Chương 32: Hiện tại khá hơn chút nào không

Chạng vạng, một mình Diệp Tử ngồi trong viện, Tô Ngạn từ bên ngoài trở về, giơ tay đem một cái rổ cho nàng, Diệp Tử duỗi tay tiếp nhận lấy, phát hiện bên trong ước chừng có hơn phân nửa rổ quả nho.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đối diện đôi mắt Tô Ngạn sâu không thấy đáy, lúc này nàng mới minh bạch hôm vì sao hôm nay hắn lại phát tác một hồi kia.

Diệp Tử đem rổ đặt ở trên mặt đất, đứng lên xoay người đi.

“Ta hái nàng không thích sao?”

Thanh âm Tô Ngạn không nhanh không chậm từ sau nàng truyền đến.

Diệp Tử quay đầu lại, thương tâm mà phẫn nộ nhìn hắn, cộp cộp cộp lại đi trở về, cầm lấy rổ liền muốn ném xuống mặt đất, nhưng vừa thấy bên trong hơn phân nửa rổ quả nho đỏ tươi no đủ, một bụi cây nhiều lắm chỉ cos thể hái một ít, hơn nửa rổ này không chừng đều phải lục soát mấy ngọn núi mới đủ đi.

Diệp Tử nắm lấy rổ đứng đó, ném thì luyến tiếc, còn không ném lại nghẹn muốn chết, tức giận đến nước mắt rơi rớt xuống.

Tô Diệp ỷ ở cửa phòng, nhìn bọ họ, thực rõ ràng đại ca hắn là ghen, hơn nữa không biết hôm nay có thằng nhóc nào lại mời nàng ăn nho nữa.

Chuyện này khả năng chỉ có thể phát sinh ở đoạn thời gian nàng hồi môn kia, đôi mắt Tô Diệp lóe lóe, trực tiếp đi thôn Hạnh Hoa.

(Ed: em trai bà này cũng thâm thúy ghê, đoạn trước mọi người nhớ Diệp Bân lúc mắt nó cũng lóe lên không, :v làm chuyện xấu thì mắt sáng ngay)

Tô Diệp không có tiến vào Diệp gia, chỉ nhờ một hài tử kêu Diệp Bân ra, hỏi hắn quả nho đó là chuyện như thế nào.

Lúc đầu Diệp Bân không chịu nói, thẳng đến Tô Diệp mấp mé nói đại ca hắn đối Diệp Tử động gia pháp, hắn mới phẫn nộ nói.

“Còn không phải chỉ là đường ca hái quả nho cho tỷ tỷ thôi sao, có gì to tát đâu?”

Bởi vì nơi này không có tập tục cùng họ kết hôn, tỷ hắn cùng Minh ca hoàn toàn không có khả năng, huống chi so sánh với mấy người trước kia còn chưa gặp qua, hoa trang đỉnh đầu, cái gọi là tỷ phu liền đem tỷ tỷ hắn cướp đi, thì tất nhiên tình cảm của hắn càng thiên hướng theo người cùng chơi với hắn từ nhỏ đến lớn-Diệp Minh.

Bởi vậy, Diệp Minh nhờ hắn hẹn tỷ hắn ra, hắn nửa điểm cũng không do dự liền đáp ứng, trong lòng còn tồn tại tia tức giận với nhóm tỷ phu, ai bảo họ cướp đi tỷ tỷ của hắn.

Diệp Tử đem rổ trên tay đặt trên mặt đất, hướng ngoài sân chạy ra, mới chạy đến cửa viện đã bị người chặn lấy khiêng trên vai.

“Buông ta ra, ta phải về nhà….”

Ở địa phương này, trừ bỏ Tô gia, nàng duy nhất quên thuộc cũng chỉ có thể đi Diệp gia.

Tô Ngạn đem nàng khiêng vào trong phòng, đem nàng ném trên giường.

Diệp Tử lăn vào bên trong, đối hắn kháng cự thét chói tay.

“Không cần lại đây, chàng đừng đυ.ng vào ta!”

Tô Ngạn khựng lại, đứng trước nhìn nàng.

Hai người giằng co, người thì bình tĩnh như biển sâu, người thì như con nhím dựng đầy gai nhọn.

Một lát sau, Tô Ngạn ngồi xuống ở mép giường, duỗi tay dài đem nàng một phen kéo ra, cường thế bao quát trong ngực hắn, ôm vào đầu gối thật lâu không ra tiếng.

Diệp Tử khóc lóc khóc mệt mỏi, đem đầu dựa vai hắn khụt khịt.

Tô Ngạn nâng đầu nàng chuyển qua cổ hắn, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, cúi đầu hôn nàng một cái ngay má.

“Hiện tại khá hơn chút nào không?”

Diệp Tử duỗi tay đấm lấy ngực hắn một chút, đôi mắt đều khóc sưng lên, làm nàng có chút không thoải mái.

