Khi người trong cung vừa đi, Tô Hiểu Nguyệt lại có chút hối hận.
Tiêu Cẩn Sâm là người mà mình không thể đắc tội nổi, nàng chỉ qua nhất thời nổi lên tính tình, thật không nghĩ đến Tô lão thái thái cũng mặc nàng... Còn đi khuyên người trong cung nên trở về...
Tô Cẩn Sâm là loại người gì, sao Tô Hiểu Nguyệt có thể không biết rõ chứ?
Hắn chính là người hẹp hòi nhất trên đời này, từ trước đến nay là người có thù tất báo, nếu không... Nếu không trong nguyên văn Hầu phủ cũng không lưu lạc đến hoàn cảnh bi thảm như vậy.
Nhưng bây giờ nàng đã mạnh miệng nói ra, cũng đã đắc tội người ta, lại hối hận cũng không kịp, nhìn lại lão thái thái ngược lại rất là bình tĩnh, thấy dáng vẻ sợ mất vía của Tô Hiểu Nguyệt chỉ cười nói: "Nếu con không muốn làm thái tử phi, thì ta không ép, không cần phải sợ, có tổ mẫu làm chỗ dựa cho con!"
"Tổ mẫu..." Tô Hiểu Nguyệt kéo dài âm cuối gọi lão thái thái, trong lòng có chút lo lắng nói: "Vậy nếu huynh trưởng... Không đúng, nếu mà thái tử điện hạ tức giận, vậy làm sao bây giờ?"
"Tức giận thì cứ để hắn tức giận chứ sao." Lão thái thái nâng chén trà lên uống một ngụm trà nóng, cố ý nói: "Bây giờ hắn làm thái tử, chẳng lẽ liền không nhận cha mẹ ngươi, cũng không nhận tổ mẫu này là ta sao? Chúng ta nuôi lớn hắn như thế, mời tiên sinh về dạy cho hắn, để hắn thi khoa cử, hắn lại thi đậu Trạng Nguyên, chẳng lẽ chút hiếu đạo đó cũng không hiểu?"
Nhưng trong lòng Tô Hiểu Nguyệt vẫn có chút buồn bã, nếu Tô Cẩn Sâm đã biết chút hiếu đạo ấy... Thì Tô gia trong nguyên văn cũng không rơi vào kết cục như thế, bây giờ chờ mãi đến lúc này, quan hệ thừa ân Hầu phủ cùng Tiêu Cẩn Sâm đã được hàn gắn, cũng đừng biến khéo thành vụng mới tốt!
Có điều... Dù nói thế nào, hiện tại cũng tốt hơn nhiều so với nguyên văn.
Lão thái thái nhìn dáng vẻ đăm chiêu ủ dột của Tô Hiểu Nguyệt, trong lòng cũng rất cao hứng, đây mới là bộ dạng nên có giữa nam nữ, nếu như Tô Hiểu Nguyệt chỉ có tình cảm huynh muội với Tô Cẩn Sâm, thì ngược lại nàng nên lo lắng.
"Có điều nói đi thì nói lại, hiện tại huynh trưởng là thái tử, dù con không muốn làm thái tử phi của hắn, thì hắn có thể giúp con tìm được một nhà phú quý ở kinh thành, tương lai con cũng có thể được gả cao..." Lão thái thái tiếp tục nói.
Từ thị cũng gật đầu theo nói: "Tổ mẫu con nói đúng lắm, huynh trưởng con yêu thương con như thế, chắc chắn sẽ tìm cho con một nhà ta, không phải lúc trước nó đã đáp ứng con như thế sao?"
Tô Hiểu Nguyệt nghe xong lời này, trong lòng lại nổi lên chút lộn xộn, vừa rồi lão thái thái chỉ nói là sẽ hoãn chuyện sắc lập thái tử phi thôi, sao lập tức đổi thành muốn gả nàng cho người khác rồi?
"Tổ mẫu, con..." Tô Hiểu Nguyệt không nói nên lời.
Nàng không muốn gả cho Tiêu Cẩn Sâm sao? Dường như cũng không phải... Nàng chính là hờn dỗi mà! Sao bọn họ lại nghĩ lời nói nhảm thành thật chứ?
