Mỗi lần đến gần nàng, chứng hàn lạnh trong người hắn đều dịu đi như gặp cơn mưa ngọt lành, nhưng đồng thời cũng giống như thiêu thân lao vào lửa.
Với Tiêu Trầm Nghiên hiện tại, nàng chẳng khác gì một loại độc dược, và hắn không ngại lấy độc trị độc nhưng lại không cho phép mình đánh mất kiểm soát.
Hắn rút tay khỏi nàng, định đứng dậy để giữ khoảng cách thì xe ngựa đột nhiên khựng lại.
Tiêu Trầm Nghiên vóc dáng cao lớn, chỉ cần vịn vào vách xe là giữ được thăng bằng nhưng Thanh Vũ lại hoàn toàn không kịp phản ứng. Nàng ngồi nghiêng ngả, bị cú va bất ngờ đẩy mạnh về phía Tiêu Trầm Nghiên.
Lúc đó hắn cũng vừa đứng dậy.
Góc độ vừa khớp, thời điểm hoàn hảo, đầu của Thanh Vũ như viên đá thẳng tắp lao vào phần bụng dưới của hắn — điểm yếu nhất của người đàn ông.
“A!”
“Ưm—”
Thanh Vũ lúng túng ngồi thẳng lại, ngẩng lên thấy khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của hắn lúc này lại trắng bệch đến mức trông như một xác chết vừa hồi sinh sau ba ngày. Trán hắn nổi gân xanh, thân hình cao lớn cũng khom xuống đôi chút, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập mối thù sâu sắc!
Thanh Vũ giật mình, ánh mắt hạ xuống nhìn vào vùng bụng của hắn, xong rồi…
“Tiêu Trầm Nghiên, ngài không sao chứ!”
“Tiêu rồi, hỏng mất rồi, đừng im lặng như thế chứ, huynh mà chịu không nổi thì chớp mắt đi!”
“Bình tĩnh, chỉ cần chưa đứt thì vẫn còn hy vọng, ta nhất định sẽ tìm cách nối lại cho ngài!”
Suốt mười năm chịu đựng nỗi đau như dao cắt, bị âm khí hành hạ, Tiêu Trầm Nghiên cũng chưa từng rêи ɾỉ lấy một tiếng.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là nỗi đau mà nam nhân không thể chịu nổi.
Mồ hôi lạnh phủ kín trán, Tiêu Trầm Nghiên bị cú “đầu sắt” của Thanh Vũ vô tình làm tổn thương. Phản ứng đầu tiên của hắn là giận dữ, nhưng vẫn còn giữ được chút lý trí.
Nhưng không chịu nổi với cái mồm “ma quỷ” của nàng!
Những lời nàng nói chẳng khác nào từng gáo dầu nóng dội thẳng vào cơn tức giận của Tiêu Trầm Nghiên, như thể nếu không đâm chết hắn thì cũng muốn làm hắn tức đến chết!
“Vân, Thanh, Vụ!”
Đau đến co giật khiến Tiêu Trầm Nghiên khó khăn mở lời, mỗi từ đều như bị ép ra từ kẽ răng: “Nàng, im, miệng!”
“Ngài đừng ngại bệnh mà tránh chữa trị a, ú ớ…”
Thanh Vũ còn chưa kịp khuyên hết lời thì đã bị hắn bịt miệng lại.
Tiêu Trầm Nghiên mắt đỏ bừng nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ của nàng vẫn đang chớp chớp vô tội, cảm giác như có ai đó đấm mạnh vào l*иg ngực mình.
Không chí mạng, nhưng đủ gây nội thương.
Như thể có một ngụm máu nghẹn trong lòng, muốn nhổ ra mà không được.
Nàng còn ngây thơ lắm sao??
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Trầm Nghiên tự hỏi về quyết định của mình — đây có phải là quả báo cho việc hắn quyết định cấu kết với “ma quỷ,” dùng độc trị độc không?
Phản phệ ngược lại, phản phệ đến thật nhanh!
“Vương gia, ngài không sao chứ?” Giọng của Bách Tuế truyền từ bên ngoài vào, rõ ràng đã nghe thấy tiếng hét kỳ lạ của Thanh Vũ.
“Không sao.” Tiêu Trầm Nghiên hít sâu một hơi. “Bên ngoài có chuyện gì?”
“Có người đột ngột xông ra làm ngựa hoảng sợ.”
“Người làm ngựa hoảng có bị sao không?”
“Người không sao, chỉ là…” Bách Tuế còn chưa kịp nói hết thì tiếng khóc thảm thiết của một nữ tử vang lên.
“Thả ta ra! Tôi phải đi tìm con ta… con ta mất tích rồi…”
“Các người có thấy con ta, Ngọc Lang của ta không? Hu hu… Ngọc Lang… Ngọc Lang của ta…”
Thanh Vũ tuy bị bịt miệng nhưng tay vẫn cử động được.
Nàng tò mò vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, vừa thấy dáng vẻ của người phụ nữ đó, cơ thể nàng cứng đờ.
Tiêu Trầm Nghiên tất nhiên nhận ra sự cứng đờ của nàng, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Người làm ngựa hoảng là một nữ tử tóc tai bù xù, trông rất gầy gò và tinh thần hoảng loạn. Trang phục trên người nàng ấy đã lỗi thời, thậm chí giặt đến mức bạc màu.
Thanh Vũ chăm chú nhìn vào khuôn mặt nữ tử, dù hiện tại gầy gò, tàn tạ đến mức biến dạng nhưng nàng vẫn nhận ra.
Người đó là… Mộ Anh!
Mẹ của Thanh Vũ mang họ Mộ, là nữ tướng quân đầu tiên của triều Đại Ung, xuất thân từ một gia đình võ tướng, cả gia tộc nam nhi đều hy sinh ngoài sa trường, chỉ còn lại mỗi nàng ấy.
Mộ Anh là nữ nhi của đại bá nàng. Sau khi cha nàng ấy hy sinh, mẹ của Thanh Vũ đã đón Mộ Anh về nuôi dưỡng tại phủ Hầu.
Khi còn nhỏ, Thanh Vũ và vị biểu tỷ này tiếp xúc rất nhiều, tình cảm cũng vô cùng thân thiết.
Trong ký ức của Thanh Vũ, Mộ Anh là một đại tỷ tràn đầy sức sống, nhiệt huyết, lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác.