Chương 14: Ta cũng là phu quân của nàng 3

Diệp Tử ở khắp nơi của Tô gia dạo chơi một vòng, phát hiện Tô gia không dưỡng heo, chỉ có mấy con gà ở bên cạnh rừng cây nhỏ đi lang thang tìm trùng ăn, mấy con vịt nhốt ở hồ nước phía sau.

Nàng phát hiện không có việc gì để làm, liền đem quần áo được thay ra của chính mình cùng mấy người Tô Ngạn giặt sạch.

Lúc trước ở nhà mẹ đẻ, mỗi ngày nàng cũng giặt cho cả gia đình.

Nhưng khi đó cũng bây giờ hoàn toàn khác nhau, thời điểm giặt đồ cho cha mẹ đệ đệ, chỉ cảm thấy quần áo thật dơ cùng khó tẩy.

Mà khi giặt cho mấy huynh đệ Tô Ngạn, lại thấy sinh ra cảm xúc hạnh phúc nhàn nhạt.

Tô Li đứng ở cửa lằng lặng nhìn nàng trong chốc lát, dọn cho nàng một cái ghế nhỏ lại đây.

“Cảm ơn huynh.”

Diệp Tử ngẩng đầu đối hắn cười.

Tô Li nhìn một bồn quần áo một cái, sau đó hắn đem tay áo vén lên, ngồi xổm xuống giúp nàng giặt.

Diệp Tử ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa nghiêm túc giặt quần áo thật mê người.

Bà bà năm đó nhất định là một đại mỹ nữ, cho nên mấy huynh đệ Tô gia mới xuất sắc như vậy.

Hai người giặt xong nước một, chuẩn bị tiến về bờ sông để tẩy sạch.

Tô Li cầm rổ quần áo còn Diệp Tử thì đi sau lưng hắn.

“Ôi, tiểu Li mang tức phụ đi giặt quần áo à?”

Một phụ nhân ôm rổ đồ cười trêu ghẹo nói, ánh mắt nàng ở trên người Tô Diệp quét qua hai lần.

“Ân…”

Tô Li gật đầu một cái.

Diệp Tử vốn dĩ đối vị phu nhân trêu đùa không để ý trong lòng, nhưng khi nghe được Tô Li ân một tiếng, đột nhiên trên mặt không biết biểu cảm ra sao.

Bờ sông có vài nhiều phụ nữ giặt quần áo, nhìn đến bọn họ tới thì đều cười chào hỏi.

“Tiểu Li, đau tức phụ đến thế à? Còn giúp tức phụ cùng nhau giặt quần áo.”

“Này, nhìn kìa tân hôn vợ chồng son dính đến……..”

Nghe âm thanh mọi người trêu ghẹo, trên mặt Diệp Tử có hơi chút rối ren.

Nàng nhìn thoáng qua Tô Li, phát hiện ra tiểu gia hỏa đang chuyên tâm giặt quần áo, khóe miệng nàng hơi dương lên, cầm quần áo bỏ vào trong nước rửa sạch.

Nước sông cực kì trong xanh, quần áo bỏ vào trong nước, vò hai cái liền sạch sẽ, rửa sạch đồ cũng thật nhanh.

Tẩy xong, hai người trở lại sân cầm quần áo phơi trên mặt trên của gậy trúc.

Tô Li một bên phơi một bên lại liếc nhìn cái yếm trên tay Diệp Tử.

Diệp Tử hơi 囧 :

“Nhìn cái gì đó!”

Tô Li quay đầu đi, bình thản cầm quần áo trên tay.

Diệp Tử đem yếm và quần lo̶t̶"̶ chính mình giấu bên trong giá áo, phơi như vậy ánh mặt trời chiếu đến cũng không quá gây chú ý.

Tẩy xong quần áo Diệp Tử lại phát hiện không có việc gì làm nữa.

Lúc trước ở nhà mẹ đẻ, không xuống đất thì cả ngày cũng vội đến xoay vòng, không nghĩ đến tới Tô gia lại nhàn rỗi đến vậy.

