Chương 33: Đầy tớ nhà Thị Lang Hộ Bộ thật là ngang ngược, còn dám ngang nhiên ra đường bắt người!

Huynh trưởng nàng, Vân Tranh, dù rất cưng chiều nàng nhưng dù sao cũng là nam nhân.

Những năm đó ở trong hậu viện, Mộ Anh đã chăm sóc nàng rất nhiều.

Trong ký ức của Thanh Vũ, Mộ Anh toát lên vẻ oai phong của gia tộc võ tướng, thành thạo cưỡi ngựa bắn cung nhưng cũng có nét thanh nhã và đĩnh đạc của tiểu thư khuê các, am hiểu cả thơ ca và sách vở.

Ngoài ra nàng ấy còn nấu ăn rất ngon. Mỗi khi Thanh Vũ nói vài lời ngọt ngào, dù là đêm khuya nàng thèm ăn, Mộ Anh cũng sẵn lòng thức dậy vừa cười mắng nàng là đồ mèo tham ăn đầu thai, vừa làm món ngon cho nàng.

Khi nàng rời kinh thì Mộ Anh vừa mới thành thân. Đối phương là trạng nguyên, xuất thân từ gia đình nghèo khó, cưới Mộ Anh quả thực là một sự thăng tiến lớn.

Trong hai năm sau đó, Thanh Vũ ở biên cương cũng nhận được thư từ của Mộ Anh. Qua từng nét chữ có thể thấy vị trạng nguyên mà Mộ Anh lấy làm phu quân đối xử với nàng ấy rất tốt, hai người quả là một cặp phu thê tình nghĩa sâu đậm.

Thế mà bây giờ…

Phủ Trấn Quốc Hầu đã suy sụp, Mộ dù được miễn liên lụy nhờ có chiếu chỉ miễn tội của tiên đế nhưng gia thế đã suy yếu, hơn nữa Mộ gia cũng không còn nam đinh nào nữa.

Tình cảnh của Mộ Anh bây giờ có thể tưởng tượng được cuộc sống mười năm qua nàng ấy đã trải qua những gì.

“Vương phi, nô tỳ thấy tình trạng của Mộ phu nhân có gì đó không đúng." Hồng Nhụy bỗng lên tiếng, nàng ta đang đỡ tay Mộ Anh, ra hiệu Thanh Vũ nhìn kỹ.

Thanh Vũ nhìn kỹ, ánh mắt trầm lại.

Mộ Anh đã gầy đến mức biến dạng, tay chỉ còn da bọc xương, khiến cho thứ gì đó bên dưới lớp da có thể được nhìn thấy mơ hồ; rõ ràng bên dưới lớp da ấy có thứ gì đó.

Ngay sau đó Hồng Nhụy liền rút ra từ dưới da của Mộ Anh một chiếc kim mềm dài khoảng nửa ngón tay.

Chiếc kim mềm nhỏ như sợi lông, không rõ chế tạo bằng cách nào mà có thể cong và mềm dẻo như vậy.

Sắc mặt Thanh Vũ tối sầm lại, đáng sợ vô cùng.

Hồng Nhụy nghiến răng nói: “Nô tỳ từng nghe nói có một loại cực hình dùng kim bạc mỏng như sợi lông, đâm vào da thịt người. Bề ngoài không thấy dấu vết tổn thương, nhưng từng mũi kim chích vào khiến người ta ngồi đứng không yên.”

“Thời gian càng lâu, người bị hành hạ sẽ hoặc là phát điên, hoặc chịu không nổi mà tự sát.”

Cảm giác ngồi trên bàn chông đã đủ khó chịu, huống hồ đây là từng mũi kim đâm vào tận thịt!

Mộ Anh giờ giống như một con rối gỗ mặc người ta điều khiển, không hề phản ứng gì với thế giới bên ngoài.

Trước đó Thanh Vũ đã thấy lạ về tư thế của Mộ Anh, giờ thì nàng đã hiểu hết rồi!

"Trên người nàng ấy còn bao nhiêu cái kim như thế này nữa?"

Giọng Hồng Nhụy nặng nề: "Sợ là không ít đâu, có vài chỗ ở trên xe ngựa thì không tiện kiểm tra được."

Thanh Vũ nghiến răng ken két, căm hận đến mức muốn lập tức ra tay đồ sát. Mộ biểu tỷ tốt lành của nàng, lại bị người ta hành hạ đến thế này!

Tên trạng nguyên đó tên là gì nhỉ?

Vương Sinh? Giờ không biết hắn ta đã làm quan tới chức vụ nào rồi?

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì bên ngoài xe ngựa đã vang lên tiếng động, có vẻ như là người đến tìm Mộ Anh.

Ánh mắt Thanh Vũ lóe lên sát khí — cuối cùng cũng đến rồi.

Vì gặp được Mộ Anh giữa đường nên xe ngựa của Vương phủ Nghiên Vương không tiện đỗ ngay giữa đường, sợ chặn đường dân đi lại nên họ đành đỗ tạm bên một trà lâu.

Sau khi bị Thanh Vũ đuổi xuống xe ngựa, đương nhiên Tiêu Trầm Nghiên không thể cứ đứng chờ bên ngoài mãi mà đã lên tửu lâu gần đó ngồi tạm.

Vốn dĩ thân thể hắn đã không thoải mái, bị Thanh Vũ thêm một cú “thiết đầu công” lại càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn, tâm trạng đương nhiên không hề vui vẻ gì.

Bách Tuế vội vã đi lên, đã điều tra rõ thân phận của Mộ Anh, cũng thông báo tình trạng mà Hồng Nhụy đã kiểm tra.

Sắc mặt Tiêu Trầm Nghiên cũng tối lại.

Hóa ra là biểu tỷ của Tiểu Đậu Đinh sao?

“Vương gia, phu gia của Mộ phu nhân chính là Vương Thị Lang ở Hộ Bộ.” Bách Tuế trầm giọng nói. “Tên của hắn cũng đã từng xuất hiện trong sổ sách của Vân Hậu Hành.”

Sát khí trong mắt Tiêu Trầm Nghiên càng trở nên nặng nề hơn.

Đột nhiên từ tầng dưới vang lên tiếng hét chói tai của một nữ tử xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của vài người khác.

Tiêu Trầm Nghiên nhìn xuống, lập tức thấy Thanh Vũ đứng trên càng xe, tay cầm roi ngựa, hung hăng quất vào một đám nữ tỳ.

“Đầy tớ nhà Thị Lang Hộ Bộ thật là ngang ngược, còn dám ngang nhiên ra đường bắt người!”