Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

6.6/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Cường công, thông minh lưu manh thụ, có chút NP nhưng cuối cùng là 1×1 Số chương: 85 chương+2 PN Edit: Thiên Vân Nghĩ đến y, Trương Tiểu Mặc dầu gì cũng là tên lưu manh nổi tiếng khắp mười t …
Xem Thêm

Chương 13: Thiên chi kiêu tử
Khi Hermes cầm giải dược chạy về Olympia, Apollo đã hôn mê mười bốn ngày đêm.

Thần y Chiron tự mình đút dược, nhưng thuốc tê dùng trên người Apollo liều lượng quá lớn, làm cho hắn mê man quá độ mất đi tri giác, dược được đút tiến miệng cứ chảy ra mãi.

Mắt thấy dược trong chai ngày càng ít đi, Hermex nóng lòng giẫm chân, không chút nghĩ ngợi đoạt lấy bình dược trong tay Chiron: “Để ta!”

Đem toàn bộ trút hết vào miệng, mở đôi môi đóng chặt của Apollo ra, cúi đầu dán vào miệng hắn, mạnh mẽ truyền toàn bộ vào miệng hắn!

“Khụ khụ khụ…”

Truyền thuốc vào miệng quá mau, đáng thương cho người bị thương bị sặc đến ho khan, tựa hồ có chiều muốn nôn ngược trở ra.

Hermes thô lỗ lấy tay che lại không cho hắn phun: “Mẹ nó, lão tử khổ cực như vậy mới kiếm được, nuốt hết xuống cho ta, một giọt cũng không được bỏ sót!”

“Ngô ngô ngô ngô ngô…”

Sau một loạt âm thanh nức nở thống khổ, người bị thương lại không có động tĩnh, tựa hồ lại lâm vào hôn mê.

Thầy thuốc cùng những người trợ giúp bị hành vi thô bạo của thần tuyền lệnh đại nhân làm cho không nói nên lời, Hermes một chút cũng không thèm để ý, lòng như lửa đốt hỏi Chiron: “Thế nào? Thế nào?”

Chiron lau mồ hôi nói: “Tuy rằng mạch đập còn rất yếu, nhưng có xu hướng ổn định rồi, hẳn là không có việc gì …”

Hermex vừa nghe hai chữ “Không có việc gì” *, đột nhiên giống như con rối bị cắt dây “Đông” một tiếng ngã trên mặt đất.

Những người trợ giúp kinh hãi: “Thần sử đại nhân làm sao vậy? !”

Chiron vuốt râu cười ha hả cười: “Không có việc gì, y chỉ quá mệt mỏi thôi.”

Hermes mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đã được thả lỏng, thoải mái cực kỳ.

Tiểu tử Apollo kia nằm trên giường mười bốn ngày, y liền mười bốn ngày không chợp mắt, có thể không khốn sao!

Không biết tên kia thế nào, hẳn là cũng tỉnh rồi.

Hermes vẫy gọi gia nhân đến hầu hạ, hai ba lần rửa mặt xong, thay một bộ xiêm y sạch sẽ, xuất môn đi tìm hắn.

Ngày còn tối như mực, cũng không biết bây giờ là lúc nào, hoàn hảo trong hành lang mỗi trăm bước lại có một viên dạ minh châu, chiếu sáng đường đi.

Chạy tới phòng hắn, cũng không tìm được tung ảnh, gia nhân nói thái dương thần đã sớm quay trở về chính điện giải quyết công việc.

“Thương vừa mới khỏi liền chạy loạn khắp nơi, xảy ra chuyện gì nữa lão tử cũng mặc kệ !”

Gia nhân lăng lăng nhìn thần truyền lệnh đại nhân lẩm bẩm cái gì đó, rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.

Hermes không phải là chưa tới thần điện của Thái Dương Thần lần nào, chỉ là mỗi lần đến đều mỗi lần rung động.

Nơi này thật hùng vĩ và hoa lệ, không thua gì Lôi Thần đại điện của vua chúng thần, Zeus.

Cây trụ tròn màu trắng vô cùng to lớn, được nạm vàng lóng lánh cùng bảo thạch tỏa ra thứ ánh sáng lung linh của ngọc thạch. Trên mái cong nạm ngà voi màu trắng như tuyết. Cả trên hai cánh cửa lớn màu trắng có đầy những hoa văn xinh đẹp. Trên vách cung điện ghi lại rất nhiều truyền thuyết đẹp xa xưa.

