Chương 50: Ly biệt

Tiêu Trạm vừa tiến vào liền nhìn thấy Trần hoàng hậu cùng Nguyên Gia đang nói chuyện, hắn cười nói:

- Các ngươi đang nói gì vậy? Nói đến khí thế ngất trời.

Trần hoàng hậu nói:

- Thần thϊếp cùng Nguyên Gia đang nói đến đôi long phượng thai của Uy Quốc Công phủ.

- Hai đứa nhỏ này thật sự rất thú vị, đặc biệt là ca ca.

Thụy vương ở bên cạnh xen mồm.

Tiêu Trạm cười nói:

- Hình như các ngươi đều đã gặp hai đứa nhỏ kia, chỉ có ta chưa từng gặp.

Trần hoàng hậu nói:

- Lúc nãy thần thϊếp đã đề nghị sẽ để Đào An nhân đem hai đứa nhỏ này tiến cung, nghe nói hai đứa nhỏ này rất thông minh, thần thϊếp cũng muốn học hỏi kinh nghiệm từ Đào An nhân.

Thấy Trần hoàng hậu thật sự tính toán như vậy, Nguyên Gia vội vàng ngăn lại:

- Hoàng tẩu, Đào An nhân tính tình nhu nhược, lúc trước nghe nói sẽ tham gia cung yến cả ngày nơm nớp lo sợ, sợ nàng làm gì thất lễ, hay là thôi đi.

Trần hoàng hậu cũng chỉ thuận miệng nói vậy, thấy Nguyên Gia nói như thế, cũng không nói đề tài này nữa.

Nguyên Gia nhẹ nhàng thở ra, đem đề tài chuyển qua. Nhưng thật ra Thụy vương thấy nàng có dáng vẻ khẩn trương như vậy, khẽ nhíu mày suy tư gì đó.

Bốn người nói chuyện cũng không lâu, yến hội đã sắp bắt đầu.

Tiêu Trạm cùng Thụy vương đi về Vĩnh Thái Điện, Trương Lễ dẫn theo cung nhân đi xa xa ở phía sau, để hai huynh đệ có không gian trò chuyện.

Tiêu Trạm nhìn đệ đệ đi bên cạnh, có chút cảm khái:

- Không ngờ huynh đệ chúng ta mới gặp không bao lâu, mà đã phải tách ra, sau khi ta đăng cơ, đầu tiên là ngươi cùng tam đệ phân phong ra ngoài, sau đó là Nguyên Gia đi Thiên Phật Tự giữ đạo hiếu, ba năm này thực sự khiến ta cảm nhận cái gì gọi là người cô đơn. Ta cứ nghĩ rằng, làm hoàng đế, mọi việc có thể tùy tâm sở dục, nhưng hiện tại mới phát hiện áp lực giam cầm càng ngày càng nhiều.

Hắn nói lời này, Thụy vương không thể tiếp lời, chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ nói:

- Tuy thần đệ phân phong ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn nhớ hoàng huynh, sau này sẽ viết nhiều thư cho hoàng huynh.

- Nói đến viết thư ta liền tức giận.

Tiêu Trạm nói:

- Lúc trước ta từng nói với tam đệ, nói hắn viết nhiều thư gửi về, hắn cũng thành thật làm theo, nhưng mỗi lần chỉ có bốn chữ "hoàng huynh mạnh khỏe", nếu không phải tự quằn quèo như gà bới, ta sẽ hoài nghi hắn sai người sao chép, mỗi tháng in ấn một lần.

Thụy vương nghĩ đến tam đệ, nhịn không được cười nói:

- Vậy hoàng huynh làm thế nào thu phục hắn?

- Ta bắt hắn mỗi phong thư viết ít nhất là một trang giấy, không được viết có bốn chữ, hai ngày sau hắn đã hồi âm cho ta, thiếu chút nữa tức chết ta.

