Chương 16: Bể tình sóng dấm

Hai người ôm nhau trong chốc lát mới mặc quần áo rời giường.

Thời điểm ra đến, thấy Tô Ngạn cùng Tô Li đều đã ngồi ở bên bàn chờ họ ra ăn cơm.

Diệp Tử không khỏi chột dạ, đỏ mặt tránh sau Tô Diệp mà nhéo eo hắn một phen.

Tô Diệp cười cười đem nàng kéo ra phía trước, đẩy nàng ở trước bàn, ngồi xuống.

Diệp Tử không dám nhìn đôi mắt của hai huynh đệ họ, nàng cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Hôm nay giữa trưa lại được ăn ngon, cơm bắp cùng trên bàn đặt bốn món ăn và một canh, trừ dưa chuột xào thịt, đậu que cùng khoai tây xào, sườn heo chua ngọt cùng canh dưa chuột trứng gà, còn có một món được mang về từ trấn trên là vịt nướng ngũ vị hương.

Tô Li liếc mắt dò xét Diệp Tử một cái, rồi hắn gắp cho nàng một miếng sườn heo chua ngọt bỏ vào trong chén nàng.

“Cảm ơn chàng.”

Diệp Tử cười với Tô Li, đem sườn heo chua ngọt bỏ vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt tan trong miệng nàng, ăn vào thịt xương sườn lại thập phần non mịn.

Diệp Tử lặng lẽ dựng ngón cái cho Tô Li, hắn liếc nhìn nàng, khóe miệng hơi hơi câu lên.

Tô Ngạn xé chân vịt nướng bỏ vào trong chén nàng, Diệp Tử nâng mắt lên nhìn sắc mặt hắn.

Trong mắt hắn không có cảm xúc gì, nhưng nàng lại cảm nhận được phần tình cảm nhàn nhạt ấm áp của hắn, nàng không khỏi nhếch khóe miệng lên.

“Cảm ơn phu quân.”

Tô Ngạn nhìn nàng đang liếc xem hắn một cái, sắc mặt hắn hơi hơi nhu hòa xuống.

Diệp Tử thấy hắn ăn cơm sắp xong rồi, nàng liền vội vàng ân cần giúp hắn múc một chén canh.

Cơm nước xong xuôi hết, Diệp Tử thu thập chén đũa, đi ra cửa sau của phòng bếp, thấy Tô Ngạn đang ngồi ở rìa hồ nước câu cá.

Nàng chần chừ một lát rồi nhấc chân đi qua.

“Phu quân, hồ nước này có cá sao?”

Diệp Tử nhìn mấy con vịt đang bơi qua lại trong hồ.

Hồ nước này diện tích không nhỏ, tận hơn nửa mẫu đất.

Bên cạnh hồ nước có một ít loại sen, lá mỏng manh cực đại màu xanh xanh, xen lẫn là mấy đóa hoa màu hồng phấn, ngắm nhìn chúng còn rất có vài phần ý cảnh.

“Ừm.”

Tô Ngạn nhợt nhạt nói.

Diệp Tử đi đến bên người hắn cọ xát, nhìn mặt hồ lăn tăn ánh quang, trong hồ có rất nhiều rong màu lục đậm nên nàng xem không rõ cảnh vật dưới đáy nước.

Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Diệp Tử vừa muốn quay đầu lại, đã bị người phía sau ôm lấy, hơi thở thiếu niên vừa quen thuộc vừa mị hoặc đem nàng vây quanh.

“Đại ca câu cá, nàng không cần ở đây thêm phiền toái đại ca. Ta mang nàng đi nơi khác chơi nha.”

Tô Diệp bám vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp phun ở da thịt lỗ tai nàng mẫn cảm, tiếng nói hắn dễ nghe thấp nhu mà mê hoặc.

Diệp Tử bị hắn ôm đến cả người đều nhũn ra, cả người dường như không có xương cốt dựa vào trong lòng ngực hắn.

Mặt hai người dựa gần nhau cọ xát, môi cánh hoa của thiếu niên thi thoảng lại xẹt qua gương mặt nàng.