(Ed: chắc sẽ có nhiều người trách lão đại không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, nhưng mọi người phải hiểu lão đại hắn là tướng quân tính tình đã lạnh nhạt, vô tình nên cách hắn ghen không tinh tế như lão-cáo già-tứ được, nói chung hãy thông cảm cho hắn :v yên tâm mọi người không cần thương hoa tiếc ngọc ta đâu, hãy ném vote vào ta đi :3 come on 3by)

Tô Diệp đứng ở cửa, thấy Diệp Tử đã được đại ca hắn trấn an rồi, liền xoay người rời đi.

Diệp Tử xoa xoa đôi mắt.

“Ta đi rửa mặt.”

Tô Ngạn buông nàng ra, Diệp Tử đi phòng bếp múc nước rửa mặt.

Khi Tô Ngạn ra tới liền thấy nàng ở trong sân nơi nơi di chuyển, đến phòng bếp cùng nhà chính vừa thấy, hắn liếc Tô Li đem tay giấu ở phía sau, mở miệng nói.

“Lão ngũ, cho nàng.”

Diệp Tử nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn đến Tô Ngạn đứng ở cửa nhìn nàng, liền làm bộ như không có chuyện gì nhìn trời nhìn mây.

Khóe miệng Tô Ngạn hơi hơi giương lên, tay từ sau lưng Tô Li đem rổ lấy lại đây, lôi kéo tay nàng đi vào nhà chính, hắn đem rổ đặt lên bàn, ấn nàng ngồi xuống.

Diệp Tử nhìn rổ nho đỏ tươi đặt trước mặt mình, xem xét Tô Ngạn một cái, mở miệng tiếp nhận Tô Li và Tô Ngạn cùng ăn.

Diệp Tử đút chính mình một quả, đút Tô Li một quả, Tô Diệp một quả, Tô Ngạn từ phía sau đem Diệp Tử ôm ở trong ngực, cúi đầu hôn cái cổ trắng của nàng.

Một lát sau, Diệp Tử vẫn ngẩng đầu đút hắn một quả.

Thấy Tô Ngạn nhìn ra ngoài cửa, Diệp Tử theo ánh mắt hắn nhìn qua, phát hiện Diệp Bân đang đứng ở cửa, Diệp Tử vội vàng đứng lên.

“Bân, sao đệ lại đến đây?”

Diệp Bân vốn là nghe Tô gia phải đối tỷ hắn động gia pháp, hắn không yên tâm nên lại đây nhìn xem.

Không nghĩ đến, tới đây liền thấy tỷ tỷ hắn bị tỷ phu ôm vào ngực hôn, hắn có chút quẫn bách đứng đó, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Diệp Tử kéo hắn vào trong, Diệp Bân đứng không nhúc nhích, nhìn nàng trên dưới một cái.

“Tỷ không sao chứ? Bọn họ khi dễ tỷ sao?”

“Không có.”

Diệp Tử vội vàng lắc đầu, tuy không biết hắn như thế nào nghe được tin tức, trong lòng vẫn cảm thấy thực ấm áp, đôi tay túm cánh tay hắn hướng vào trong phòng.

“Mau đến đây ăn quả nho, tỷ phu ngươi hái được rất nhiều.”

Tô Diệp nhìn hai người lôi lôi kéo kéo một cái, đi qua đem hai người tách ra, mạnh mẽ ôm lấy bả vai Diệp Bân đi hướng vào phòng.

“Đến cửa nhà tỷ phu, như thế nào có thể không vào?”

Diệp Bân mới mười ba mười bốn tuổi, sức lực tự nhiên kém hơn Tô Diệp đã gần trưởng thành, bị hắn mạnh mẽ lôi kéo đến nhà chính, ấn hắn ngồi ở trên cái ghế.

“Mới vừa lên núi hái quả nho, tỷ đệ hai người không phải đều rất thích sao?”

Tô Diệp ôm lấy bờ vai hắn để sát tai hắn, thấp giọng uy hϊếp nói.

“Tiểu tử thúi, về sau muốn ăn cái gì thì tìm tỷ phu, dám giúp người ngoài đào góc tường nhà tỷ phu ngươi, ngươi tin hay không ta sẽ đánh ngươi?”

Diệp Bân thấp giọng đáp lễ nói.

“Nếu các người dám khi dễ tỷ ta, nguyên lời nói đó dâng trả lại!”

Tô Diệp giơ tay xoa đầu hắn.

“Ăn đồ của ngươi đi.”

“Bân, đệ lại đây, người trong nhà biết không?”

Diệp Tử vừa ăn vừa hỏi.

“Thanh biết.”

Thời điểm Tô Diệp đi tìm hắn, bị Diệp Thanh thấy được, đám sau khi đi rồi hắn mới hỏi rõ ràng chuyện như thế nào, hắn không nói hai lời nịnh hót Diệp Bân, nguyên bản hắn cũng tính toán lại đây xem tình huống, lúc gần đi lại bị Diệp phụ bắt tráng đinh* đi mài bắp.