Apollo mặc một bộ xiêm y màu đồng thiếc, tản ra hào quang chói mắt, khí vũ hiên ngang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, hai bên đứng theo thứ tự chính là tùy tùng văn võ của hắn.

Một bên là thần quan ghi lại thời gian thời đại, một bên là bốn nữ thần: thần mùa xuân ôn nhu kiều diễm, đội vòng cổ bằng hoa; thần mùa hạ sức sống bắn ra bốn phía, khoát xiêm y màu vàng óng ánh; thần mùa thu dáng vẻ vạn thiên, trên tay cầm cây nho tỏa hương thơm mê người; thần mùa đông hàn khí bức người, mái tóc trắng phát ra hào quang lãnh diễm.

Hermes vừa đến thì hội nghị của bọn họ cũng đã xong, chư thần dưới trướng Apollo hành lễ với y, sau đó nhất nhất thối lui.

Apollo thấy y đến đây, cao hứng đứng lên khỏi ngai vàng, đi đến trước mặt y: “Ngươi tỉnh?”

“Lời này phải là ta hỏi ngươi chứ? Ngươi có thể chạy loạn ở chỗ này a, xem ra nơi này cũng không còn chuyện của ta.”

“Kỳ thật ta tỉnh dậy sớm hơn ngươi một ngày.”

Apollo biết y ngoài mặt lạnh nhạt, kỳ thật vừa tỉnh dậy đã chạy tới tìm mình “Chuyện của ngươi bọn họ đều nói với ta …”

“Ai —— không cần cảm tạ ta, ngươi đã cứu ta một lần, ta cũng giúp ngươi một lần, mọi người tính huề nhau.”

Apollo còn muốn nói gì nữa nhưng người hầu bên cạnh nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, thời gian đã đến .”

“Đã biết.”

Apollo liếc mắt ra hiệu với tên người hầu, quay đầu mỉm cười với Hermes nói: “Ta đi làm việc trước, sau đó sẽ tìm ngươi.”

“Ngươi còn có chuyện muốn làm?”

“Tuần tra a, tất cả mọi người đã nửa tháng không nhìn thấy mặt trời.”

“Tuần tra? !”

Hermes hoảng sợ, “Ngươi thật không muốn sống, ngươi vừa mới xuống giường tuần cái gì mà tuần!”

“Ngươi đang lo lắng ta?”

“Phi! Ta là sợ ngươi đang chạy trên đường lại ngã xuống mã xa, nguyên nhân lại tính lên đầu ta!”

“Chính là nếu ta không hiện ra lần nữa, thế gian sẽ mưa dầm liên miên, đến lúc đó tấc cây tấc cỏ đều chết, ngũ cốc mất mùa thì làm sao bây giờ?”

“Này thôi…”

Hermes cũng khó thỏa đôi đường.

“Như vậy đi, ngươi đi theo ta bay lên trời.”

“Hả?”

“Ha ha, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, nếu ta không chịu nổi, ngươi liền trợ giúp ta lái xe, như thế nào?”

Gặp Hermes còn do dự, Apollo cười tới gần y, “Như thế nào, ngươi sợ?”

“Ít xem ta! Lão tử như thế nào đi nữa cũng là vị thần bay nhanh nhất thiên giới!”

“Nga, tốt lắm, vị thần bay nhanh nhất thiên giới, xin hỏi ngươi có hứng thú nhìn thử chỗ cao nhất không trung hay không?”

Apollo từng bước một dụ dỗ y, quả nhiên đã khiến tâm Hermes ngứa ngáy.

Quả thật, y thường xuyên đi đi lại lại giữa các giới, chỉ là chưa đi tới nơi cao nhất của trời, nghe nói trên kia là một mảnh màu lam xinh đẹp thuần túy…

“Đi thì đi, ta há sợ ngươi sao!”

Apollo thay một cái giáp vàng, mang theo Hermes đến chiếc xe ngựa màu vàng của hắn.

Ai cũng từng nhìn thấy mặt trời từ cự ly xa, nhưng không phải ai cũng có thể chính mắt nhìn thấy bộ dạng của nó. Kiến trúc rộng rãi làm Hermes cũng không khỏi ngạc nhiên mở to hai mắt.

