Chương 21: Để lão ngũ làm

Tô Diệp bị tiểu huyệt của nàng mãnh liệt co rút mấp máy, bóp chặt hắn đến hắn phải rên lên một tiếng, hắn gắt gao ấn lấy mông nàng, bắn ra tới.

Thân thể Diệp Tử ở dư vị cao trào run rẩy hồi lâu mới bình ổn lại.

Tô Diệp lui ra khỏi cơ thể nàng, tay mắt nhanh lẹ mà đỡ cơ thể hư không của nàng, một tay đem nàng ôm trở về sân, Diệp Tử đem mặt chôn ở đầu vai hắn, một dòng nước ấm từ giữa hai chân nàng trào ra.

Tô Ngạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người đang đứng ở đại môn, ánh mắt hắn di chuyển tới làn váy của Diệp Tử, dưới làn váy lộ ra cẳng chân trắng tuyết bỗng dừng lại, hắn rũ đôi mắt xuống, nhàn nhạt mở miệng nói với Tô Li:

“Đi đem đồ ăn hâm nóng lại một chút đi.”

Tô Li bưng đồ ăn vào nhà bếp để làm nóng, Diệp Tử không dám nhìn đôi mắt của Tô Ngạn, cả người dường như không xương dựa vào trong l*иg ngực của Tô Diệp.

Tô Diệp một tay ôm lấy nàng, một tay nắm lấy ngón tay nàng nhéo nhéo thưởng thức, trên mặt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, không khỏi câu hồn của người khác đi.

Diệp Tử nhìn thấy, tim nàng lại đập bịch bịch, nàng nhu thuận dựa vào vai hắn, hô hấp hỗn loạn ý loạn tình mê.

Đôi mắt Tô Ngạn nhìn đến trên bàn có một dĩa dưa chua, đột nhiên mở miệng nói:

“Ngồi thẳng lên.”

Diệp Tử nhảy dựng, phục hồi tinh thần mình lại, vội vàng chính mình ngồi ngay thẳng lại.

Trộm liếc nhìn Tô Ngạn, nàng có chút chột dạ không nói nên lời.

Tô Li đem cá trích cùng canh cá chép đã làm nóng xong bưng đến lên bàn, Tô Ngạn cầm lấy chén trước mặt Diệp Tử, ưu tiên múc cho nàng một chén canh.

“Cảm ơn chàng.”

Diệp Tử bưng chén lên, cá được hầm ra nước canh màu trắng, bên trên có ít hành lá thái sẵn, nhìn đến làm người đặc biệt muốn ăn.

Nàng thổi thổi nhỏ nhỏ uống một ngụm, cảm giác hương vị đặc biệt ngon, mang theo vị nhàn nhạt hòa với hương hành thái, Diệp Tử liên tiếp uống lên hai chén nhỏ mới dừng, cầm chén vừa xớt hơn nửa khoai tây bắp làm cơm.

So sánh với gạo cùng bắp làm cơm bắp, khoai tây bắp làm cơm rõ ràng càng ăn ngon hơn, vị khô khốc của khoai tây cùng bắp dung hợp bên nhau, lại có loại hoàn mỹ không ngờ, hoàn toàn không cần ăn kèm đồ ăn, vẫn rất hương.

Thấy Diệp Tử bưng chén vừa ăn hết cơm, Tô Diệp gắp một khối thịt cá trích, nhúng qua nước sốt trong tô, đưa đến bên miệng Diệp Tử.

Nàng há mồm ngậm lấy, thịt cá thập phần non mịn, dính ít nước sốt hương tiên, hương vị phá lệ hoàn mĩ.

Một bữa cơm ăn xong, bụng Diệp Tử căng đến phình phình, nàng sờ sờ bụng, đang chuẩn bị lên hỗ trợ thu dọn chén đũa, Tô Ngạn duỗi tay ngăn cản nàng.

“Để lão ngũ làm.”

Biết hắn săn sóc nàng mệt cả một buổi chiều, mặt Diệp Tử không ngừng hơi đỏ ửng lên.

Tô Li thu dọn xong chén đũa, hắn nấu nước nóng đưa đến bên cạnh nhĩ phòng, để Diệp Tử đi tắm rửa.

Diệp Tử nhờ Tô Diệp hỗ trợ nàng đem rương quần áo từ trên đỉnh tủ quần áo xuống, đem quần áo lấy ra bỏ vào trong tủ quần áo, lấy một bộ quần áo đi vào nhĩ phòng* tắm rửa.

*phòng bên của phòng chính

Tô Diệp đi theo sau nàng tiến vào, Diệp Tử vội đỏ mặt đem hắn đẩy ra ngoài, nàng không muốn thời điểm tắm rửa lại bị hắn ấn làm một lần nữa.

Sau khi gài then cửa, nàng nhìn đến thau tắm hơn phân nửa nước bốc lên nhiệt khí, mặt Diệp Tử bị hong có chút nóng lên.

Nàng cầm quần áo cởi ra, đặt trong rổ bên cạnh, cả người bước vào thau tắm trầm người trong nước.

Hơi nước bốc hơi mờ mịt, đem lỗ chân lông trên người nàng mở ra toàn bộ, thoải mái cùng ấm áp vây quanh nàng.

Diệp Tử ngâm đến trên mặt toát ra một tầng mồ hôi mỏng mới từ trong thau tắm bước ra, lấy khăn bên cạnh lau khô chính mình, thay quần áo sạch rồi đi ra khỏi phòng.

Đèn đuốc ở nhà chính sáng trưng, ba huynh đệ Tô gia đều ngồi xung quanh bàn, Tô Ngạn cầm một quyển thư đang xem, Tô Li thì ngồi luyện viết chữ bằng bút lông, Tô Diệp lại ngồi cầm gỗ để khắc.

Thấy nàng ra tới, ba nam nhân lớn nhỏ đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng.

Bước chân Diệp Tử khựng lại, tim nàng không khỏi lỡ một nhịp.

Ba người nam nhân này mà chụm lại bên nhau, lực sát thương lại gấp bội nhân lên.