Chương 1-2
Trong trí nhớ của Tân Tử Trạc cho tới bây giờ, khái niệm “Gia đình” đối với cậu có điểm mơ hồ.
Tân Thành Thiên cha cậu là thợ sửa xe, mỗi ngày liều sống liều chết kiếm tiền nuôi cậu, lúc nào cũng đi sớm về muộn. Mẹ cậu thì làm thu ngân ở một cửa hàng nhỏ, sở thích là ăn mặc trang điểm, tiếp đó là chơi mạt chược đến không biết ngày đêm.
Cậu vẫn luôn cảm thấy, gia đình, cuộc sống, nên là như vậy đấy. Cho đến mấy năm trước, khi Lư Hoằng trở thành một phần trong ngôi nhà này, Tân Tử Trạc mới hiểu được, thì ra gia đình còn có phương thức ở chung khác.
“Tử Trạc? Anh về rồi đây.”
Tân Tử Trạc đang rửa rau ở trong bếp, nghe thấy tiếng của Lư Hoằng liền đóng vòi nước, quẹt tay lên tạp dề một cái, bước nhanh ra cửa.
“Anh.”
“Đang nấu cơm sao? Em mau đi làm bài tập đi, phần còn lại để anh.”
Lư Hoằng trực tiếp đem tạp dề từ trên người Tân Tử Trạc tháo xuống, quăng túi sách qua chỗ huyền quan, bản thân thì đeo tạp dề lên, xỏ dép lê đi vào trong bếp.
Tân Tử Trạc không đi học bài mà theo chân Lư Hoằng cùng đi vào bếp.
“Dì Tống không về ăn cơm?”
Tân Tử Trạc vâng một tiếng, mẹ cậu đối với việc không về nhà ăn cơm đã trở thành chuyện bình thường, nhất là hai năm gần đây, giống như càng ngày càng nghiện chơi mạt chược. Hết giờ làm liền đi thẳng đến quán mạt chược của bạn, hôm nào cũng sau nửa đêm mới về. Nhưng người nhà thấy bà chơi không nhiều tiền nên cũng chẳng ngăn cản.
“Vậy là hôm nay lại chỉ có hai chúng ta.” Lư Hoằng xoa xoa phần tóc hơi dài rủ trước trán, đem miếng thịt Tân Tử Trạc lấy ra từ lâu đã rã đông đặt lên thớt thái. Anh liếc mắt nhìn Tân Tử Trạc vẫn đứng một bên nhìn mình thái thịt, thúc giục nói: “Đi học bài
đi a? Em sắp thi lên cấp hai rồi, sao ngày nào cũng bình chân như vại vậy hả?”
Tân Tử Trạc bĩu môi: “Anh cũng không phải chưa từng thi lên cấp hai, tổ chức ở trường mà, thi lên lớp chỉ là hình thức thôi.”
Cậu không nói cho Lư Hoằng biết tại sao mình không ôn bài, bởi cậu biết chắc Lư Hoằng không thích nghe những chuyện đó.
Lư Hoằng năm nay lên lớp mười một, lẽ ra là thời điểm nên khẩn trương. Lực học của anh vốn rất bình thường, lại thêm trong nhà có Tân Tử Trạc, mỗi ngày cha mẹ đều không trở về nấu cơm, Lư Hoằng hằng ngày tự mình làm cơm chăm sóc cho đứa nhỏ hơn mười tuổi, trái ý giáo viên chủ nhiệm nghỉ lớp tự học buổi tối để về nhà, thường xuyên như vậy, lực học sớm đã không theo kịp.
Giáo viên chủ nhiệm từng thử tìm qua phụ huynh, nhưng nghe nói đứa nhỏ này cha mẹ đã sớm qua đời, hiện tại đang ở nhờ nhà “Chú dì” không có liên hệ máu mủ, cũng đành thôi.
