Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

6.6/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Cường công, thông minh lưu manh thụ, có chút NP nhưng cuối cùng là 1×1 Số chương: 85 chương+2 PN Edit: Thiên Vân Nghĩ đến y, Trương Tiểu Mặc dầu gì cũng là tên lưu manh nổi tiếng khắp mười t …
Xem Thêm

Chương 12: Trả nợ
Hermex vỗ đôi cánh trên thần khí cất cánh, thật sự bỏ lại Apollo bay lên trời cao.

Apollo nhìn bóng dáng thanh tú phiêu dật kia dần dần biến mất vào phía chân trời, đau lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ngươi a, thật ghét ta như vậy sao…”

…….

Hermes bay trở về Olympia, mặt ngoài thập phần bình tĩnh, trong lòng lại giống như phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm) khó có thể yên tĩnh lại.

Mình rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?

Biết rất rõ Apollo cứu y không phải là chuyện dàn xếp trước: tình cảnh như vậy, ánh mắt như vậy cho dù là đạo diễn lợi hại, diễn viên cao minh như thế nào cũng không làm được. Mà tại sao lúc đó mình lại nói những lời chó má không bằng như vậy?

Ai, làm sao bây giờ?

Thiếu vàng thiếu tiền, không nợ nhân tình. Phải làm thế nào mới có thể trả hết khoản nợ này?

Mang theo tâm tình vô cùng phức tạp, Hermes cứ như vậy mà tắm rửa ăn cơm. Giữa chừng cũng có nghĩ có nên đến thần điện của tên kia xem hắn như thế nào hay không. Nhưng lại không biết phải lấy cớ gì, đành phải bỏ qua.

Đợi đến giờ đi ngủ, vấn đề này cứ dây dưa trong lòng làm y lăn lộn không ngủ được. Đang muốn đứng dậy ra ngoài dạo một chút, người hầu của y đột nhiên thông báo, quan bí thư Athony của thái dương thần Apollo tiến đến cầu kiến.

Nửa đêm tìm y làm cái gì?

Chẳng lẽ Apollo thật sự xảy ra chuyện gì?

Trong lòng bất an không yên, Hermes ngay cả chính y cũng không kịp mặc, sải bước tiến đến chính sảnh gặp Athony.

“Thần truyền lệnh đại nhân, thực xin lỗi, đêm khuya lại đến làm phiền.”

Athony đơn giản hành lễ với Hermes, vẻ mặt lo lắng, “Xin hỏi ngài có gặp qua chủ nhân nhà ta không?”

“Cái gì?”

Hermex trong lòng cả kinh, “Apollo còn chưa trở về?”

” Buổi sáng hôm nay chủ nhân xuất môn, sau đó vẫn không thấy trở về, ta chạy đến Olympia cũng tìm không thấy…”

“Đi theo ta!”

Hermes vội vội vàng vàng mặc thần khí phi hành vào, chạy nhanh ra khỏi Olympia, thẳng đến vùng đầm lầy của Hydra. Athony vốn đi theo phía sau y, thế nhưng nháy mắt đã không thấy tăm hơi tung ảnh!

Hermes đi vào hiện trường đại chiến lúc ấy, thi thể của Hydra đã bị lôi đi, nhưng cũng không thấy Apollo lúc ấy ngồi ở chỗ kia, nhất thời cổ họng như bị mắc phải thứ gì đó.

“Apollo —— Apollo ——” Hermex bay thấp thấp tìm kiếm trong màn đêm. Trời lại nổi lên một trận bão tố. Càng làm không thấy rõ cái gì, giữa bãi cỏ đầm lầy mờ mịt thỉnh thoảng chỉ có tiếng tru đầy cô đơn của mấy con sói.

“Tiểu tử thúi ngươi chạy đi đâu! Trả lời một tiếng cho lão tử a!”

Ngay tại thời điểm lòng y nóng như lửa đốt, ngẫu nhiên nhìn thấy bốn năm con sói có ánh mắt lục sâu kín vây quanh một cái gì đó đen tuyền, muốn tới gần nhưng lại do dự.