Diệp Tử cảm giác cả người mình sắp bị hắn hòa tan, tim nàng đập bắt đầu nhanh hơn, mặt nàng giống như bị tô phấn hồng, đỏ ửng.

Tô Diệp ôm lấy nàng vừa muốn xoay người, tay Diệp Tử lại bị một bàn tay khác vừa to mà ấm áp, cầm lấy.

Diệp Tử dừng lại, quay đầu ra sau, nàng thấy Tô Ngạn lẳng lặng nhìn hồ nước, tay hắn thít chặt không buông lôi kéo nàng.

Diệp Tử xem hắn, lại nhìn Tô Diệp đang ôm lấy nàng, nàng có cảm giác IQ đang nhanh chóng bị tụt giảm.

“Tứ ca, Thanh Lâm ca tìm huynh kìa.”

Tô Li ở phòng bếp kêu lên một tiếng.

Tô Diệp quay đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu hôn Diệp Tử một ngụm, mới buông nàng ra.

Tô Diệp mới vừa đi, Tô Ngạn cũng buông tay nàng ra.

Diệp Tử xem xét ánh mắt hắn một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

“Nàng muốn đi chơi thì đi đi.”

Tô Ngạn nhàn nhạt nói ra.

Diệp Tử: “…….”

Mới vừa nãy ai là người lôi kéo nàng không bỏ?

Diệp Tử đứng ngốc trong chốc lát rồi tránh đi, Tô Ngạn rũ mắt nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, tầm mắt hắn lẳng lặng dừng ở điểm hư vô nào đó.

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, vì không đem cá dọa đi, Diệp Tử không có mở miệng nói chuyện.

Ánh mắt nàng dừng trên mấy con vịt ở trên nước bì bõm, thấy đầu chúng nó thỉnh thoảng chui vào trong nước, dùng mõm mỏ mỏ trên lông, cánh chéo lên cao.

Hai người lại gần nhau, hơi thở trên người Tô Ngạn bay đến chóp mũi nàng, hấp dẫn nàng. Đầu nàng dựa gần đến trên vai hắn một chút.

Đôi mắt Tô Ngạn nhìn mặt nước rốt cuộc cũng đã có tiêu cự, hắn duỗi tay đem lòng bàn tay nàng cầm lấy, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng sờ soạng mu bàn tay của nàng.

Khóe miệng Diệp Tử hơi giương lên, đem mặt dựa vào vai hắn nhẹ nhàng cọ xát.

Tô Diệp đi đến cửa phòng bếp, nhìn đến bộ dáng ngọt ngào của Diệp Tử dựa vào vai đại ca hắn, chân hắn đang muốn bước ra bỗng lại thu về.

Hắn lẳng lặng nhìn hai người trong chốc lát, sau đó yên lặng quay người tránh đi.

Tô Ngạn gục đầu xuống nhìn Diệp Tử, tay hắn vặn qua mặt nàng, bỗng nhiên hôn lên môi nàng.

Tim Diệp Tử đập lỡ một nhịp, nàng vòng tay qua cổ hắn, chủ động mở miệng nghênh đón hắn tiến quân thần tốc.

Tô Ngạn đem cần câu cắm ở trong đất phía bên cạnh.

Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, hung hăng hôn nàng như muốn đem nàng nuốt vào bụng vậy.

Tâm Diệp Tử thình thịch nhảy lên, đầu váng mắt hoa bám lấy bờ vai hắn.

Nàng ý loạn tình mê đáp lại đoạt lấy của hắn.

Tô Ngạn đem nàng ôm ngang lên, đi xuyên nhanh qua phòng bếp, đi vào phòng ngủ.

Diệp Tử bị hắn thả vào trên giường, nhìn đôi con ngươi của hắn bình tĩnh mà ẩn sau đó là gió lốc, khẩn trương cùng sợ hãi, bụng nhỏ nàng co thắt lại, hoa huyệt thế nhưng lại hơi dính ướt dâʍ ŧᏂủy̠.