Đólà xe mặt trời bắn ra kim quang khắp bốn phía trong truyền thuyết, cả người tỏa ra năng lượng nóng rực, nghe nói hai bánh xe khi chuyển động nhanh sẽ hóa thành hai ngọn lửa màu đỏ.

Cả chiếc xe đều làm từ vàng bạc, trên hàm thiếc và dây cương đều trĩu đầy các loại bảo thạch tỏa sáng lóng lánh.

Hermes không hiền lành suy nghĩ, xe ngựa này nếu đặt ở đời trước có thể đổi được mấy trăm lượng hay không?

Bất tri bất giác ngày đã tảng sáng, phía đông lộ ra một ánh bình minh.

Chòm sao cá heo biến mất, mặt trăng lưỡi liềm cũng dần dần lặng xuống ở chân trời phía tây.

Màn đêm xanh ngọc chậm rãi rút lui, màu sắc của không gian dần dần trở nên trong suốt.

Nhóm người hầu của Apollo đem những con ngựa kéo xe ra khỏi cái chuồng xa hoa, đại mã cả người đỏ rực cao hơn bọn họ nửa người, một thân thể trạng khỏe mạnh cơ thể kiện mĩ. Đôi cánh trên người dài thật dài, chỉ là ánh mắt kia vô cùng thô bạo, thở phì ra đầy kiệt ngạo bất tuân, xem ra đều là một đám khó chế ngự giống chủ nhân chúng.

Tất cả mọi người vội vàng trang bị hàm thiếc và dây cương cho sáu con thần tuấn báu vật. Apollo tự tay đem một loại thánh cao vẽ loạn trên người Hermes, phòng ngừa y bị ngọn lửa hừng hực làm tổn thương.

Hết thảy đều chuẩn bị xong, Apollo nhảy lên xe ngựa, một tay nắm dây cương, một tay hướng về phía Hermes.

Hermes chần chờ trong chốc lát, thủy chung vẫn ngăn không được lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nắm lấy tay Apollo cùng nhau lên xe ngựa.

Apollo không cần roi, hai tay giật mạnh dây cương, sáu con thần mã có cánh hí vang, hơi thở nóng rực phun ra hỏa hoa trên không trung, vó ngựa bắt đầu động kéo theo xe ngựa phía sau, lộ trình của một ngày bắt đầu.

Thần mã nhóm dạt ra chân nhằm phía phía chân trời, nữ thần bình minh vì họ mở rộng đại môn, ngựa theo lộ trình bay nhanh về phía trước, anh dũng đột phá sương mù tảng sáng.

“Nói, chúng ta như vậy có tính là xúc phạm giới luật của trời hay không?”

“Ha ha, hiện tại mới nhớ tới thì đã quá muộn rồi! Ngươi yên tâm, nếu Zeus biết, hai ta sẽ cùng nhau chịu phạt!”

Apollo lại vung vẫy dây cương trong tay, làm cho con ngựa chạy nhanh hơn, “Bây giờ là đường trên sườn núi, tốt hơn hết nên nắm lấy xe ngựa! Đương nhiên, nếu muốn ôm ta cũng được!”

“Phi! Hỗn đản!”

Apollo cười ha hả, Hermes ngoài miệng mắng hắn, vẫn là nhanh tay bắt lấy can xe, tránh việc không lưu ý lại thật sự rớt xuống.

Lộ buổi sáng là đường khó khăn nhất phải đi.

Xe ngựa đều hướng lên phía trên mà đi, đường đi cao và dốc gập ghềnh, thần mã cho dù thể lực dư thừa muốn đi lên cũng vô cùng khó khăn.

Hermes đứng lệch, muốn ổn định gót chân cũng rất khó, đành phải gắt gao nắm lấy can xe. Apollo bên cạnh cũng đồng dạng, nhưng hắn còn phải khống chế đám ngựa tánh khí táo bạo kia, thấy bọn chúng lười biếng sẽ vung dây cương lệnh cho bọn chúng đi về phía trước.

“Cố lên a bọn nhỏ!”

Apollo một mặt hô lớn cổ vũ thần mã, một mặt còn có tâm tư quay đầu cùng Hermes vui đùa, “Chúng nó hôm nay phải cố hết sức a, có phải có liên quan đến ngươi không nhỉ?”

“Nói bậy! Lão tử so với ngươi còn thon thả hơn!”

