Chương 3
"Anh à, anh không phải là ghét em chứ ?"
"Đương nhiên !" Tôi thần trí mơ hồ dùng sức gật đầu.
"Vì cái gì ?" Kỳ quái, như thế nào mà thanh âm lại nghe ôn nhu đến vậy ?
Mình quả nhiên là say rượu rồi ?
"Ngươi đáng ghét !" Tôi chỉ vào nó, nghĩ nghĩ, vừa tựa vào vừa gật đầu tỏ vẻ khẳng đinh. "Đáng ghét nhất !"
"Lý do ?"
Trời, hình như từ hồi sau ba tuổi đã không còn nghe được ngữ khí nói chuyện này của Lạc Thiệu Cung....
Cảm giác giống như hồi còn nhỏ.
Cơ mà tôi hiện giờ năng lực, so với trẻ con thì cũng hơn một chút.
"Bởi vì.... ngươi...... chọc cho người ta ghét...." Mặt không cần đến gần như vậy, tránh ra, tránh ra ! Tôi không chút lưu tình đem bàn tay để sát vào mặt nó, dùng sức đẩy ra, gương mặt tuấn lãng dưới mười ngón tay vuốt ve của tôi bị đè ép thành đầu heo.
Thật thú vị, thằng em thật ngoan, mặc kệ tôi chà đạp mặt nó thế nào cũng không phản kháng. Như vậy mới đúng, mới trước đây còn nghe lời, vì cái gì sau này lại thành như thế ?
"Không đúng !" Sau lại suy nghĩ gian nan để đưa ra quan điểm mới. "Là ngươi chán ghét ta ! Vẫn chán ghét ta đúng hay không ?"
Tôi làm anh kiểu này, căn bản một chút tôn nghiêm cũng không có, nhớ rõ hồi trước có một buổi diễn kịch, tôi có được cơ hội làm diễn viên, tuy rằng là thế cho vai nữ, nhưng đối với tôi mà nói, cái cơ hội một đời duy nhất được đứng trên sân khấu này thật tốt, kết quả là tên Lạc Thiệu Cung trước mặt tất cả mọi ngươi lạnh lùng nói một câu : "Có công chúa xấu vậy sao ?"
Sét đánh ngang tai....
Vì thế tôi cứ như vậy khuất nhục bị người ta đổi.
Càng khuất nhục hơn chính là, về đến nhà cùng Lạc Thiệu Cung đánh một trận, đến cuối cùng người nằm trên đất vẫn là tôi. Tên hỗn đản nào, hung tợn cưỡi trên lưng của tôi, một bên cởϊ qυầи tôi, một bên còn nói cái gì "Mày nghĩ như vậy mà trước mặt mọi người mặc váy sao ?"
Cho xin đi ! Nói gì vậy, ta cũng đâu phải gay ! Chẳng qua đơn thuần muốn biểu diễn thôi, vì cái gì nó cứ phản đối tôi ?
"Ngươi khi dễ ta...." Nỗi buồn từ đó đến nay, ủy khuất đến muốn khóc. "Ngươi..... khinh thường ta....."
"Không có."
Đừng có tưởng giả vờ dùng ngữ khí ôn nhu như vậy ta sẽ tin tưởng ngươi !
"Ngươi có !" Dùng sức tay đẩy mạnh người nó, xoay người muốn đi ra khỏi bồn.
Không thèm cùng tên kia vào chung một chỗ.
"Oa______" Thắt lưng bị ôm lấy, sau còn lôi kéo, cả người ngửa mặt lên trời ngã xuống, ngã thật mạnh lên người nó.
Không được...
Muốn đứng lên lại, bất đắc dĩ long bàn chân bị trượt, chỉ có thể ở tại chỗ vô tình giãy dụa.
Không cần ôm chặt như vậy ! Hai người còn chưa mặc quần áo, cảm giác kỳ quái....
"Tránh ra...." Tôi ở trong nước động tác trì độn đạp nước, "Ghét nhất bị............"
"Em như thế nào lại khi dễ anh."
Không được đến gần tai ta nói chuyện nha, ngứa lắm....