*con trai đến tuổi trưởng thành

“Vây đệ đêm nay liền nghỉ tại đây đi, sáng mai hãy trở về.”

Diệp Tử xem sắc trời không còn sớm, liền nói giữ lại.

“Không được, trong chốc lát ta đi.”

Diệp Bân lắc đầu cự tuyệt.

“Trời đã tối rồi, đệ đi thế nào? Trong chốc lát, tối lửa tắt đèn lại té ngã, buổi tối đệ cùng tiểu Li, Diệp ba người cùng nhau ngủ.”

Diệp Tử đem một quả nho đút vào trong miệng Tô Li.

Tô Diệp nhìn về phía Diệp Tử, hơi hơi nhấp nháy mi, hắn vì cái gì phải theo bọn họ, ba người cùng ngủ?

Diệp Tử tỏ ý bảo nhìn Diệp Bân, chẳng lẽ muốn cho đệ đệ nàng biết nàng cả đêm cùng hai nam nhân ngủ sao?

Diệp Tử giơ tay đem một quả đút vào miệng hắn, làm nũng đối với Tô Diệp chớp chớp mắt.

Tô Diệp nhẹ nhàng mổ nhẹ tay nàng, ngậm đầu ngón tay cắn một ngụm.

Tô Ngạn nhìn qua hai người mắt đi mày lại, lên tiếng nói.

“Diệp Bân lưu lại đi, trễ như vậy rồi, ngươi trở về, tỷ ngươi cũng không yên tâm, huống chi thời gian gần đây buổi tối cũng không yên ổn lắm.”

Thời điểm mùa màng không tốt, ra đường dễ dàng bị cướp đoạt, vùng này buổi tối đến, cửa lớn từng nhà đều khép chặt, mấy năm gần đây thường xuyên bị mất trộm, nhẹ thì mất mấy con heo gà, nặng thì một nhà mấy nhân khẩu, toàn bộ bị gϊếŧ hết cũng có.

Diệp Bân cuối cùng đành phải đồng ý ở lại.

Buổi tối Tô Li nấu bốn món ăn một món canh, có hoa tỏi non hâm lại thịt, dưa chuột xào thịt lát, đậu que xào thịt, ớt xanh cuộn thịt, còn có canh trứng gà dưa chuột, món chính là du* nấu khoai tây.

*Cá duhay còn gọi là cá bạch điều 白鰷 hay điều ngư 鰷魚.

Diệp Tử từ phía sau ôm lấy Tô Li, bên tai hắn nói.

“Vì sao nấu nhiều thịt như vậy?”

Tô Li quay đầu lại nhìn nàng một cái, mặt mày đen nhánh ôn nhu, manh đến tâm Diệp Tử đều tan chảy, nàng không khỏi nghiêng đầu hôn mặt hắn một ngụm, biết hắn muốn đãi huynh đệ của chính mình, trong lòng nàng không khỏi thấy ấm áp.

Diệp Bân vẫn là lần đầu tiên ăn cơm ở Tô gia, nhìn đến bàn đầy thịt, dùng du nấu khoai tây, hắn mới biết được tỷ hắn ở Tô gia thật sự rất không tồi.

Diệp Tử kêu hắn ăn nhiều một chút, gắp cho hắn không ít thịt đến trong chén, chính nàng lại không ăn nhiều đến thế, trước đó ăn nhiều quả nho, dạ dày có chút căng, chỉ ăn một chén nhỏ khoai tây liền buông đũa, đi tây phòng sửa sang lại phòng, buổi tối bọn họ ba người ngủ, cần thêm một giường chăn.

Diệp Tử ngửi giường đệm không có mùi gì, chăn dơ lúc đầu hôm qua đã thay rồi, buổi sáng Tô Li vẫn còn chưa có bắn ra, mặt trên không dính thứ gì, cũng không cần thay mới, nàng mở ngăn tủ ra, từ bên trong ôm ra một giường chăn trải ở trên giường.

Mới vừa trải xong, phía sau nàng đã bị người ôm chặt, quay đầu nhìn lại, là Tô Diệp, Diệp Tử bẻ tay hắn đang ấn trên nhũ hoa nàng ra.

“Đừng, trong chốc lát Bân vào đấy.”

Tô Diệp cúi đầu chôn trong cổ nàng, hôn lên da thịt mẫn cảm, Diệp Tử bị hắn hôn đến ngứa ngáy hết cả người, không khỏi đem đầu mình nghiêng sang một bên.

Tô Diệp hôn từ cổ nàng sang lỗ tai, ngậm lấy vành tai mυ"ŧ lấy, Diệp Tử đem đầu dùng sức ngửa ra phía sau, hô hấp dần trở nên dồn dập.