Hermes vẫn còn rất căng thẳng, cách bay này dù sao cũng không giống y. Y bình thường bay từ cao xuống thấp, lúc này lại không ngừng kéo lên phía trên, thang trời mờ mịt kia tựa hồ không có điểm dừng, làm cho người ta nhịn không đước mà run rẫy…

Ngay khi sắc mặt y tái mét, Apollo đột nhiên xoay người trêu ghẹo một câu, quả thật làm y thả lỏng không ít…

Apollo cười quay đầu lại, tiếp tục làm người lái xe điều khiển xe đi tới, mỗi một bước đều gian nan như vậy, chỉ cần một chút vô ý sẽ sinh ra vấn đề lớn.

Hermes chưa bao giờ nghĩ tới lái xe mặt trời lại là chuyện khó khăn như vậy. Không chỉ phải khống chế ngựa thật tốt, còn phải dựa theo bốn mùa khác nhau khống chế tốt thời gian, sai lầm một chút sẽ làm thiên hoảng địa loạn.

Nhưng nhìn dáng người anh vĩ cao ngất của Apollo, không biết tại sao, sự lo lắng không yên trong lòng dần dần yên ổn lại.

Ánh mắt hắn đầy kiên định, môi hơi nhếch lên. Hai tay nắm dây cương đúng mực chặt lỏng, phối hợp hợp lý thể lực của thần mã.

Cùng bộ dạng vui cười lỗ mãng ngày thường hoàn toàn bất đồng. Động đến chính sự thì Apollo khá quyết đoán: sáu con thần mã thô bạo vào tay hắn thì trở nên ngoan ngoãn, không dám lệch đi nữa bước, cũng không dám trì trễ không tiến.

Hermes còn nhớ Zeus từng kiêu ngạo kể lại chuyện xưa của Apollo, nói trong đám con của hắn chỉ có Apollo là dám lại gần chiếc xe phun hơi nóng này, thu phục sáu con thần mã cuồng ngạo, đi hết được đoạn đường ban ngày đầy hiểm trở…

Lúc này xe ngựa màu vàng đã lên đến đỉnh, Apollo hết sức chăm chú tiến lên. Đối mặt với đường dốc làm người ta sợ hãi này , hắn hoàn toàn không tỏ ra một chút hoảng loạn . Trong mắt lóe lên một loại hào quang cương nghị đầy tự tin. Khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười chinh phục, miệng hô to một tiếng, sáu thần mã đồng loạt phát lực, rốt cuộc vượt qua bước ngoặc lớn của một ngày!

Một trận kình phong đập vào mặt, thổi tung vạt áo, khí sảng hào hùng, đột nhiên ngay trước mắt sáng ngời: phía trước là một màu lam trải dài mênh mông không bến bờ, phía dưới là đại dương và lục địa với sắc thái sắc sỡ!

Hermes có chút mê muội, y chưa thấy qua màu lam trong suốt như vậy, tinh khiết như nước dùng để tẩy rửa, dõi mắt lên tận trời cao, màu xanh tinh khiết kia càng lúc càng mờ nhạt, nhạt đến gần như trong suốt, tựa hồ có thể đem tất cả ưu phiền xóa sạch hết thẩy.

Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đại dương cùng lục địa tựa như tấm bản đồ khổng lồ cuồn cuộn dùng hai màu lam lục vẽ nên. Hải dương giống như một giọt lệ màu lam tỏa sáng lấp lánh, núi cao rừng rậm lại tựa như những viên ngọc bích phân bố trên mặt đất.

Khó có thể tin, nơi này chính là chỗ cao nhất trên trời…

“Cảm giác như thế nào?”

“Sảng khoái!”

Hermes thật không uổng công đi chuyến này!

“Ha ha, ta lần đầu tiên tới nơi này cũng nghĩ như vậy! Cảm giác những gian khổ lúc trước thật không có uổng phí!”

“Này, nói thật, ngươi lần đầu tiên đi lên có sợ hãi không?”

“Nói thực thì cũng có chút sợ.”