Hermes nhanh chóng bay xuống, dùng quyền trượng tỏa ra một đạo lam quang, đem đám sói hoang xua đi: “Cút! Không được động vào hắn!”

Đàn lang thấy hắn khí thế to lớn, sợ tới mức hồn phi phách tán bỏ chạy.

“Apollo!”

Hermex cúi người xem xét, quả nhiên là hắn!

Nhưng thân thể lại cứng ngắc lạnh như băng, giống như tảng nước đá trong hầm!

Cũng may vẫn còn hô hấp, mạch đập tuy mỏng manh nhưng vẫn có.

“Này, tỉnh lại! Ngươi chính là chủ thần a, không thể chết như vậy!”

Hermex cố hết sức giúp hắn đứng lên, “Bây giờ, ta liền mang ngươi trở về!”

Trên lưng vác một người quá nặng so với y, vì thế mà tốc độ phi hành của Hermes chậm lại rõ ràng. Ngày thường có thể không uổng phí khí lực mà bay đến chân trời, lúc này lại trở nên xa không thể tưởng.

Hermes xuất ra khí lực toàn thân, không chỉ phải nhanh đến Olympia tìm kiếm cứu trợ, còn phải giúp Apollo đã mất đi ý thức không bị ngã xuống.

Lúc này trong lòng Hermes tràn ngập hối hận. Theo tư liệu đã đọc y sớm đã biết được bị trúng nọc độc của Hydra không thể cứu chữa, vẫn nghĩ rằng Apollo là chủ thần thì có thể tránh được kiếp nạn này. Vì một chút thể diện mà bỏ hắn lại nơi đó, nếu hắn vì vậy mà chết đi, chính mình sẽ vĩnh viễn sống trong sự dằn vặt!

Đúng lúc này người trên lưng đột nhiên giật giật, tựa hồ là khôi phục ý thức, hai tay chủ động ôm lấy cổ Hermes, tiết kiệm cho y chút khí lực.

“Apollo? !”

Cảm giác được hắn có động tĩnh, Hermes vừa mừng vừa sợ.

“Ân…”

Apollo hữu khí vô lực lên tiếng.

“Thực xin lỗi…”

Thanh âm của Hermes có chút nghẹn ngào.

“Đứa ngốc, lo lắng cái gì… Ta là chủ thần, không chết được đâu…”

“Đúng, ngươi sẽ không chết đâu! Chỉ cần tới Olympia sẽ không có việc gì , ôm chặt ta!”

Tốc độ Hermes nhanh hơn. Y biết thương thế của Apollo không thể chậm trễ nữa, nhanh một chút có thể sớm một chút giải trừ nổi thống khổ của hắn!

Gió lạnh vù vù thổi qua hai má bọn họ, thổi rối những sợi tóc.

Apollo kề sát phía sau lưng Hermex, cảm thụ hơi ấm y truyền đến, nghe tiếng tim y đập thình thịch. Biết trong lòng y cũng có mình, khóe môi câu ra một tia cười đầy vui mừng.

Đêm hôm nay, tim của bọn họ, lần đầu tiên được gần như vậy.

Hermes rốt cục cũng đem được Apollo trở về Olympia, chuyển vào thần điện của hắn.

Thái Dương Thần bị thương, chuyện này làm chấn động toàn bộ thiên giới, ngay cả Zeus cũng tiến tới thăm. Nhưng thường ngày số chư thần đau ốm bị thương là cực nhỏ, cho nên những người tinh thông y đạo cũng không nhiều, đối với việc Apollo trúng độc cũng chỉ biết thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp!

Hermes lúc này mới biết, thần linh mặc dù có thân bất tử nhưng cũng phải là không cảm thấy thống khổ. Độc rắn Hydra còn lưu lại trên cơ thể Apollo, khi độc tính phát tác sẽ đau đớn vô cùng. Thậm chí cũng không thể như phàm nhân lấy cái chết để giải thoát!