"Ta biết... Con cùng huynh trưởng là cùng nhau lớn lên, chỉ có tình huynh muội, không có ý gì khác, hắn có suy nghĩ này với con, thực sự là không đúng, vừa rồi chúng ta nhận được tin vui lập tức liền choáng váng đầu óc, mới có thể cảm thấy cho con làm thái tử phi là một chuyện tốt." Lão thái thái càng nói càng thấy thành khẩn, chỉ lại thở dài một hơi nói: "Mặc dù bây giờ thừa ân hầu phủ chúng ta suy thoái, cũng không có tham lam quyền thế, bán nữ cầu vinh, con không muốn làm thái tử phi, ta cũng hiểu, chờ ngươi huynh trưởng con đến, ta sẽ tự mình nói."
Từ thị vẫn gật đầu theo.
"Không phải... Tổ mẫu!" Tô Hiểu Nguyệt thấy Tô lão thái thái nói càng ngày càng đi xa, hiện tại nàng cần phải nói ra lời thực lòng của mình, Nhưng mà... Thực sự tự vả mặt mình quá nhanh.
Tất cả biểu cảm xoắn xuýt và buồn bực của nàng rơi hết vào đáy mắt của Tô lão thái thái, vì sao Tô Hiểu Nguyệt không chịu đồng ý làm thái tử phi, nàng đây chính là nổi lên tính nhỏ nhen, phải thể hiện ra mới cam tâm!
Trong lúc bà ấy không nhịn được muốn cười ra tiếng, bên ngoài có một lão ma ma vội vàng chạy đến nói: "Bẩm lão thái thái, đại thiếu gia nhà ta... Không không, là thái tử điện hạ trở... Trở lại phủ ta, đã sắp đến cửa hạc thụy đường rồi."
Tô Hiểu Nguyệt nghe Tiêu Cẩn Sâm đến, trong lòng vẫn còn cơn tức, từ trên ghế đứng lên nói: "Tổ mẫu, tôn nữ không tiện gặp ngoại nam, nên sẽ vào phòng giữa."
"Cái nha đầu này..." Từ thị còn chưa kịp quở trách nàng, liền nhìn thấy nàng bĩu môi quay về phòng giữa.
Đúng lúc tiểu nha hoàn đang vén rèm cho Tiêu Cẩn Sâm, hắn liền chỉ nghe thấy một câu "Ngoại nam" kia.
Lúc này mới có mấy ngày không gặp, ngược lại hắn đã thành “Ngoại nam” rồi? Có điều sẽ rất nhanh thôi, hắn liền muốn làm “Nội nam" của nàng.
Tiêu Cẩn Sâm xoay người đi vào, liền nhìn thấy rèm phòng giữa lóe lên, Tô Hiểu Nguyệt đi đường chưa được thành thục, từ phía sau lưng nhìn có chút lảo đảo, rất là đáng yêu.
Lão thái thái cùng Từ thị đã đứng dậy hành lễ với Tiêu Cẩn Sâm, người kia chỉ bước lên phía trước một bước, nâng đỡ Tô lão thái thái lên và mở miệng nói: "Tổ mẫu không cần đa lễ."
Tô lão thái thái lại nói: "Tôn ti có thứ tự, bây giờ người đã là thái tử, đương nhiên là phải hành đại lễ."
Tiêu Cẩn Sâm đã ngồi xuống, đúng lúc chỗ hắn ngoài có thể thấy một phần váy của Tô Hiểu Nguyệt qua khe hở của rèm, hôm nay là sinh nhật nàng, nàng cố ý chọn một chiếc váy màu hồng đào, phía dưới lộ ra một đôi giày thêu màu hồng.
"Thái tử điện hạ một ngày trăm công ngàn việc, vội vàng đi một chuyến đến phủ chúng ta, là có chuyện gì quan trọng sao?" Sao lão thái thái có thể không đoán ra được ý đồ của hắn chứ, thừa ân Hầu phủ thoái thác việc nhận thái tử phi, nếu hắn không đến, lão thái thái mới hoài nghi thành ý của hắn.
Chỉ là không ngờ tới... Hắn lại tới nhanh như vậy, nhanh đến mức bọn họ chưa kịp chuẩn bị gì, cứ như vậy mà bị hắn gϊếŧ trở tay không kịp.