"Em thích anh nhất."
Nói dối.
Tiếp tục giãy dụa trong lòng ngực nó. "Thả.... tay.... ra...." Ý thức mơ hồ, ngay cả nói chuyện cũng chậm đi nửa nhịp.
"Không buông, anh à...." thanh âm ôn nhu đến thôi miên. Gạt người ! Đây không phải sự thật chứ ? Lạc Thiệu Cung dùng cái loại âm điệu này nói chuyện với mình bao giờ thế ?
"Thích anh nhất.... Em thích anh nhất, chẵng lẽ tới giờ anh vẫn chưa phát giác sao ?"
Ô, quả nhiên.....
"Anh à...." Cảm giác tay ở ngực vuốt ve thật thoải mái.
Quả nhiên, là nằm mơ.................
Tiểu tử kia đối với ta như thế nào có thể có loại thái độ xuân về hoa nở này chứ chứ !
Ai, nguyên lai là nằm mơ, như thế nào không nói sớm !!
Cảnh trong mơ thì tôi an tâm dựa vào trên ngực nó. Xúc giác thật chân thật, cánh tay ôm quanh thắt lưng cũng giống y như thật.
Mơ thấy Lạc Thiệu Cung cư nhiên có thể bình yên như vậy, cư nhiên không phải ác mộng, thật thần kỳ....
Cảm giác trên người bị vuốt ve qua lại rất kỳ quái, nhưng là thoải mái đến độ lười biếng nói không nên lời. Trên cổ ẩm ướt lại âm ấp, có cái gì đó vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, lúc thứ ấm áp mềm mại đó chuyển lên phía trước, tôi thuận theo thế nâng cằm lên phối hợp.
Thật thoải mái... Ô, nhơ tới trước kia trong nhà còn nuôi một con chó, nó cũng liếʍ của tôi như vậy, mới vừa ăn cơm xong, nó còn có thể đi liếʍ môi của tôi (bởi vì nó ngửi thấy mùi thịt bò nó thích nhất), tựa như bây giờ, ô,.....
Có hơi ngứa, ứ ứ, gì thế ? Nó cắn tôi sao ?
Không đúng, con chó này, đã sớm bị Lạc Thiệu Cung xách đi tặng người ta.
Hiếm khi tôi thích vật nuôi của nó đến thế, nó cứ như vây....
Cái thằng tâm mắt còn nhỏ hơn đậu xanh.
Cái gì vừa vói vào miệng vậy ? Mềm, có vị ngọt.... là da đường sao ?
Tôi mơ hồ mở miệng, còn thật sự mυ"ŧ vào một chút.
Ô.... Không thể ăn.
Thất vọng nhả ra.
Giây tiếp theo môi lại bị cái gì đó ngăn chặn, có cái gì đó cứng cứng lại mềm mại trong khoang miệng uốn éo chung quanh.
Tò mò.... đang làm gì thế ?
Giành không khí với tôi sao ?
Không thở hô hấp..... Toàn thân nóng lên.
Cái tay ở trước ngực vẫn vỗ về chơi đùa không ngực, khí lực càng lúc càng lớn, bắt đầu cảm thấy hơi đau.
Nằm mơ cũng thấy đau à ?
Không thoải mái vặn vẹo hai cái. Cái cứng cứng dưới mông là cái gì vậy ? Cũng không lấy ra được.
Nhắm cả hai mắt sờ loạn một mạch.... A ! Tìm được rồi !
Nhưng..... Kỳ quái, rốt cuộc là cái gì ?
Mờ mịt sờ soạng tiếp, như thế nào...... hình như càng lúc càng lớn ? Trong bồn tắm sao lại có cái loại đồ kỳ quái thế này ?
"Anh à, anh đang quyến rũ em đó à ?"
Cái, cái gì ?
Lúc hai chân bị mở ra thật to có chút không được tự nhiên, ta mê hoặc cúi đầu nhìn tất cái đang dựng thẳng lên giữ hai đường chân thon dài.
Tư thế này, hình như tôi đang ngồi trên eo của Lạc Thiệu Cung ?