Apollo làm cho bọn thần mã thả chậm cước bộ thong thả rong chơi trên trời, ánh mắt nhìn phương xa: “Nhưng mà, nguyện vọng mãnh liệt càng không ngừng thúc giục lòng ta, kêu gọi ta đi trải nghiệm thử, sợ hãi sẽ trở nên nhỏ bé phi thường. Bên tai sẽ có một âm thanh luôn thì thầm nói: Chinh phục nó! Chinh phục nó! Chỉ cần vượt qua nơi này, ngươi sẽ có thể lên chỗ cao nhất! Vì thế ta cắn chặt răng, lệnh cho bản thân không được dừng lại, ta muốn tự tay chạm đến không trung cao nhất! Ta muốn chúng thần đều ở dưới chân! Ta muốn thế gian vạn vật đều phải ngẩng đầu nhìn! Ta liền tin tưởng mình có thể làm được, sau đó ta liền đạt được!”

Trên mặt Apollo tràn đầy kiêu ngạo, trên người tỏa ra hào quang giống như mặt trời hừng hực thiêu đốt, làm không người nào có thể nhìn thẳng, cũng không có biện pháp trốn tránh.

Hắn thật có lý do để kiêu ngạo, trong mắt người khác hắn là một người hoàn mĩ không thể nào bắt bẻ: hắn có dung mạo tuấn lãng đầy nam tính, dáng người anh tuấn vĩ ngạn, khí chất trang trọng cao quý, tính cách khảng khái hào phóng, cách nói năng lại cơ trí hài hước, nụ cười tự tin sáng lạn, ánh mắt kiên nghị quả cảm….

Hắn tinh thông võ nghệ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, hắn cũng hiểu biết lễ nghĩa, tinh thông âm luật, hắn. . .

Hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử!

Hermex thở dài, chẳng trách nhiều thiếu nam thiếu nữ cuồng nhiệt ái mộ hắn như vậy. Các tiên nữ trên mặt đất vì muốn thường xuyên nhìn thấy hắn liền cắm rễ trên mặt đất biến thành một gốc cây hướng dương, nhìn theo hắn từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn….

“Tại sao đột nhiên im lặng như vậy?”

Apollo nhẹ giọng hỏi Hermes bên người, “Biết ta vì cái gì mang ngươi tới nơi này không?”

“Vì cái gì?”

“Nơi này tuy rằng xinh đẹp, nhưng nhìn lâu, phong cảnh xinh đẹp này cũng dần dần biến thành đơn điệu. Ta muốn cho ngươi biết vẻ đẹp của mảnh không trung này, nhưng lại không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả. Thật sự rất muốn đem ngươi đến xem, cùng nhau chia sẽ sự khoái hoạt này.”

Trên mặt Apollo lộ ra một tia cô đơn hiếm thấy, “Một người đứng trên không trung cao nhất, kỳ thật rất cô đơn.”

Chuyện này Hermes thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, quả thật, có thể một mình tận hưởng một mảnh cảnh đẹp, ban đầu nhất định rất hưng phấn thích thú, nhưng ngày qua ngày, cũng chỉ cảnh sắc đó không thay đổi, không người cùng ngắm, cô đơn chiếc bóng…

Đây là cái gọi là đích “Cao xử bất thắng hàn”* sao?

“Xem! Ngân hà!”

Apollo la lớn đánh vỡ suy nghĩ của Hermes, nhìn theo phương hướng hắn chỉ, là một “Con Sông” đồ sộ ngay bên cạnh bọn họ, bên trong không phải là nước sông đang chảy mà là vô số các vì sao tỏa ánh sáng rực rỡ, như là khố khố bảo thạch tạo thành một đai lưng, lại giống như bọn trẻ nhỏ bướng bỉnh đang đùa giỡn trong còn sông.

“Xem, đó là chòm sao thợ săn cùng con chó của hắn! Bên kia là chòm tiên nữ…. cái kia thoạt nhìn không giống cây đàn Lia ngươi đưa cho ta? Đó, đó chính là Bảo bình tòa….”

Hermex quả thật không nhìn kịp, tinh thú bình thường vẫn xa xôi, hiện tại ngay trước mắt, giống như vươn tay có thể chạm đến…

“Muốn hái một viên về làm lưu niệm hay không?”

“Ngươi điên rồi! Những cái này do Zeus bài trí ra, ít một viên hắn sẽ cào, lột da chúng ta ra!”

Apollo lại không thèm để ý, nhanh chóng khom xuống xe ngựa mò mò bên trong ngân hà một phen, bỏ vào tay Hermes: “Sao không mang đi, vậy có thể mang theo một viên tinh trần chứ. Yên tâm đi, Zeus làm sao có thời giờ để đếm chứ.”