Hermes nhìn Apollo nằm trên giường, sắc mặt xanh mét thân thể cứng ngắc, hai đấm nắm chặt ngón tay trắng bệch, một đôi mày kiếm nhíu chặt lại, thân thể nhịn không được co rút từng trận.

Là ta hại ngươi…

Hermes thống khổ nhắm hai mắt lại, hận không thể để chính mình thay thế!

Không có cách nào, chỉ có thể cho Apollo uống dược vật gây tê, cho hắn ngủ để làm chậm lại sự đau đớn.

“Đi tìm Chiron*” Zeus mở miệng , “Hắn y thuật cao minh, có lẽ có biện pháp giải độc.”

“Ta đi!”

Hermes đứng dậy giữa các chư thần, “Ta đi tìm Chiron!”

Chỉ cần có thể giải thoát Apollo khỏi sự thống khổ này, bất luận trả giá đại giới gì y cũng nguyện ý!

Zeus nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của y, gật đầu đáp ứng.

Vì thế Hermes lại ‘ngựa không ngừng vó’ bay ra khỏi Olympia, hướng tới đường đến nơi ở của Chiron.

Chiron nửa người nửa ngựa chính là một vị trí giả lớn tuổi, tri thức uyên bác am hiểu y thuật, là đạo sư của nhiều vị anh hùng đương thời.

Hắn đang sống tại bờ sông Marla*. Tựa hồ đoán trước được hôm nay sẽ có khách quý, mới sáng sớm đã ngồi ngoài cửa, mỉm cười vuốt vuốt bộ râu lấm tấm hoa râm.

Quả nhiên không bao lâu sau, chân trời hiện ra một đạo kim quang. Chùm ánh sáng kia như sao băng chợt lao đến, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Đến khi Chiron nhìn lại lần nữa, trước mắt đã xuất hiện một vị thiếu niên tuấn mỹ.

Hermes lấy tốc độ nhanh nhất đuổi đến nơi đây, nói cái gì cũng không được chỉ còn có thể thở dốc lấy hơi.

“Thần truyền lệnh đại nhân, uống miếng nước trước, chậm rãi mà nói.”

Chiron cởi bỏ túi nước trên người, đưa cho y.

Hermex lại khoát tay áo, lấy lại hơi thở, bắt đầu nói: “Trí giả tài đức và sáng suốt, thỉnh ngươi trợ giúp! Apollo trúng độc xà của Hydra, xinhãy nghĩ biện pháp giúp hắn trị thương!”

“Khó trách, hai ngày nay không thấy xe ngựa của thái dương thần chạy ngang qua bầu trời!”

Chiron nhíu mày, trầm tư trong chốc lát, “Xin hỏi thái dương thần trúng độc là khi nào?”

“Tạc xế chiều, đã qua một đêm .”

“Ai, vậy là có chút khó làm, đã bỏ qua thời cơ trị liệu tốt nhất rồi …”

Hermex vừa nghe, hối hận cùng áy này như hai thanh đao đồng loạt khoét sâu vào tim y….

“Chẳng lẽ thực không còn cách nào?”

“Biện pháp không phải không có, chỉ là khá khó khăn.”

“Chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng tuyệt không bỏ cuộc!”

Chiron gật gật đầu, đối với sự quyết tâm cùng dũng khí của vị thần trẻ tuổi này, tỏ vẻ tán thưởng: “Là như vậy, nhiều năm trước kia một đồ đệ của ta cũng bị chết do nọc độc của Hydra. Lúc ấy ta bi thống vạn phần, thề phải nghiên cứu chế tạo ra giải dược. Nhưng nhiều năm qua vẫn chưa thành công, chỉ vì trong phương pháp chế dược của ta thiếu mất một thành phần trọng yếu.”

“Thành phần gì?”

“ Máu của Kim Lộc.”

Chiron giải thích, “loài Kim Lộc sinh trưởng trên núi Nieya*, cả người kim quang, lấm tấm ngân bạch, thập phần xinh đẹp. Nghe nói máu của nó có thể giải trăm độc, là một loại linh dược lợi hại. Đáng tiếc nó chạy trốn quá nhanh, ngay cả bộ tộc nhân mã chúng ta am hiểu chạy trốn, cũng chỉ có thể đuổi theo bóng dáng, sờ không được da thịt của nó.”

