Chương 9: “Mặc thúc, không được!” (H)

Nói xong, nàng đi qua thư án, cầm một khối ngọc thạch chặn giấy hình trụ, dùng đôi tay trắng nõn bao lấy nó, vừa vuốt ve nó vừa chỉ: “Cầm chặt lấy chỗ trướng đau, rồi cứ như thế này vuốt ve vỗ về thật nhiều vào, khi nào vật đó phun ra bạch dịch, thì sẽ đỡ.”

Lời nói xong, nàng ngượng ngùng đến không thể ngẩng đầu lên.

Cố Mặc nghe xong lập tức cởϊ qυầи, Hạnh Nhi không kịp trở tay, đập vào mắt là một côn ŧᏂịŧ đỏ hồng, qυყ đầυ hồng phấn, so với Cố Đồng hình như còn dài hơn một chút.

Hạnh Nhi thầm giật mình, côn ŧᏂịŧ của Cố Đồng đã khiến nàng chật vật lắm rồi, không biết nếu là côn ŧᏂịŧ của Cố Mặc thì sẽ như thế nào nữa.

Nghĩ thế, nàng không khỏi đỏ mặt, thậm chí còn muốn đưa tay sờ vào côn ŧᏂịŧ của hắn.

Cố Mặc nắm chặt tay nàng, đặt lên trên dươиɠ ѵậŧ của mình cầu xin: “Nhị tẩu thương đệ, nhị tẩu giúp đệ đi, Mặc Nhi khó chịu lắm.”

Hạnh Nhi mềm lòng, quay mặt sang một bên không dám nhìn, tay vuốt liên tục, chỉ mong côn ŧᏂịŧ của tiểu thúc nhanh chóng mềm đi để còn rời đi.

Nhưng mà côn ŧᏂịŧ ngày càng cứng lên, cứ đâm đâm vào trong lòng bàn tay Hạnh Nhi. Nàng bắt đầu thấy cổ họng khô khốc, dục hỏa thiêu đốt trong người, khẽ liếʍ môi.

Cố Mặc nhìn thấy đầu lưỡi nàng đỏ hồng, không nhịn được nhào qua, ôm Hạnh Nhi đè lên giường.

Nàng lắp bắp kinh hãi: “Mặc thúc, không được!”

Cố Mặc to lớn hơn nàng nhiều, đè hẳn xuống người nàng. Bàn tay nóng rực mò vào trong váy lót của nàng mà sờ soạng.

Hạnh Nhi cuống quýt, sắp khóc lên, hôm nay không lẽ nàng lại bị tiểu thúc gian da^ʍ sao? Đôi tay trắng nõn đập loạn lên người hắn. Nàng nghe thấy Cố Mặc sợ sệt nói: “Nhị tẩu, Mặc Nhi vẫn đau lắm, nhị tẩu sờ qua liền thoải mái nhưng sợ tẩu mỏi tay, hay tẩu dùng chân làm cho đệ thoải mái được không?”

Hạnh Nhi mơ hồ, Cố Mặc thật sự cũng không sờ đến tiểu huyệt của cô. Hắn chỉ đẩy dươиɠ ѵậŧ vào nơi đầu gối nàng.

Nàng nghĩ, thôi thì tay cũng cho rồi, chân cũng cho luôn vậy.

Cố Mặc cố ý đè sát cặρ √υ" to tròn của nàng, núʍ ѵú ở bên trong cũng bắt đầu dựng lên. Hắn thở dốc: “Nhị tẩu thơm quá, Mặc Nhi sướиɠ lắm…”

“Mặc Nhi, nhanh lên một chút, ta còn phải quay về…”

Cố Mặc nghe vậy liền ủy khuất nói: “Nhưng Mặc Nhi vẫn cứng, cứ khom lưng thế này mỏi quá, như thế này được không tẩu?”

Cố Mặc nâng mông Hạnh Nhi, đem côn ŧᏂịŧ dí vào âʍ ɦộ của nàng, cách một lớp qυầи ɭóŧ, cầu xin: “Nhị tẩu, Mặc Nhi xoa ở đây được không?”

Hạnh Nhi ý loạn tình mê, nàng nghĩ vẫn còn cách một lớp vải mà, “Nhanh chút.”

Cố Mặc bắt đầu dí côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt.

Hạnh Nhi không ngừng rên lên, qυყ đầυ của hắn không ngừng ma sát vào hạt trai nhỏ chính giữa hoa tâm. Dù cách một lớp vải nhưng như thế có vẻ lại càng kí©h thí©ɧ hơn nữa. Côn ŧᏂịŧ nhiều lần đâm vào khiến Hạnh Nhi kẹp chặt hai chân, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra, thấm ướt cả qυầи ɭóŧ, “Ưm…Ah!”

Cố Mặc thấy bên dưới đã ướt mèm liền mừng rỡ, đút vào càng dễ hơn, côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài ma sát liên tục. Hạnh Nhi mê man, đôi mắt dại hẳn đi, không khống chế được tiếng thở dốc.

“Nhị tẩu, nhị tẩu đi tiểu sao?? Sao ở đây vừa nóng vừa ướt?” Hắn xấu xa đẩy hai chân Hạnh Nhi ra, vùi đầu vào giữa hai chân nàng, làm bộ xem xét.