“Anh thật sự muốn dẫn ba mẹ tôi đến Huyết tộc thành bảo sao?” Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Lâm Cảnh nằm lỳ trên giường, thanh âm rầu rĩ hỏi.
“Ừ.” Tây Mặc không để tâm trả lời, tiếp tục giúp cậu mát xa thắt lưng.
“Thích hợp sao?” Lâm Cảnh nghiêng đầu nhìn hắn, “Ba tôi là giáo sư cơ quan quân sự, lỡ nhìn thấy bí mật Huyết tộc thì làm sao?”
Tây Mặc nghe vậy sửng sốt, sau đó bật cười, tiểu ngốc này, đã hoàn toàn xem mình là người thân nhất rồi?
“Anh cười cái gì?" Lâm Cảnh chẳng hiểu gì hết, ông đây đang rất chân thành suy nghĩ vấn đề này đấy!
"Không sao, chỉ cần có thể để người nhà của em tiếp nhận anh, thì sao cũng được.” Tây Mặc xoa xoa tóc cậu, miệng đầy lời ngon ngọt, “Em quan trọng nhất.”
Lâm Cảnh trong lòng xót xa, nghiêng người ôm hắn.
Tây Mặc khóe miệng câu lên, đương nhiên sẽ không nói cho tiểu ngốc này, cơ mật của Huyết tộc, căn bản không thể đặt ở thư viện.
Không khí quá tốt, ai cũng không nỡ ngủ.
"Có mệt không?" Tây Mặc ngữ khí rõ ràng là đang hỏi ý, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng đè ấn lên huyệt khẩu cậu, trong thanh âm cũng có chút chờ mong.
Lâm Cảnh lắc đầu, đỏ mặt cởi ra quần áo, chủ động khóa trên người Tây Mặc, đỡ lấy khí quan lửa nóng kia, chậm rãi ngồi xuống.
Tư thế này, không phải không khó chịu, cũng không phải không cảm thấy thẹn, nhưng Lâm Cảnh biết rõ, đây là điều Tây Mặc muốn.
Chỉ cần là anh ấy muốn, vậy thì không sao, ủy khuất hơn nữa cũng được, huống hồ so với những thứ anh ấy vì mình mà trả giá, cái này có tính là gì?
Tuy không phải lần đầu tiên, Lâm Cảnh đối với tình sự vẫn rất ngây ngô, thân thể cũng chưa thể hoàn toàn thích ứng, tư thế này quá miễn cưỡng, còn chưa nhét vào toàn bộ, phía sau đã đau từng đợt, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, mặc cho vật cứng nóng bỏng kia hung hăng xỏ xuyên qua mình.
Nơi kết hợp dường như có chất lỏng sền sệt trượt xuống, Lâm Cảnh trước mắt có chút hóa đen, cánh tay đặt trước ngực Tây Mặc mềm nhũn, cả người đều nằm xuống.
“Vợ hôm nay thật chủ động." Tây Mặc nhìn ra cậu khác thường, lại chỉ nghĩ là do cậu động tình, thế là ái muội hôn vành tai cậu.
“… Anh khoan nhúc nhích." Lâm Cảnh thanh âm có chút run rẩy, rõ ràng cảm giác được thứ chôn sâu trong cơ thể mình lại trướng lớn thêm một tí, lập tức bị dọa toàn thân căng cứng.
“Được, anh không động, chính em động." Tây Mặc cười xấu xa, ngả ngớn vuốt ve khe mông cậu.
Lâm Cảnh đã chẳng quan tâm gì khác, chỉ muốn cố gắng lấy lòng hắn, nhưng vẫn không vượt qua được đau đớn, động một chút cũng không dám.
"Bảo bối, kỹ thuật rất kém cỏi nha." Tây Mặc tà ác nói nhỏ, "Nếu không động, chồng phải đi tìm người khác a ~.”
Nói hết lời cũng không thấy đáp lại, chợt cảm thấy đầu vai một trận nóng ướt.
"Khóc?" Tây Mặc nhíu mày, "Đồ ngốc, đùa mà em nghe không hiểu?"
"Đau." Lâm Cảnh chôn mặt vào hõm vai hắn, thanh âm có chút khàn lại ủy khuất, "Tôi thật sự rất đau."
Tây Mặc cả kinh, vịn thân thể cậu, chậm rãi lui ra.
Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra, nằm bên giường thở dốc.
"Chịu không được sao không nói với anh?!” Nhìn vệt máu dưới thân, Tây Mặc vừa đau lòng vừa giận.
Lâm Cảnh cuộn người không nói, muốn khiến cho mình trông không quá chật vật.
Em còn có thể đáng thương hơn nữa không? Tây Mặc thở dài, hỏa khí tan không còn một mảnh.
Lâm Cảnh vành mắt hồng hồng, đến mình cũng muốn ghét mình, bình thường không thể giúp anh ấy cũng xong đi, cư nhiên trên giường cũng tệ hại như vậy, mình như thế, đến cùng có tư cách gì đáng được thích chứ?