“Cái gì? Ngay cả ngài cũng đuổi không kịp nó?”

“Đúng vậy a.”

Chiron có chút tiếc nuối nói, “Hơn nữa da của nó vô cùng cứng đao kiếm bất nhập, tên bắn ra căn bản không dùng được, chỉ có thể lấy máu ở ba tấc yếu hầu, khó khăn rất lớn.”

“Vô luận như thế nào ta cũng muốn thử một lần!”

Hermes nắm chặt nắm tay, “Việc này cứ giao cho ta! Ngài chỉ cần phối dược sẵn, chờ ta mang máu Kim Lộc về!”

Hermes nói xong, không chậm trễ một khắc, cọ một chút lại bay lên bầu trời.

Chiron nhìn bóng dáng Hermes chỉ còn một điểm đen, cười ha hả nói: “Ai nha nha, đây là tình bạn nồng nàn đến cỡ nào a! Thần truyền lệnh đại nhân vì Thái Dương Thần mà có thể liều mạng như vậy, cũng không uống miếng nữa lại đi ngay.”

Hermes bay đến núi Nieya cách đó ngàn dặm, nơi này quả nhiên có rất nhiều dấu vết của dã lộc, nhưng là “Vua của loài Lộc” trong truyền thuyết lại rất khó gặp, muốn bắt được lại khó càng thêm khó.

Nghe nói Kim Lộc kia hành tung bí ẩn, vì tránh né bọn thợ săn ‘hâm mộ tiếng tăm’ mà đến, chỉ ở lại trong rừng sâu mà thôi.

Hermes đành phải tiến vào trong rừng. Đại thụ to lớn của nơi này che kín cả bầu trời, che luôn cả mặt trời. Đừng nói là tìm vết chân, mà ngay cả cái móng của dã lộc cũng không thấy .

Không biết đi đến bao lâu, mới phát hiện dấu chân lớn để lại trên mặt đất, hoàn toàn bất đồng với dấu chân của dã lộc loại nhỏ!

Hermes mừng rỡ như điên, quyết định tìm một chỗ ẩn nấp, ngồi chồm hổm chờ kim lộc xuất hiện.

Ánh sáng trong rừng vô cùng yếu ớt, Hermes cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu. Cố gắng chịu đựng đói khát và mỏi mệt, một giây cũng không dám chợp mắt. Nghĩ đến Apollo lúc này còn bị tra tấn, lòng y liền nóng như chảo chiên, nhưng việc này lại không thể gấp rút, đành phải nín thở tĩnh khí tiếp tục chờ đợi.

Đợi cho đến khi bản thân thiếu chút nữa biến thành cây nấm ven đường, gần như mất hết nhẫn nại thì trong rừng sâu đột nhiên có động tĩnh!

Cộc cộc, tiếng chân từ xa lại gần, từng chút gõ vào tim Hermes, làm tim y đập ngày càng nhanh.

Đợi cho Kim Lộc đi đến bên người, Hermes nhảy phắt ra. Nhưng kim lộc kia vô cùng tỉnh táo, nghiêng qua một bên liền tránh được!

Kim Lộc bị kinh hách, dạt hai chân bỏ chạy. Hermes chật vật đứng lên khỏi mặt đất, gắt gao đuổi theo phía sau.

“Ta không tin, bay trên trời lại không nhanh bằng chạy trên mặt đất!”

Hermes không bỏ cuộc ở giữa không trung đuổi theo, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Lộc chạy trên mặt đất, hoàn toàn quên trong rừng rậm cây cối mọc um tùm, không lo nhìn những nhánh cây phía trước. “Phanh” một tiếng liền va vào một gốc cây, giống như một sợi mì trượt té xuống.

Tức khắc nhìn thấy chim xoay vòng xung quanh, trước mắt đầy sao vàng. Chờ y phục hồi tinh thần, Kim Lộc kia đã sớm vô tung vô ảnh.