Tiêu Trạm nâng cao âm lượng:

- Hắn viết tính ta tính cả hoàng hậu còn có chất nhi chất nữ đều thăm hỏi một lần, quá tức giận ta viết năm trang giấy mắng hắn! Lần sau nếu hắn còn lười biếng viết mấy loại tin tức này, ta sẽ phái phu tử đến đất phong của hắn dạy hắn niệm thư!

Thụy vương nhịn không được cười ha hả, tam đệ nổi tiếng không thích niệm thư, hoàng huynh làm như vậy quả thực muốn mạng hắn, Thụy vương có thể tưởng tượng tới cảnh tượng tam đệ xui xẻo ngồi trước án thư cắn cán bút, vẻ mặt thống khổ viết thư cho hoàng huynh.

Tiêu Trạm nói chuyện này là vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng cũng giống Thụy vương cùng nhau nở nụ cười.

Hai người giống như trở về lúc còn nhỏ, vẻ mặt Thụy vương mang theo một tia hoài niệm:

- Khi đó, lão tam không thích niệm thư, hay bị tiên sinh trách phạt, có một lần hắn ham chơi, chưa học xong bài, sợ bị tiên sinh biết, liền giả bệnh không dám đi học, hoàng huynh còn nghĩ hắn thật sự sinh bệnh, cố ý thỉnh thái y xem bệnh cho hắn, vô tình vạch trần hắn, sau đó phụ hoàng biết được, còn hung hăng phạt tam đệ.

Tiêu Trạm cũng nhớ ra chuyện này, khẽ cười nói:

- Đúng vậy, bộ dạng tam đệ tràn đầy ủy khuất, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ. Cũng may là ngươi thay ta giải thích với hắn, nếu không tiểu tử này nhìn thì cộc lốc, nhưng thù dai.

- Nếu không phải ta đáp ứng giúp hắn việc học, thì hắn đã mặc kệ ta.

Hai người cứ như vậy, trò chuyện những chuyện xảy ra lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng cười rộ lên.

Sắp đến Vĩnh Thái Điện, Thụy vương bước chậm lại:

- Hoàng huynh.

- Hử?

Thụy vương nhìn Tiêu Trạm, lại nghĩ có những lời không cần phải nói, bên môi nở ý cười mộc mạc ấm áp, khẽ lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là thần đệ cảm thấy thật may mắn, cả đời này có thể có thân nhân tốt như vậy.

Tiêu Trạm nghe hắn nói hai chữ “thân nhân”, cũng dừng lại một chút, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, cũng không nói gì.

_____________________________________

Ngay lúc trong cung vô cùng náo nhiệt diễn ra Trung Thu yến, ngoài cửa thành, thủ vệ nhìn thấy từ xa xuất hiện một người đang cưỡi ngựa chạy tới, vội vàng la to:

- Tám trăm dặm cấp báo! Mau nhường đường.

Người kia cũng không ngừng lại, chạy ngang qua đám người hướng vào hoàng thành, chỉ cần người có chút hiểu biết, liếc mắt một cái liền nhận ra, người kia ăn mặc quân phục ở Tây Bắc.

- Là Tây Bắc chiến báo?

- Cũng không biết chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Người kia tới trước cửa hoàng thành, lấy ra lệnh bài cùng thư báo, bước vào hoàng cung.

Lúc này Tiêu Trạm đang cùng chúng thần uống rượu, Trương Lễ biết tin tức, vội vàng đi đến bên cạnh Tiêu Trạm, nhỏ giọng báo cho hắn biết chuyện này.

Tiêu Trạm nhíu mày, nói:

- Đưa lên.

Phía dưới có một tiểu thái giám đem tin tới, Trương Lễ tiếp nhận, cẩn thận đưa lên.

Quần thần đều nhìn thấy, liền đoán được, trong khoảng thời gian ngắn phía dưới cũng khe khẽ nói nhỏ.