Tân Tử Trạc từng hỏi Lư Hoằng sau này sẽ thi đại học nào, Lư Hoằng lơ đi, nhào nặn cái đầu của cậu, nói sau này anh sẽ tùy tiện thi vào một trường Đại học hạng ba nào đó, có thể kiếm miếng cơm là được.
“Nghĩ gì thế?” Lư Hoằng thái một phần ba dải thịt, chợt nhớ tới Tân Tử Trạc lúc này đang là thời kì cao lên, không thể keo kiệt, vì vậy lại thái thêm phân nửa.
“Không có gì ạ.” Tân Tử Trạc lắc đầu.
Lư Hoằng cũng không nghĩ nhiều, động tác dưới tay liên tục, có thêm Tân Tử Trạc một bên phụ giúp, không bao lâu đã làm xong hai món trứng xào cà chua với thịt xào rau cải. Anh bưng hai món ăn lên bàn, cùng lúc Tân Tử Trạc đã xới cơm sẵn, hai người cứ như vậy vô cùng đơn giản mà ăn cơm.
Cuộc sống như vậy trôi qua đã bốn năm.
Lư Hoằng rất biết ơn chú Tân và dì Tống, dù là Tống Mộng đối với anh không phải rất chào đón, nhưng ít ra cũng chưa từng hà khắc với anh. Bọn họ không quen không biết, có thể tiếp nhận anh dưới cùng một mái nhà sinh hoạt đã
rất không dễ dàng, nếu không phải là bọn họ, Lư Hoằng nghĩ, bản thân nói không chừng có lẽ đã lưu lạc phải đi ăn mày rồi.
Lư Hoằng cũng biết ơn Tân Tử Trạc, mấy năm này ở chung, hai người thân thiết với nhau như anh em ruột. Loại thân thiết đó khiến cho Lư Hoằng vốn có cảm giác khoảng cách với gia đình này cảm nhận được một sợi dây gắn bó, khiến cho anh có thể chân chính mà ở lại nơi đây.
Tân Tử Trạc không nói tiếng nào ăn cơm, bầu không khí trầm mặc trên bàn ăn lại không hề lúng túng gượng gạo, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp vô hình. Cậu ngẩng đầu nhìn Lư Hoằng —— hiện tại đối phương so với mình cao hơn mười centimét, dù là đang ngồi cũng cao hơn hẳn một khoảng—— Lư Hoằng lớn lên không tính là vô cùng đẹp trai, chính là mức độ người qua đường bình thường, nhưng lúc cười lên lại đặc biệt đẹp mắt.
Giống như lúc này.
Lư Hoằng thấy Tân Tử Trạc ăn ăn ngẩng đầu nhìn mình, nở nụ cười: “Nhìn anh gì vậy? Trên mặt anh dính cơm à?”
“Không phải, ” Tân Tử Trạc do dự một chút mở miệng hỏi, “Ngày mai… họp phụ huynh, xem như là lần cuối trước lúc tốt nghiệp. Em đoán cha không có thời gian, cũng không tìm được dịp nói với mẹ… Anh, anh đi một chuyến được không?”
Lư Hoằng nuốt
đồ ăn trong miệng xuống, có chút kinh ngạc: “Anh thay người nhà của em? Việc này có được không?”
Tân Tử Trạc cũng không nghĩ ra cách nào khác, mỗi lần cậu nghĩ tới chuyện họp phụ huynh nhưng cha mẹ không đến, có chút khổ sở. Nhưng nghĩ lại nếu Lư ca đi, có lẽ sẽ phải xin phép nghỉ học ở trường, lại chậm trễ chuyện học tập, cậu sờ sờ bát cơm: “Em cũng không biết nữa, hay là không đi cũng được. Em sẽ nói với thầy giáo cha mẹ không có thời gian.”
Lư Hoằng thấy
bộ dạng rầu rĩ không vui kia của Tân Tử Trạc, lập tức mặc kệ chuyện được hay không được, một lời đáp ứng, cam đoan chiều mai sẽ đi.