Lần đầu tiên ra tay thất bại, khuôn mặt tuấn tú còn bị dẹp thành hình cái bánh, Hermes vừa tức vừa giận, quyết định cùng Kim Lộc dây dưa không thôi.

Y dùng rất nhiều mưu ma chước quỷ: dụ dỗ thức ăn, giả làm tiếng kêu của mẫu lộc, đào bẫy…

Có mấy lần dụ được Kim Lộc đi ra, nhưng Kim Lộc này như là sớm biết được kĩ xảo của y, giống như muốn trêu đùa y, chợt lóe qua trước mặt rồi sau đó chờ y đuổi theo mình…

Được hưởng cái giáo huấn lần trước, Hermes không dám tái phạm, nhưng chạy bằng hai chân làm sao có thể đuổi kịp nó chạy bằng bằng bốn chân?

Mỗi lần đều mệt đến thở hồng hộc hai chân tê liệt ngã xuống đất, Kim Lộc kia liền đứng lại cách đó không xa bới bời chân, phát ra tiếng kêu dạt dào đắc ý.

Hermes tức giận lại đứng dậy khỏi mặt đất, chỉ vào kim lộc rống giận : “Ngươi hỗn đản, có gan thì đừng chạy…”

Hermes dùng hết toàn lực, nắm được cái đuôi của kim lộc, tuy rằng bị nó kéo lê trên mặt đất đến mấy chục thước nhưng Hermes tựa như nắm được con đường sống, chết cũng không chịu buông!

Nhưng kim lộc kia rất thông minh, quay ngược nhanh về một con đường nhỏ, Hermes liền đυ.ng vào một cái cây bên cạnh, trơ mắt nhìn nó một lần nữa nghênh ngang bỏ đi.

“Đáng giận!”

Hermes vuốt thắt lưng bị thương, lại bò lên mặt đất, lúc này xiêm y trên người y đã trở nên rách nát, cả người đầy bùn đất. Kim Lộc mà bắt không được thì Apollo cũng không thể cứu, nghĩ đến đó liền khiến y cả người ủ rũ uể oải không thôi, liên tục đánh ba quyền vào cây đại thụ trước mặt, “Hermes! Ngươi thật vô dụng!”

Tiên nữ trong rừng bị sự kiên nhẫn của y làm cảm động, lén lút xuất hiện nói cho Hermes một bí mật: “Thần truyền lệnh đại nhân, Kim Lộc thích thanh âm dễ nghe.”

Tiên nữ nói xong liền biến mất không thấy đâu, các nàng trường kỳ sống trong khu rừng rậm rạp, cũng không quen cùng người ngoài giao tiếp.

Thanh âm dễ nghe?

Đó không phải là âm nhạc sao?

“Cám ơn các tỷ tỷ tiên nữ! Cám ơn nhiều ——” Biết được một tin tức quan trọng nhất, Hermes hưng phấn không thôi. Nhưng cao hứng không được bao lâu liền cảm thấy lo lắng, y lúc xuất môn rất vội vàng, bên người ngay cả một nhạc cụ cũng không có!

Hermes gấp đến độ vò đầu bứt tai, không ngừng lướt mắt khắp rừng, nhìn xem có cái gì có thể làm thành nhạc cụ ngay tại chỗ hay không.

Có chết hay không, trời lại nổi cơn mưa, Hermex ướt đẫm cả người, nhưng cũng đem bùn đất trên người xối đi.

Thật là mệt mỏi, đành phải nghĩ ngơi một chút trong một gốc đại thụ, ngơ ngác nghe tiếng mưa rơi đánh vào phiến lá, tí tách vô cùng êm tai.

Phiến lá?

Hermex ngẩng đầu nhìn những chiếc lá trên đỉnh đầu, từ trên cây hái xuống một chiếc.

Phiến lá có lỗ thông, sự mềm dẻo vừa phải. . .

Hermes đột nhiên nhớ đến đời trước, ông nội sống trong nông trại đã từng dạy y dùng phiến lá thổi nhạc.