Tiêu Trạm mở thư báo, đọc nhanh như gió, vì là yến hội, hắn không có mang chuỗi ngọc trên mũ miện, không ít người nhìn thấy sắc mặt của hắn dần dần trở nên khó coi, càng sôi nổi suy đoán nội dung thư báo.

Thụy vương cũng thấy Tiêu Trạm ẩn nhẫn tức giận, hắn có chút lo lắng.

Cũng may Tiêu Trạm xem xong, cũng không nói gì, yến hội cứ theo lẽ thường mà tiến hành, chỉ là Thụy vương chú ý thấy, Tiêu Trạm không bỏ lá thư kia xuống khay đặt trước mặt, mà vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong tay.

Trọng thần đều là nhân tinh, tuy Tiêu Trạm chưa nói gì, nhưng bọn hắn vẫn ý thức nhận ra một ít dấu vết, có lẽ Tây Bắc đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên sau khi yến hội kết thúc, bọn họ cũng không vội rời đi, một lúc sau, Trương Lễ vội vàng chạy tới, phụng ý chỉ của bệ hạ thỉnh bọn họ đi Ngự Thư Phòng nghị sự.

Mà lúc này, Tiêu Trạm đã từ từ thu liễm tức giận, chờ đám thần tử tới đây, hắn mới sai Trương Lễ đưa chiến báo này cho bọn hắn xem, sau khi mọi người xem xong cũng không dám nói gì.

Đây là một phong thư đến từ Nghiệp Thành, tám trăm dặm cấp báo, ở mười ngày trước, ngoại tộc cùng quân ta bạo phát một trận đại chiến, sau đó Phụng Linh cùng Cố Vĩnh Diễm phụ trách truy kích quân địch, nhưng Phụng Linh không màng quân lệnh, truy địch thâm nhập, kết quả bị người mai phục, cũng may Cố Vĩnh Diễm dẫn người liều chết mới cứu được hắn ra ngoài. Nhưng Phụng Linh mang theo một đội nhân mã bị tổn thất thảm trọng, mà hắn suýt nữa đã bỏ mạng.

Sau khi Uy Quốc Công giải quyết hậu quả xong, liền bẩm báo chuyện này, cũng hướng Tiêu Trạm thỉnh tội.

Nhưng Tiêu Trạm biết chuyện này không phải là trách nhiệm của Uy Quốc Công, mà là Phụng Linh tham công liều lĩnh, hoặc là nói, lúc trước hắn quá mức tự tin, nên mới có kết quả hiện giờ.

Nếu dựa theo quân lệnh, tội này rất nặng, dù phán Phụng Linh cực hình cũng không quá đáng, nhưng Phụng Linh là nhi tử nối dòng của Phụng Triển, có thể nói là huyết mạch dòng chính duy nhất của Phụng gia, còn là ngoại tôn của bệ hạ, không có khả năng để hắn đi tìm chết, nhưng cũng không thể phán quá nhẹ, nếu không sao Uy Quốc Công có thể thống trị quân đội?

Chúng thần nghị luận sôi nổi, bên phán nhẹ cùng bên phán trọng, bên nào cũng cho mình là phải, ai cũng không thuyết phục được ai, còn Tiêu Trạm lại không nói một lời.

Ngày hôm sau, chuyện này truyền khắp triều dã, trong triều đình vì chuyện này ầm ĩ không thôi.

Cùng lúc đó, Thụy vương đã phái người thu thập đồ vật, chuẩn bị xuất phát về Tương Nam.

Tuy Nhạc Bình có đủ loại oán khí với vị ca ca này, nhưng biết hắn sắp rời khỏi, dù không tình nguyện vẫn phải tới đây đưa tiễn.

Thụy vương nhìn biểu tình của nàng như vậy, trong lòng thở dài một tiếng, vì sắp ly biệt, hắn thu hồi tính độc miệng, ôn hòa nói với Nhạc Bình:

- Sau này ngươi cũng nên thu liễm tính nết một chút, an ổn trôi qua cùng phò mã, sinh hài tử, nếu có gì khó xử, không cần một mình làm bậy, tiến cung nói cùng mẫu phi, nếu không ổn, viết thư cho ta cũng được...

