Luôn cảm thấy người giấy kia dường như đã sống lại.
Quản gia hít sâu một hơi để giả bộ trấn định mình, cố ghi nhớ những phân phó của La thị.
“Phu nhân đang chờ tiểu thư ở hậu viện.”
Nơi ở của nữ quyến là hậu trạch, đương nhiên Tiêu Trầm Nghiên không tiện đi qua đó, hắn liếc mắt nhìn Thanh Vũ, hiếm khi mở miệng nhưng hắn lại nói với Lục Kiều và Hồng Nhụy: "Bảo vệ tốt Vương phi".
Hai cô gái nhanh chóng đáp: "Vâng.”
Thanh Vũ nhướng mày, ơ mà, hôm nay Tiêu Trầm Nghiên đổi tính rồi à?
Quản gia ở bên cạnh vẻ mặt cung kính nhưng ánh mắt khi nhìn lại tràn đầy ác ý.
Bút Phán Quan: "Trên người quản gia này càng ngày càng thối, xem ra hôm nay bọn họ đang chờ ngươi tự tới cửa.”
Có điều bọn họ ứng phó cũng đủ nhanh, còn tưởng rằng quỷ hồn của Vân Thanh Vụ có thể náo loạn thêm vài ngày nữa chứ.
Thanh Vũ cũng không thấy gì kỳ quái.
Vân Hậu Hành kia có thể tìm đến hai cái tên yêu đạo Vô Song và Vô Cực kia, dĩ nhiên là có mối quan hệ gì đó ở phương diện này.
Đêm qua nàng đã khai nhãn xem thử La thị, lập tức phát hiện một chuyện lạ.
Vân Hậu Hành nghiệt nợ quấn thân, nghiệt nợ trên người phụ nhân hậu trạch La thị này lại chỉ nhiều chứ không hề ít, nếu nói là nợ máu chồng chất cũng không quá đáng gì.
Thanh Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của quản gia, nụ cười nàng sâu xa, phủ Thượng thư này đúng là tàng ô nạp cấu, thật sự rất thú vị!
Quản gia đi phía trước dẫn đường, sau khi gã đi vào cửa viện thì bước chân cũng đột nhiên nhanh hơn, ba người phía Thanh Vũ cũng theo chân mà tiến vào sân.
“Nhanh! Mau đóng cửa lại!”
Gian ngoài sớm đã có người trông viện mai phục, trực tiếp đóng cửa viện từ bên ngoài đóng đinh niêm phong lại.
Trong nháy mắt khi cửa vừa khóa, người trông viện mai phục trong đây đã cầm đao phủ, cũng trực tiếp lao tới.
Lục Kiều và Hồng Nhụy giận dữ quát lên: "Phủ Thượng thư thật đúng là có gan chó!”
Hai nàng ấy cũng xuất thân từ ám vệ, dĩ nhiên thân thủ tuyệt đối không kém, đừng nói là bảy tám người hộ viện này, nhiều hơn mười người nữa cũng không sợ.
Quản gia cũng không nghĩ tới chỉ là hai tỳ nữ mà thôi, thân thủ vậy mà lợi hại như vậy, mắt thấy các hộ viện đều đã bị đánh ngã, gã hướng hướng vào phía trong hô to "Phu nhân!"
La thị sải bước ra ngoài, một thân châu quang bảo khí, cũng không có chút gì giống như vừa mới mất đi nữ nhi, vậy mà lại bị quỷ náo loạn nửa đêm chật vật.
Trong tay bà ấy cầm một mặt gương đồng thau, oán độc nhìn chằm chằm Thanh Vũ, "Một đứa dã chủng cùng với hai tiện tỳ mà thôi, lại còn rối cả tay chân lên, nhanh chóng rung chuông đi!"
Quản gia vội vàng kéo sợi dây đỏ buộc trên cây cột bên cạnh.
Tiếng chuông leng keng vang lên, đã thấy trong viện đã sớm được bố trí cực kỳ quỷ dị, bầu trời trong cả viện đều có dây đỏ đan xen tựa như mạng nhện.
Trên dây đỏ buộc chuông đó, tám hướng đều được treo một mặt gương đồng đối diện với cửa.
Lục Kiều cùng Hồng Nhụy đều cảm giác có gì không ổn, khi nghe tiếng chuông kia lửa nóng trong lòng các nàng ấy đều bùng lên, lại như có búa bổ não làm cho cả đầu đau đớn.
Đột nhiên, nơi mà họ cầm tấm bùa đỏ lại cảm thấy nóng bừng, như có một luồng khí lạnh nào đó xuyên vào cơ thể.
Tiếng chuông khiến đầu người ta đau đến muốn nứt ra kia cũng trở nên nhỏ dần, các nàng ấy vừa mừng vừa sợ rồi nhìn về phía Thanh Vũ.
Phù mà Vương phi cho, quả nhiên hữu dụng!”
Nhưng mà, họ lại thấy Thanh Vũ bịt lỗ tai, bộ dáng thống khổ không thể nào chịu nổi, miệng nàng còn la lên: "Ồn quá... A ồn chết ta rồi... đầu ta sắp nứt rồi..."
Hai nàng đều ngạc nhiên.
Thấy vậy thì quản gia cười lên hả hê, vẻ mặt La thị cũng rất đắc ý, bà ấy cực kỳ oán độc cười lạnh.
“Đứa dã chủng như ngươi đúng là mạng lớn mà, bị luyện thành người sống mà cũng không chết.”
"Mặc dù không biết ngươi đã gặp được vận may gì, có bản lĩnh thông huyền như nào, nhưng ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút thủ đoạn kia, lại gọi tiểu quỷ đến nơi này là có thể gây sống gió ở phủ Thượng thư sao?"
“Ha ha ha, tiếng chuông này chỉ cần vang thêm nửa nén nhang, ngươi sẽ biến thành người điên, đến lúc đó, đầu tiên sẽ băm nát ngươi rồi đút cho chó ăn, sau đó lại cho ngươi nếm thử mùi vị hồn phi phách tán!"
“Phải khiến ngươi chôn cùng Ngọc Kiều!”
La thị vui sướиɠ cười to, dường như đã nhìn thấy trước kết cục của Thanh Vũ.