Dựa theo trí nhớ đem phiến lá lên, nhẹ nhàng đem đến bên miệng mà thổi.

Điều chỉnh thử nhiều lần, mới phát ra được những âm thanh nối liền nhau.

Thanh âm kia tinh tế dễ nghe, hòa vào trong tiếng mưa rơi tí tách, mưa cũng dần dần nhỏ lại. Trong rừng sâu yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kèn lá của y vang lên.

Tiếng nhạc ngân nga bị gió thổi đi rất xa rất xa, Hermes nhịn được nôn nóng trong lòng, tạm thời quên đi ưu phiền trong lòng, đem điều ước trong lòng phó thắc cho tiếng kèn, tiếng kèn cứ như khóc lóc than vãng, làm cho lòng người rung động.

Không biết khi nào Kim Lộc đã hiện thân, tựa hồ nghe thấy người thổi kèn cũng không có địch ý, chậm rãi lại gần, cuối cùng quý trước mặt Hermes, im lặng mà nghe tiếng kèn của y.

Hermex không hành động, nhìn chăm chú vào ánh mắt của kim lộc, tựa như truyền lại cái gì đó, kiên nhẫn thổi cho xong một khúc, mới ngừng lại.

“Bạn hữu tôn kính, xin thứ lỗi ta xâm phạm lãnh địa của ngươi nhiễu loạn sự yêu tĩnh. Nhưng ta có một vị bằng hữu vì ta mà bị thương, mạng sống muốn mất một sớm một chiều. Xin ngươi hãy cho ta một chút máu để cứu hắn, nếu không ta chỉ có thể ở lại nơi này.”

Hermes nói chi chuẩn xác bắt chuyện, “Ta thề chỉ lấy một ít máu của ngươi, sẽ không nguy hại đến tánh mạng của ngươi! Lấy được máu ta sẽ đi ngay, sẽ không cho người khác biết chỗ ngươi ẩn thân!”

Kim Lộc nhìn chằm chằm Hermex, do dự trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra ba tấc yết hầu nơi yếu ớt nhất của nó.

Thấy được sự cho phép của nó, Hermex thập phần cảm kích: “Cám ơn! Cám ơn sự tín nhiệm của ngươi!”

Ylấy ra một cây tiểu đao, cẩn thận lần theo mạch đập nhảy lên cắt một cái miệng nhỏ, tuyệt không mảy may làm nó bị thương nặng.

Miệng vết thương chảy ra vài giọt máu lộc, Hermes nhanh chóng dùng cái chai đã chuẩn bị trước hứng lấy, kích động nắm chặt nó trong tay.

Hermes đối với Kim Lộc ngàn tạ vạn ân, ngỏ lời ngày sau nếu gặp phải nguy hiểm gì, bất luận hắn ở chỗ nào đi nữa cũng sẽ đến cứu giúp.

Kim Lộc đứng lên khỏi mặt đất, kêu to ba tiếng, rồi sau đó bước đi thông thả, chậm chạp quay về rừng sâu.

Hermes nhìn nó biến mất, trong tay nắm lấy cái chai cứu mạng, trong chốc lát ly khai rừng rậm, bay lên không trung.

___ ___ ___

* Chiron: là Nhân Mã, không chỉ nổi tiếng là thầy dạy các anh hùng, ông còn nổi tiếng là ham lạc thú, thích uống ruwouj, có kiến thức sâu rộng về y khoa. Ông không có quan hệ với các Nhân Mã khác. Kết hôn với tiên nữ Chariclo và có 3 đứa con gái: Hippe, Endeis, Ocyrhoe và 1 đứa con trai tên Carystus.

* Marla: như đã nói, là 1 con sông. Cái này thì edit bỏ qua, chắc là không tìm thấy. Tới tay beta cũng tình trạng như vậy. Nhưng theo như thông tin được biết, thì Chiron sống ở núi Pelion, chắc cái sông này trên núi đó. :D

* Nieya: cái này chịu thực sự. ( cả edit lẫn beta)

Chân thành cảm ơn Ka đã beta hộ Vân. *cúi đầu*

Thêm Bình Luận