Nhạc Bình cắn môi, hình như muốn phản bác, nhưng ngại Thụy vương xây dựng ảnh hưởng quá nặng, đành rầu rĩ đáp ứng, Thụy vương nhìn bộ dạng của nàng như thế, liền biết nàng không muốn nghe.

Thụy vương còn định khuyên nàng cẩn thận lưu tâm nhũ mẫu, nhưng nhìn bộ dáng này, lời này ở trong miệng lượn một vòng, rồi im lặng nuốt xuống bụng.

Dù lúc này hắn phải trở về, nhưng cũng đã để lại một vài người ở kinh thành, bảo hộ Nhạc Bình, đồng thời giám thị nhũ mẫu của nàng.

Hai huynh muội nhìn nhau không nói gì, Thụy vương âm thầm thở dài, xoay người định lên xe ngựa, Nhạc Bình giật giật môi, hình như muốn nói gì đó, nhưng quay đầu liền thấy Nguyên Gia đang bước xuống xe ngựa, lập tức đem lời muốn nói vứt lên chín tầng mây, tức giận nói:

- Sao Nguyên Gia lại đến đây.

Nguyên Gia đi tới, đối mặt với Nhạc Bình đang phẫn uất cùng vẻ mặt Thụy vương mang theo nghi hoặc, nàng mỉm cười nói:

- Ta thay hoàng huynh tới đưa tiễn.

Nhạc Bình hừ lạnh một tiếng, dứt khoát xoay người đứng sang một bên.

Nguyên Gia đi đến trước mặt Thụy vương:

- Đường đi xa xôi, mong nhị hoàng huynh bảo trọng, thuận buồm xuôi gió.

Từ ngày diễn ra Trung Thu yến, Thụy vương mơ hồ đoán ra, trong triều có thể đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng hắn chỉ là phiên vương ngoại phong, cũng không tiện hỏi nhiều, không nhẹ không nặng nói cùng Nguyên Gia mấy câu, lúc này mới xoay người lên ngựa, cùng đội ngũ hướng về Tương Nam.

Trong xe ngựa của Nguyên Gia, có hai đứa nhỏ đang ngồi bên trong, đúng là Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh, lúc này rèm xe đã được kéo ra, hai người nhìn bóng dáng Thụy vương rời đi.

Cố Thanh Ninh nhìn Cố Trạch Mộ, tuy hắn vẫn lãnh đạm, nhưng nàng nhìn ra hắn quan tâm Thụy vương, nàng nhịn không được nói:

- Nếu ngươi lo lắng, cùng Nguyên Gia qua bên đó, cùng hắn nói thêm mấy câu, nếu không ngày sau không biết khi nào mới có thể tái kiến.

Cố Trạch Mộ lắc đầu:

- Không cần.

Nói xong câu đó, nhớ lời Thụy vương từng nói có gì cũng phải giải thích, lại nói thêm vài câu:

- Tiêu Triệt tâm tư kín đáo, nói nhiều ta sợ hắn sẽ nhận ra gì đó. Theo như ngươi nói, đây là tân sinh của chúng ta, sau này mỗi chúng ta đều có cuộc sống riêng, không nên liên lụy.

Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người, nàng vẫn luôn cho rằng Tiêu Dận là người bảo thủ, sẽ không nghe ý kiến của người khác, không ngờ những lời nàng nói lại bị hắn ghi tạc trong lòng, có lẽ trong lòng hắn không chỉ có quyền lực, cũng không phải không có thân tình.

Có lẽ trước giờ nàng vẫn luôn suy nghĩ lệch lạc về hắn, điều này khiến tân tình của Cố Thanh Ninh trở nên phức tạp.