Thấy sắc trời còn sớm, chưa đến thời điểm nấu cơm, Diệp Tử tính toán trở về ngủ một lát.

Tối hôm qua nàng bị hai huynh đệ Tô Ngạn lăn lộn đến hơn nửa đêm, ngủ chưa kịp sâu trời đã sáng rồi.

Nói cho Tô Li hay, Diệp Tử liền trở về phòng ngủ.

Gỡ xuống trâm mộc để ở trên bàn, cởi ra ngoại thường, nàng chỉ mặc trung y liền lên giường.

Ngủ đến mơ mơ màng màng, nàng bỗng cảm giác có người hôn hôn mình, Diệp Tử mở mắt, phát hiện Tô Diệp không biết đã trở lại từ lúc nào.

Diệp Tử nhìn sắc trời bên ngoài.

“Hiện tại mấy giờ rồi?”

“Còn sớm, nàng ngủ đi.”

Tô Diệp đem nàng ôm tiến vào l*иg ngực, hôn gương mặt nàng một cái.

Diệp Tử nghiêng đầu đáp lại hôn hắn một cái.

Khóe môi Tô Diệp câu lên, duỗi tay vặn mặt nàng qua, cẩn thận hôn môi nàng.

Diệp Tử xoay người gắt gao dán tiến vào trong l*иg ngực hắn, môi dán môi hắn trằn trọc cọ xát.

Môi hắn tốt đẹp mềm mại giống như cánh hoa, hơi thở sạch sẽ mà mị hoặc khiến nàng ý loạn tình mê.

Nàng cảm giác được dòng điện lưu tinh tế từ môi truyền đến tiến vào đại não và đáy lòng nàng.

Tim nàng đập hỗn loạn, hô hấp nhanh hơn, hai chân cũng đã ươn ướt.

Tô Diệp ôm nàng trở mình, cả người hắn đè lên người nàng.

Ngực Diệp Tử bị hắn đè dẹp lép, tay nàng vòng qua cổ hắn, ngọt ngào mà hôn hắn một cái.

Tô Diệp thâm nhập môi nàng, ngậm lấy cái lưỡi đinh hương mυ"ŧ vào, dùng đầu lưỡi linh hoạt mà khıêυ khí©h đầu lưỡi nàng.

Một cỗ tê dại từ đầu lưỡi truyền đến, đến cả bụng nhỏ, Diệp Tử phát ra một tiếng rêи ɾỉ, tay bám chặt chẽ vào vai hắn.

Hai chân tách ra câu lấy eo hắn, hạ thân kề sát bụng nhỏ của hắn mà cọ xát.

Ngón tay Tô Diệp linh hoạt qua vài động tác ở bên hông nàng, cởi ra quần lo̶t̶"̶ của nàng xuống.

Tay sờ soạng tiểu huyệt ướt dính nhớp nháp, đem nóng rực để ở giữa hi chân nàng.

Đầu óc Diệp Tử hồi phục một tia thanh minh, vốn định ngăn cản, lại luyến tiếc cự tuyệt hắn, thôi cứ tùy hắn đi.

Đại qυყ đầυ tròn tròn ở miệng tiểu huyệt của nàng nghiền nát.

Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, ngón tay bấu chặt bờ vai hắn.

Thân thể Tô Diệp trầm xuống, đại qυყ đầυ phóng vào trong tiểu huyệt khẩu.

“Ân…..”

Diệp Tử kêu lên một tiếng.

Tuy không phải lần đầu tiên nhưng tiểu huyệt đã khôi phục lại như ngày thường khẩn trí chặt chẽ, bị mạnh mẽ mở ra làm nàng có hơi đau.

Côn ŧᏂịŧ lớn thô tráng nóng rực thong thả cường thế tiến vào cơ thể nàng, đem từng chút lấp đầy.

Đến khi toàn bộ đi vào trong, nàng không kìm được thở dài thỏa mãn.