Hermex nhìn viên tinh thần hơi loang loáng trong lòng bàn tay, quả thật không muốn rời tay, ngẫm lại cũng đúng, Zeus làm sao có thời giờ trông nom cái này chứ?

Cũng liền không khách khí bỏ vào trong túi.

Vừa mới cất kỹ, chợt nghe gặp Apollo hô to một tiếng: “Nắm chặt, hạ sườn núi rồi!”

Hermex còn chưa kịp phản ứng, xe ngựa liền từ tận trời mà chạy như bay xuống phía dưới, hại y thiếu chút nữa đã rơi xuống xe!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc , một bàn tay lớn đem y giật trở về, bảo hộ chặt chẽ trong khuỷu tay.

Tốc độ bay của xe ngựa chợt nhanh hơn, ở trên con đường nhỏ hẹp không ngừng xốc nảy lay động, trong lúc choáng váng không tìm ra phương bắc. Dưới loại tình huống này thần mã cũng trở nên vô cùng cuồng dã, nếu không khống chế được cước bộ của chúng, thật có thể thẳng hướng chạy xuống địa ngục!

Lúc này tình huống hoàn toàn bất đồng với buổi sáng, Apollo hai tay nắm dây cương ghìm chặt bảy con ngựa hoang kia, vững vàng nắm chắc bọn họ trong tay!

Hermex lão đảo trái phải, vì muốn bảo trì cân bằng, không có biện pháp đành phải ôm lấy Apollo đứng gần đó, hai chân to lớn tráng kiệt như không ở trên xe vô cùng củng cố, ôm hắn thì tạm thời không cần lo vấn đề an toàn, chỉ là… l*иg ngực dán vào l*иg ngực

Vương bát đản, cái này là cố ý!

Nếu không phải bên ngoài xe mặt trời là tầng tầng lớp lớp những bức tường lửa, tuyệt không thể đùa giợn, mình đã sớm đạp chân bay ra ngoài!

Nhưng nhìn Apollo tập trung tinh thần để lái xe, chỉ cần hơi sai lầm liền có thể xảy ra chuyện, Hermes không dám làm phiền thêm hắn, đành phải xấu hổ ôm lấy.

Cơ thể Apollo nóng hổi, cơ ngực rắn chắc cân đối phủ kín một lớp mồ hôi mỏng manh, yết hầu Hermex nuốt ực một cái, vội vàng quay mặt đi, lại không xem nhẹ được chuyện nhiệt độ nóng rực kia đang dần dần truyền vào cơ thể mình…

Ai, đoạn đường ban ngày sao mà dài như vậy, nhanh đến điểm cuối đi!

Tim Hermes đập lộp bộp, xe ngựa mặt trời hướng tới những bạch vân xinh đẹp, hào quang đỏ rực đem các nàng nhuộm đẫm thành nhiều màu huyết lệ. Một đoàn tựa như đóa hoa nở rộ, Hermes không khỏi phát ra âm thanh ngưỡng mộ, hành trình kỳ diệu của một ngày lấy cảnh đẹp tráng lệ này để kết thúc.

Hermes còn đang tận hưởng dư vị của màn vừa rồi, cũng không ý thức được điểm dừng đã đến, đợi đến khi l*иg ngực mình đang kề sát phập phồng ngày càng kịt liệt, mới nhớ chính mình còn đang ôm Apollo, vội vàng buông lỏng tay ra.

Hermes ngẩng đầu, phát hiện Apollo cũng đang nhìn mình, trong mắt tản mát ra một loại cảm xúc nóng cháy cùng hơi thở tràn đầy nguy hiểm, theo bản năng lui lại từng bước: “Xuống xe đi…”

Mới vừa ngăn được chút khoảng cách, phía sau lưng đột nhiên bị một bàn tay to lớn đẩy trở về, còn chưa kịp phát ra âm thanh gì, đôi môi đã bị hung hăng cướp đi.

……………………………………

*hai chữ”không có chuyện gì” : trong tiếng trung thì “không có chuyện gì” chỉ viết bằng hai chữ “没事”

*Cao xử bất thắng hàn : Chỗ cao không chịu nổi lạnh. Một người nếu như đã lên đến vị trí cao quá, thường thường đều phải chịu tịch mịch.

Thêm Bình Luận