Tây Mặc giúp cậu thanh tẩy thân thể, thay đổi ga giường sạch sẽ, sắc trời đã hửng sáng.
"Anh phải đi." Tây Mặc giúp cậu đắp kín chăn, “Em ngủ một giấc cho ngon, ngày mai ngoan ngoãn ở nhà, có biết không?"
Lâm Cảnh gật gật đầu, đem nửa cái đầu rụt vào chăn.
Tây Mặc theo thường lệ từ cửa sổ ly khai, trước khi đi không quên mang tấm ga giường bị thay ra đi theo.
Giỡn sao, loại đồ này nếu như bị mẹ vợ thấy, đời này đừng mong có vợ nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, Lâm Cảnh cảm thấy có chút đầu nặng chân nhẹ, bất quá sợ ba mẹ nhìn ra, vẫn cố giữ vững tinh thần rời khỏi giường.
Trong phòng khách trống trơn, trên bàn đè một tờ giấy ghi nhớ, Lâm Cảnh cầm lên nhìn nhìn, nhẹ nhàng thở ra, sớm biết ba mẹ đều đi tham gia hôn lễ của chị họ, mình cũng không cần rời giường.
Định về phòng ngủ tiếp, lại nghe được có người nhấn chuông cửa.
"Đến đây.” Lâm Cảnh trong lòng thở dài, đi qua mở cửa, lại sững sờ, "Tại sao lại là anh?"
“Em làm sao vậy?" Ngô Đồng nhìn sắc mặt cậu nhíu mày.
“Ba tôi không có nhà, có việc tìm ông thì gọi di động a." Lâm Cảnh sau khi nói xong muốn đóng cửa, lại bị Ngô Đồng ngăn trở.
"Này!" Lâm Cảnh trừng mắt.
"Uống thuốc chưa?” Ngô Đồng quen thuộc đi đến tủ thuốc kéo cánh cửa kính ra.
“Anh mau ra ngoài!" Lâm Cảnh có chút tức giận, khập khiễng đi qua, tự xông vào nhà dân thật đáng ghét!
"Uống thuốc!" Ngô Đồng chọn lấy vài lọ, “Uống chút thuốc này trước đi.”
“Anh biết lão tử bệnh gì à? Cái này là thuốc gì!" Lâm Cảnh nổi giận, sao lại có người cho thuốc người khác loạn lên thế!
“Tiêu viêm hạ sốt.” Ngô Đồng lại đưa cho cậu một ống thuốc cao, "Cái này vào toilet tự mình bôi."
“Anh cút ngay cho tôi!” Lâm Cảnh mặt đỏ bừng.
"Không thoải mái thì đừng có đi lại.” Ngô Đồng thở dài, "Hắn sao không ở đây?”
"Ai cần anh lo!" Lâm Cảnh thẹn quá hoá giận, dùng sức đem người đẩy ra khỏi nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Ngô Đồng tựa ngoài cửa cười khổ, hình như... Thật sự đã bắt đầu chán ghét mình rồi.
Rõ ràng chính là kết quả mình vẫn muốn, nhưng vì cái gì, trong lòng lại nan kham như vậy.
Trong phòng, Lâm Cảnh đem thuốc ném vào thùng rác, nằm lì trên giường hờn dỗi.
Khốn nạn! Quấy rối tâm tình người ta!
Bụng đói kêu ì ục, ăn bừa vài cái bánh quy, lại rụt vào chăn, đại não quay cuồng, ngược lại ngủ vô cùng nhanh.
Tối đó, Lâm Cảnh phát sốt, Tây Mặc không tới.
Tối hôm sau, Lâm Cảnh hạ sốt, Tây Mặc vẫn không tới.
Tối thứ ba, Lâm Cảnh giấu mình vào chăn, không để ý tới người đứng bên giường.
“Giận sao?” Tây Mặc cách chăn vỗ vỗ cậu.
"Không có." Lâm Cảnh hừ hừ.
“Anh và Dật Phong cùng đi lâu đài cổ Huyết tộc." Tây Mặc kiên nhẫn giải thích, "Vốn cho rằng có thể trở về trong ngày, nhưng lại có chút phiền toái nhỏ, cho nên trễ nải hai ngày."
"Phiền toái gì?" Lâm Cảnh kéo chăn ra.
“Chút ngoài ý muốn mà thôi." Tây Mặc dựa vào đầu giường bên cạnh cậu, thần thái có chút mỏi mệt.
“Lại có liên quan tới tôi sao?” Lâm Cảnh do dự hỏi.
"Đương nhiên không phải." Tây Mặc có chút ngoài ý muốn, "Sao em lại nghĩ vậy?"
“Vì tôi đã mang đến rất nhiều phiền toái cho anh." Lâm Cảnh có chút ũ rũ, ngôi sao tai họa trong truyền thuyết cũng không hơn gì cái này.
