sau đó nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, hắn nhìn xuống phật châu trên cổ tay.

Phật châu này là do một vị cao tăng tặng, có thể đuổi sát khắc quỷ, nếu gặp tà vật quấy phá thì phật châu sẽ nóng lên.

Nhưng từ khi nữ nhân này tiếp xúc với hắn đến lúc này, chuỗi phật châu này vẫn không hề có phản ứng.

Trong đôi mắt phượng u trầm của nam nhân xẹt qua một chút điên cuồng, hắn trực tiếp tháo Phật châu xuống đặt ở trên bàn phía xa xa, ngay cả chủy thủ trước giờ không rời người cũng được đặt ra phía xa.

Sau khi bỏ đi tất cả phòng bị và vũ khí, kế tiếp phải xem vị Vương phi không rõ là người hay quỷ kia của hắn, nàng sẽ làm như thế nào đây?

Trong phòng tắm đã sớm được chuẩn bị sẵn nước nóng, Thanh Vũ ngâm mình trong thùng tắm, nàng xoay bút mực bên tay phải qua lại giữa các ngón tay.

Đột nhiên, bút mực chợt bất động.

Một âm thanh vang lên từ trong đầu Thanh Vũ, mang theo tiếng tức giận hổn hển: "Đã nói chỉ là đến nhân gian chơi đùa vào tiết Trung Nguyên, vậy mà ngươi dám một mình ở lại, còn mượn xác hoàn hồn!"

"Nếu như Phủ quân gia gia biết, nhất định sẽ đánh gãy xương bút của ta, hu hu hu, đồ ác độc Thanh Vũ, ngươi ức hϊếp ta vì ta tuổi nhỏ vô lực!"

“Ồn ào quá.” Thanh Vũ ném bút phán quan xuống nước, nghe được một trận âm thanh bong bóng nổi lên, chờ đến khi vớt bút phán quan ra thì lông bút đều đã bị phân ra thành các nhánh.

Âm thanh của bút phán quan càng sắc xảo: "Ngươi ngược đãi bút! đồ đại xấu quỷ, ngươi quá đáng, ta muốn cáo trạng! Sau khi trở về âm ty ta nhất định phải cùng ngươi đường ai nấy đi!”

Thanh Vũ cười nhạo: "Thật muốn chia tay? Vậy sau này số ác quỷ ta bắt được cũng không cho ngươi ăn nữa.”

Bút phán quan......

"Mùi hương trên người nam nhân ở bên ngoài kia, ngươi không ngửi thấy sao? Nhập cốt âm phong, đoạt mệnh sát khí, ăn đại bổ không nói, còn có thể tăng đạo hạnh, vậy mà ngươi vẫn không động tâm?"

Bút phán quan: "Bản bút cương trực liêm chính, chỉ phán nhân quả thiện ác thôi, tuyệt đối sẽ không bị mua chuộc…”

Thanh Vũ, nếu như ta không nghe thấy tiếng nuốt nước bọt thì ta đã tin rồi.

"Đừng tưởng rằng làm bút thì sẽ không có đầu óc nhé, ngươi trở lại nhân gian không phải là vì tìm ngươi tìm hồn phách kiếp trước của phụ mẫu và huynh trưởng sao?"

"Sau khi chết thì ký ức trước kia sẽ tan biến, ngươi là thiên mệnh âm quan, định sẵn phải thuộc về địa phủ mãi mãi. Sống một kiếp ở trần gian chỉ là để trải qua kiếp nạn, hà tất phải cố chấp như vậy?”

Sát khí trong mắt Thanh Vũ đột nhiên hiện ra, nàng dùng sức nắm lấy bút phán quan.

Bút phán quan lập tức xin tha: "Sai rồi, ta sai rồi, là do ta nói không lựa lời, ta sai rồi!"

“Nhưng lời ta nói có vẻ thô lỗ nhưng lại không sai. Việc trần gian do các hoàng đế ở nhân gian quản lý. Phụ mẫu và huynh của ngươi ở kiếp trước không về địa phủ sau khi chết, đây là tự có nhân quả. Ngươi cứ khăng khăng mạo phạm vào nhân quả ấy, sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng.”

“Báo ứng?” Thanh Vũ cười nhạo, nàng nhắm mắt lại giọng điệu lười biếng trêu tức: “Ta là thiên mệnh âm quan, cầm trong tay bút phán quan, ta phán chính là nhân quả, nếu có báo ứng thì cứ đến là được, ta còn sợ nó không có đây.”

Bút phán quan trầm mặc, một lát sau mới nói: "Vậy ngươi giúp sát thần bên ngoài là vì điều gì? Đừng nói là vì sát khí đấy, sát khí trên người hắn sẽ khiến ngươi thèm ăn, nhưng ngươi lại không hề thiếu chút đạo hạnh này.”

Thanh Vũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mái tóc ướt nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay: "Là trả lại nhân tình.”

Giọng điệu của bút phán quan cũng thay đổi: "Ngươi mau cùng ta thề ba điều đi, không thể chủ động thẳng thắn nói ra thân phận của mình được. Âm dương có thứ tự, người và quỷ phân biệt rõ ràng, vốn dĩ không thể có liên quan được!"

“Điểm ấy ngươi phải đồng ý cho ta.”

“Được được được, đồng ý thì đồng ý.”

Thanh Vũ trả lời cực kỳ cho có lệ, nàng không chủ động nói nhưng nếu như Tiêu Trầm Nghiên vẫn nhận ra nàng, vậy cũng không tính là trách nhiệm của nàng được~

Chỉ là, Tiêu Trầm Nghiên có còn nhớ nàng không?

Dù sao kiếp trước nàng chết quá sớm, chỉ mới mười hai tuổi, lúc ấy Tiêu Trầm Nghiên cũng chỉ mới mười bảy mà thôi.

Đặt vào vị trí khác mà nói, dù cho năm đó nàng không chết thì sau khi cách mười năm lại gặp lại, chỉ sợ cũng mặt đối mặt cũng sẽ không nhận ra được.