Chương 17: Tiêu Trầm Nghiên nhận ra rồi?

Năm đó tiên thái tử bị vu cáo cấu kết với Trấn Quốc Hầu phản quốc dẫn đến việc Thái tử ‘tự thiêu’ ở Đông Cung, Trấn Quốc Hầu cùng cả gia tộc hy sinh tại sa trường.

Vân Hậu Hành là kẻ thân thích của Trấn Quốc Hầu, lúc bấy giờ là quan hậu cần của trận chiến đó đã đứng ra chỉ điểm Trấn Quốc Hầu phản quốc, giẫm lên xác các trung thần nghĩa sĩ để leo lên vị trí Thượng thư Bộ Hộ.

Tiêu Trầm Nghiên ẩn nhẫn mười năm, lần này hồi kinh chính là để điều tra lại vụ án năm đó, đòi lại thanh danh cho thái tử tiên, cũng là để rửa sạch oan khuất của phủ Trấn Quốc Hầu!

“Vương gia, ngài vẫn nên lo cho sức khỏe mình đi. Vài ngày Trung Nguyên lễ là thời điểm chứng lạnh của ngài phát tác nghiêm trọng nhất.” Tư Đồ Kính làu bàu: “Giờ phủ chúng ta lại có thêm vị sát thần đó. Yêu đạo kia nói đúng, lòng dạ quỷ khó lường, giờ nàng ấy muốn gϊếŧ chết Vân Hậu Hành nhưng không có nghĩa là nàng ấy sẽ không ra tay với người khác, ngài…”

“Tiêu Trầm Nghiên! Ngài làm gì vậy!” Tư Đồ Kính bỗng lớn tiếng kinh ngạc.

Chỉ thấy nam nhân đột nhiên gỡ bỏ chiếc áo choàng lông hồ ly mà trước giờ hắn vẫn không rời thân dù là trong nắng nóng hay giá rét. Tư Đồ Kính lập tức nhặt lại áo choàng, định phủ lên cho hắn: “Ngài không cần mạng nữa sao, chiếc áo lông hồ ly này có thể áp chế hàn khí trong người ngài, ngài…”

“Không lạnh.”

“Gì cơ?”

Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiên sâu thẳm: “Hôm nay ta không thấy lạnh.”

Nói đúng hơn là cảm giác đó bắt đầu từ đêm qua.

Ban đầu hắn không để ý nhưng qua nửa ngày hắn nhận ra rất rõ.

Hàn khí vẫn còn nhưng không còn dày vò tận xương tủy như trước. Trước đây hắn cần dựa vào chuỗi hạt Phật và áo choàng lông hồ ly để trấn áp cái lạnh, nhưng hôm nay khoác áo lông hồ ly hắn lại thấy lưng mình thấm mồ hôi.

Tư Đồ Kính và Bách Tuế nhìn nhau đầy bối rối.

“Điều tra kỹ về yêu đạo Vô Cực. Bổn vương muốn biết hắn có liên quan gì đến trận hỏa hoạn ở Đông Cung năm đó.”

“Với lại…” Tiêu Trầm Nghiên dừng một chút rồi nói: “Phái Lục Kiều và Hồng Nhụy đến hầu hạ ở Diên Vĩ Viện.”

Nói xong hắn sải bước rời đi.

Bách Tuế tròn xoe mắt.

Tư Đồ Kính xuýt xoa: “Phái Tiểu Hồng và Tiểu Lục đến thật luôn à? Bách Tuế này, ta nhớ hồi đó các ngươi đều là do vương gia cứu khỏi tay bọn buôn người phải không…”

Bách Tuế mặt mày cau có, giận dữ đáp lại : “Ta sẽ đi tìm Hồng tỷ và Lục tỷ, dặn họ phải cẩn trọng mà theo dõi nữ nhân đó thật kỹ, không để nàng làm loạn trong Diên Vĩ Viện!”

“Ta vừa định hỏi, rốt cuộc viện đó có gì đặc biệt à?”

“Cũng không phải đặc biệt gì, chỉ là viện đó từng là nơi Tiểu tiểu thư sống thôi.” Bách Tuế nhỏ giọng càu nhàu, “Vương gia làm sao có thể để người khác vào ở chỗ đó chứ…”

“Tiểu tiểu thư nào?” Tư Đồ Kính vỗ đầu: “Là tiểu quận chúa của phủ Trấn Quốc Hầu, người đã mất sớm sao?”

Bách Tuế lườm y.

Tư Đồ Kính ngẫm nghĩ rồi giậm chân, lầm bầm: “Bảo sao vừa rồi hỏi ta về chuyện mượn xác hoàn hồn, Tiêu Trầm Nghiên đúng là điên rồi, ngài ấy nghĩ gì không biết!”

Chưa nói đến việc Thanh Vũ quận chúa của Trấn Quốc Hầu đã mất từ mười năm trước, khi đó nàng mới mười hai tuổi.

Dù có mượn xác hoàn hồn thì cũng chẳng thể thành bộ dạng hung thần như vị đại sát thần trong phủ hiện tại.

Mười năm trước Tiêu Trầm Nghiên cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi nhỉ?



Bên Diên Vĩ Viện.

Vì đã qua mùa hoa nên cả viện chỉ còn lá cây, nhưng trên gạch ngói, đá, thậm chí cả khung cửa sổ hay cửa chính đều thấy được hình khắc hoa diên vĩ.

Viện này có thể nói là được chăm chút từng chi tiết.

Thanh Vũ vừa đi vừa ngắm nghía, có chút hoài niệm. Thật không ngờ nơi này vẫn được giữ nguyên như khi nàng ở trước kia.

Bút Phán Quan gầm lên: “Ngươi cố ý đúng không? Rõ ràng đã nói không để lộ thân phận!”

Thanh Vũ nói: “Ta lộ thân phận chỗ nào?”

“Diên Vĩ Viện này chắc chắn có liên quan đến ngươi. Ta đã bảo là lúc ở dưới kia ngươi suốt ngày vẽ hoa diên vĩ làm gì!”

“Vậy chứng tỏ Tiêu Trầm Nghiên và ta có cùng sở thích.”

“Đừng có chém gió, vừa rồi rõ ràng hắn cũng nhìn ngươi bằng ánh mắt khác lạ.”

Thanh Vũ hừ nhẹ rồi nhìn chăm chăm vào chiếc đèn hoa diên vĩ treo ở góc mái hiên, nàng bỗng trở nên ngẩn ngơ.

Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp.

“Vân Thanh Vụ.”

Ánh mắt Thanh Vũ thoáng động nhưng không quay lại.

Bút Phán Quan hét lên: “Hắn vừa gọi ngươi là gì? Hắn gọi là Vân Thanh Vụ, không phải Vân Thanh Vụ phải không?!”