Tây Mặc cười lắc đầu, đem cậu kéo vào lòng.
“Tôi —— "
"Đồ ngốc.” Tây Mặc cúi đầu hôn cậu, “Anh yêu em.”
Anh yêu em, cho nên tất cả phiền toái, đều không tính là phiền.
“Anh với Dật Phong đi lâu đài cổ làm gì?" Lâm Cảnh có chút xấu hổ, vì vậy nói sang chuyện khác.
“Thử thức tỉnh vua Huyết tộc.” Nhắc đến chuyện này, Tây Mặc có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Y Vạn?" Lâm Cảnh nhớ mang máng cái tên này, "Hắn ngủ rất lâu sao?”
“Hắn là đồ tâm thần, nếu không phải anh phải về Ma giới, thật muốn để tên khốn đó ngủ một ngàn một vạn năm!” Tây Mặc siết nắm đấm nghe răng rắc.
Cực hiếm khi thấy bộ dạng hắn không bình tĩnh, Lâm Cảnh nuốt nuốt nước miếng, quyết định không rối rắm đề tài này nữa.
Mà trong căn hộ bên kia, Hàn Dật Phong đang thần tình bực dọc ngồi trên ghế salon, để Đường Đường băng bó vết thương cho mình.
“Sao lại bị thương vậy?” Đường Đường mắt nước mắt lưng tròng.
"Anh không sao." Hàn Dật Phong xoa xoa đầu Đường Đường, trong lòng chửi mẹ nó.
Cái tên vua Huyết tộc có phải có tật xấu hay không! Chẳng lẽ hắn thực cho rằng mình là mỹ nhân say ngủ? Cư nhiên để hai con cự long canh giữ trước lâu đài cổ, nếu không phải mình trốn nhanh, eo thiếu chút bị quét gãy rồi!
“Vậy chủ nhân ngày mai có đi Huyết tộc không?" Đường Đường sợ hãi hỏi.
"Đi." Hàn Dật Phong thở dài.
Không có biện pháp, chỉ có thức tỉnh tên thần kinh này, tiểu sủng vật của mình mới có thể sống lâu trăm tuổi.
“Có thể dẫn em với Danny cùng đi không?” Đường Đường thật cẩn thận mở miệng, "Chúng em không chạy loạn đâu."
“Em muốn về hay cậu ta muốn về?” Hàn Dật Phong hỏi.
"Cậu ấy muốn về, em muốn đi cùng.” Đường Đường thành thật khai báo.
Hàn Dật Phong gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
“Cậu ấy vì cái gì nhất định phải đi?" Đường Đường vừa có chút ủy khuất lại vừa không nỡ, "Em đâu có khi dễ cậu ấy.”
“Vì nơi này không phải nhà của cậu ấy.” Hàn Dật Phong ôm Đường Đường đặt lên đầu gối của mình, "Bất quá không sao, lần này trở về, sẽ không còn ai khi dễ cậu ấy nữa.”
"Danny tốt như vậy, tại sao không có người nào chịu đối tốt với cậu ấy?” Đường Đường cảm thấy có chút khổ sở, cơ hồ ai cũng từng ức hϊếp qua cậu ấy.
“Cậu ta gặp được rồi.” Hàn Dật Phong bóp mũi cậu, “Không nói cái này nữa, giúp anh tắm đi.”
"... Không giúp." Đường Đường xấu hổ, mỗi lần tắm đều bị khi dễ.
“Nhưng mà anh đang bị thương." Hàn Dật Phong thở dài, "Được rồi tự anh tắm vậy.”
“… Chỉ tắm thôi đó.” Đường Đường rất ngốc nghếch rất ngây thơ.
“Được.” Vị chủ nhân phúc hắn vui vẻ đáp ứng.
Một giờ sau, tiểu sủng vật bị ức hϊếp đến chỉ còn khí lực đủ để khóc.
Chủ nhân lừa đảo! Mình cũng cùng Danny về Huyết tộc!
Chiều hôm sau, ba Lâm mặc âu phục thẳng thớm, theo Tây Mặc tiến đến lâu đài huyết sắc.
“Ba à… Ba không thấy nóng sao?” Lâm Cảnh do dự liên tục, rốt cục nhịn không được mở miệng.
Lâm giáo sư hung hăng liếc nhi tử.
Lâm Cảnh thức thời câm miệng, sờ sờ mũi đứng sau lưng Tây Mặc.
"Bá phụ khẩn trương." Tây Mặc dùng khẩu hình nói với cậu.
Lâm Cảnh hắc hắc cười ngây ngô.
Tây Mặc nhìn thấy thích, nâng cằm cậu, sát lại hôn phớt một cái.
"Khụ!" Lâm giáo sư bất mãn, vậy là hôn rồi! Ta còn chưa có đồng ý....!