"Cô là đến cầu thân." Tiêu Cẩn Sâm từ trên ghế đứng lên, nửa quỳ ở trước mặt Tô lão thái thái, nói ngay vào chuyện chính: "Lòng cô đã duyệt Kiều Kiều từ lâu, muốn kết thân để nàng làm thái tử phi, còn xin lão thái quân hầu phủ thành toàn." Tiêu Cẩn Sâm đã đổi cách xưng hô, gọi Tô lão thái thái một tiếng "Lão thái quân hầu phủ", mà chính hắn, thì là thân phận thái tử đương triều.
Quả thực Tô lão thái thái đã bị hành động của hắn dọa cho kinh sợ, ngay cả Từ thị ở một bên cũng hoảng sợ nói: "Lão thái thái, thái tử điện hạ quỳ xuống về phía người..."
Trước giờ Từ thị không dám nói nhiều trước mặt Tô lão thái thái, vừa rồi lão thái thái cùng Tô Hiểu Nguyệt nói chuyện, bà ta cũng không dám nhiều lời xen vào một câu, nhưng hôm nay nhìn Tiêu Cẩn Sâm quỳ xuống, ít nhiều gì vẫn có chút biến sắc.
Tiêu Cẩn Sâm đối tốt Tô Hiểu Nguyệt như thế nào, sao Từ thị lại không rõ chứ? Chỉ là vì hai cái chân không tốt của nàng, hắn liền tốn không ít tâm tư, nhưng bây giờ có Tô lão thái thái ở đây, người làm mẹ này như bà ta, cũng không tiện đáp ứng hôn sự.
Lão thái thái biết rõ Tô Hiểu Nguyệt đang ngồi ở phòng giữa nghe, cũng muốn giúp nàng thể diện, thấy Tiêu Cẩn Sâm quỳ gối trước mặt, chỉ nhàn nhạt thở dài một hơi.
Tô Hiểu Nguyệt ở bên trong cảm thấy trái tim mình như bị ai xách lên, cái tên Tiêu Cẩn Sâm đáng chém ngàn đao này, vừa đến đã quỳ cầu hôn, ỷ vào bây giờ mình là thái tử, liền muốn dùng quyền thế đè người sao?
"Kiều Kiều từ nhỏ đã kiêu căng ương ngạnh, ngay cả lời cha mẹ nàng cũng không nghe theo, tuy nói hôn nhân đại sự chính là lệnh của phụ mẫu và lời mai mối, nhưng hôm nay ta lại không muốn làm chủ, bây giờ con bé đang ngồi ở bên trong, chính ngươi tự vào nói với nàng đi, con bé phải tự đồng ý, thì chúng ta sẽ không hề có ý kiến gì với cửa hôn sự này." Tô lão thái thái chỉ mở miệng nói.
Vốn dĩ Tô Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng Tô lão thái thái sẽ giúp nàng từ chối thẳng thừng, không ngờ đến bà ấy lại đá quả bóng này cho mình... Hiện tại nàng không hề muốn nhìn thấy Tô Cẩn Sâm, nghĩ lại đều cảm thấy rất là tức giận.
Nàng không chờ người kia đi vào, liền vội vàng nói: "Thanh Hạnh, giúp ta đẩy xe lăn đến, chúng ta về ngưng hương viện đi."
Thanh Hạnh đang muốn ra ngoài, không ngờ tới rèm lóe lên, Tiêu Cẩn Sâm đã từ bên ngoài đi vào.
Mấy ngày không gặp, dường như người kia đã có chút chững chạc và trưởng thành hơn, bên trong lông mày toát ra sự điềm tĩnh của một bề trên, hắn đi đến trước mặt Tô Hiểu Nguyệt, cúi đầu nhìn nàng, đầu ngón tay của nàng siết chặt khăn dưới ánh mắt chăm chú của hắn, cúi đầu không nói lời nào.
Cả người Tô Hiểu Nguyệt bị bao phủ dưới cái bóng của hắn, tim đập phình phịch, người kia chợt cúi người xuống, vươn tay bế ngang nàng lên.
