Chương 1: Thành Hôn

Diệp Tử ngồi bên trong kiệu, trước mắt là một phiến loá đỏ cả mắt.

Đời trước Diệp Tử 30 tuổi còn chưa có gả chồng, không nghĩ đến vừa tới thế giới này chưa được mấy ngày, đã bị người nhét vào kiệu hoa.

Thân thể này của nàng hiện mới tròn 15 tuổi, đã bị cha mẹ nguyên thân lấy 5 thạch tiểu mạch bán cho ngũ huynh đệ Tô gia ở thôn bên cạnh.

Diệp Tử cũng không oán giận cha mẹ nguyên chủ, trong nhà mấy cái huynh đệ gào khóc đòi ăn, nàng thân là nữ nhi, vốn là phải gả người, dù sao cũng là muốn hỏi tiền thu lễ, chẳng qua người ta là gả một, còn nàng gả năm mà thôi.

Nơi này người nghèo không cưới được lão bà, mấy huynh đệ cưới một lão bà về đã là nhiều, Tô gia cưới mình nàng về tuy rằng nhìn có vẻ nhiều, nhưng so với huynh đệ cưới năm lão bà về, đã là giảm hơn phân nửa.

Địa phương này rất nhanh đã đến, phía trước có tiếng người ồn ào, một trận pháo lách cách vang lên, có người đang kêu tân nương tới, mau nhìn tân nương tử.

Diệp Tử khẩn trương đến lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, không nghĩ đến lần đầu tiên cưới chồng, thế nhưng lại trong tình huống này.

Cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại, hỉ nương ở bên cạnh nói vài câu cát tường, kiệu môn bị người đá một chân, mành được nhất lên.

Bỗng một bàn tay vươn đến đây, ngón tay trắng nõn mà thon dài, Diệp Tử hơi khựng lại, đang muốn đưa tay qua, người nọ lại xuyên qua dưới nách nàng, tay khác nâng dưới đầu gối cong, đem nàng trực tiếp ôm lên.

Chung quanh rộ lên một trận âm thanh trầm trồ khen ngợi.

L*иg ngực dày rộng rắn chắc của nam nhân, hai tay vững vàng mà nâng nàng, Diệp Tử bị một cổ hơi thở dương cương nam tử vây quanh, tim đập như sấm cổ, đầu óc có chút choáng váng.

“Tô Đại, tức phụ của ngươi ôm có mềm hay không?”

Bên cạnh có người cất cao giọng một câu trêu đùa.

Những người khác nghe được mà cười rộ lên. Diệp Tử may mắn cho chính mình được khăn voan đỏ che mặt, bằng không thì nàng chỉ có tìm cái khe đất mà chui xuống.

“Mềm”. Một thanh nhuận mang theo tiếng cười nói vang trên đỉnh đầu nàng.

Chung quanh mọi người lại được một trận cười vang.

“Đại ca, tiểu ngũ ôm không đi nỗi, ta chính là được nha”.

Âm thanh sang sảng dễ nghe của thiếu niên truyền đến.

“Tứ ca, huynh không được ôm”. Tiểu thiếu niên đem kéo hắn lại.

“Vì sao ta không được ôm?” Tô tứ khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn hắn.

“Đại ca ôm được, đến phiên ta lại ôm không được? Tức phụ ta cũng có một phần”.

“Không phải của huynh”. Tiểu thiếu niên đối hắn làm mặt quỷ. “Là của đại ca cùng đệ”.

“Hắc, ta nói này lão ngũ, tiểu tử thúi đệ chưa đủ lông đủ cánh đã muốn “che chở thức ăn” rồi nha?” Tô tứ gõ một cái trên đầu thiếu niên. “Đêm nay tức phụ chính là của ta, tiểu tử đệ hãy ở một bên chờ xem!”

Tuy rằng Tô tứ đè ép thấp thanh âm, lại vẫn một chữ không rơi truyền vào tai Diệp Tử, nàng ngượng đến cổ đều đỏ lên.