"A... Huynh làm cái gì vậy! Huynh thả ta xuống đi!" Tô Hiểu Nguyệt tức giận giãy dụa, ngón tay dùng sức nhéo lấy cánh tay Tô Hiểu Nguyệt, nhưng người này vẫn không nhúc nhích mà ôm lấy nàng, mặc kệ nàng gây loạn.
Qua một hồi lâu, Tô Hiểu Nguyệt đã thấy mệt mỏi, lúc này Tiêu Cẩn Sâm mới lên tiếng nói: "Nàng đừng lộn xộn nữa, nếu không thì ta sẽ để nàng ở đây “Trả nợ” cho ta."
"Huynh..." Nhất thời gò má Tô Hiểu Nguyệt đỏ bừng lên, nếu để cho lão thái thái và Từ thị thấy được Tiêu Cẩn Sâm đối xử với mình như vậy, dù nàng không muốn gả thì cũng phải gả.
Từ thị chỉ nghe thấy tiếng sột soạt bên trong, không bao lâu liền nhìn thấy Tiêu Cẩn Sâm ôm Tô Hiểu Nguyệt đi ra, người kia khẽ gật đầu về phía Tô lão thái thái và bà ta, mở miệng nói: "Tổ mẫu, mẫu thân, con có mấy lời muốn nói riêng với Kiều Kiều, con xin cáo từ."
"..." Trước kia Từ thị chưa từng cảm thấy huynh muội bọn họ ôm ấp như vậy có gì đó không ổn, nhưng bây giờ... Nghĩ tới bọn họ không có chút máu mủ ruột thịt nào, đầu Từ thị đều đau lên!
"Lão thái thái?" Từ thị cà lăm một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Tô lão thái thái, người kia lại vô cùng bình tĩnh nói: "Ta già rồi, chuyện của người trẻ tuổi, ta sẽ không nhúng tay vào."
Lúc này Từ thị mới bừng tỉnh đại ngộ, cũng đành cười trừ nói: "Vậy... Con cũng không nhúng tay vào." Từ thị vẫn không quên trấn an Tô Hiểu Nguyệt nói: "Kiều Kiều... Con hãy nói chuyện với huynh trưởng con thật tốt, cũng đừng có nổi nóng!"
——
Thường ngày từ hạc thụy đường về ngưng hương viện, Tô Hiểu Nguyệt cũng không có thấy đường xa, nhưng hôm nay một chuyến đi này, lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng dài.
Chuyện Tô Cẩn Sâm biến thành thái tử Tiêu Cẩn Sâm, chỉ trong chốc lát đã truyền khắp đi Hầu phủ, bởi vậy lúc này ôm mình, đã không phải là đại thiếu gia Hầu phủ Tô Cẩn Sâm ngày xưa, mà là bây giờ thái tử điện hạ Đại Ngụy Tiêu Cẩn Sâm.
Đoạn đường này có bao nhiêu cặp mắt dõi theo, thực sự làm cho Tô Hiểu Nguyệt thấy phiền muộn.
Đương nhiên... Bởi vì sợ Tiêu Cẩn Sâm để nàng “Trả nợ” bất cứ lúc nào, hiện tại nàng không dám náo loạn.
Tâm trạng Tô Hiểu Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu trông thấy rõ hình dáng cằm Tiêu Cẩn Sâm.
Hình như hắn đã gầy hơn, mấy ngày nay trù tính đại sự, dù sao cũng là lo lắng hết lòng, vị trí thái tử còn ngồi chưa ấm chỗ đâu, liền lại chạy trở về.
Tô Hiểu Nguyệt suy nghĩ như vậy, đã cảm thấy mình không có hiểu ý lòng người.
Người trong ngực lập tức an phận, làm cho Tiểu Cẩn Sâm cảm thấy rất bất ngờ, hắn cúi đầu xuống, nhìn lông mi nàng động đậy, lại đến chóp mũi tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên... Mỗi thứ của nàng đều làm cho hắn không kìm lòng nổi.
Tiêu Cẩn Sâm một bước đạp cánh cửa ngưng hương viện, đi vài bước vào phòng đặt Tô Hiểu Nguyệt lên giường.
Hắn không muốn chờ đợi một khắc nào nữa, chỉ cúi người, hung hăng đè lên.