Vài ngày sau, Morris mang theo đại quân Ma tộc chính thức tiến nhập tỉnh Tạp La Mạch Cơ, tụ họp cùng toán quân do Tây Mặc suất lĩnh.
Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn, toàn quân lập tức lên đường, tiến về giao giới giữa Ma giới và Quang Minh chi vực – mà tại Tư Khố Trấn, mở màn của chiến tranh đã bắt đầu, khô lâu quân đoàn Ma tộc dưới suất lĩnh của Hàn Dật Phong đang anh dũng chém gϊếŧ, ngăn cản đội quân tiên phong của Quang Minh chi vực xâm nhập Ma giới đại lục, cũng để đại quân Ma tộc có được thời gian quý giá chuẩn bị cho chiến tranh.
"Chiến trường rất nguy hiểm, em phải một tấc cũng không rời anh, biết chưa?” Đêm cuối cùng trước chiến tranh, Tây Mặc thần sắc nghiêm túc nhìn Lâm Cảnh.
“… Hay là tôi khỏi đi.” Lâm Cảnh do do dự dự, những ngày này thế cục biên cảnh càng ngày càng khẩn trương, lực chú ý của mọi người đều đặt ở chiến tranh, hôm trước Tây Mặc trên đường cái giữa ban ngày ban mặt hôn mình, cư nhiên không bị phóng viên phát hiện —— bởi vì tất cả phóng viên đều ở tiền tuyến, trên báo cũng toàn là tin tức về trận chiến tranh này.
Trước kia muốn ra chiến trường, là vì đối với chiến tranh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cảm thấy nhất định rất kí©h thí©ɧ, nhưng mà mấy ngày gần đây, thường xuyên có cú mèo mang đến danh sách thương vong và tình hình chiến đấu mới cập nhật, Tây Mặc cũng không hề như trước đây cả ngày không có việc gì liền trêu chọc mình, rốt cuộc đã biết, chiến tranh không chỉ không phải là một chuyện hay ho, trái lại còn tàn nhẫn huyết tinh, mình thì ma pháp gì cũng không biết, không thể giúp thì thôi, làm sao còn có thể gây thêm phiền?
“Sao lại không đi?" Tây Mặc khẽ nhíu mày, "Anh lại chọc gì khiến em giận?”
"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu, "Tôi không có giận, chính anh phải cẩn thận."
“Vậy chính là sợ cho anh thêm phiền toái?" Tây Mặc nâng cằm cậu.
"... Không phải." Lâm Cảnh không được tự nhiên không thừa nhận, "Chỉ là tôi không muốn đi."
"Tùy em.” Lâm Cảnh luôn tư duy nhảy cóc, nên Tây Mặc cũng không truy vấn tiếp, chỉ liên tục ấn lên trán cậu những nụ hôn, sau đó một đường đi xuống ngậm lấy cánh môi.
Đối mặt loại hành vi rõ ràng chính là chiếm tiện nghi này, Lâm Tiểu Cảnh lại ngoài dự liệu không có bất kỳ phản kháng nào, không chỉ không mắng khốn nạn không đạp người, trái lại cư nhiên có chút phối hợp.
Tây Mặc bị cử chỉ khác thường của Lâm Cảnh dọa sợ, kinh nghi vị định dừng lại động tác, muốn biết em ấy rốt cục là giận hay là ngốc luôn rồi.
"Nhìn gì vậy?" Lâm Cảnh mặt đỏ bừng, tại sao lại dừng lại ngay lúc này?!
“… Phúc lợi cho anh trước cuộc chiến?” Tây Mặc hiểu ý, khóe miệng tràn ra ý cười.
“Phúc lợi em gái anh!” Lâm Cảnh mạnh miệng, túm chăn qua trùm đầu, “Cút!”
Tây Mặc kéo chăn ra ném lên đất, sau đó đem Lâm Cảnh kéo vào lòng mình.
Những nụ hôn dày đặc không ngừng rơi trên vành tai mẫn cảm của cậu, áo tắm cũng bị kéo xả vạt trước, lộ ra l*иg ngực trắng nõn.
Điểm nhô lên sáng màu trước ngực tinh xảo như bảo thạch, trong không khí có chút đứng thẳng, nhịn không được liền cúi đầu ngậm vào miệng.
Lâm Cảnh nằm trên giường, hai tay gắt gao cầm lấy chăn, trong lòng dù có chút hoảng loạn có chút luống cuống, nhưng rốt cục vẫn không kháng cự động tác ngày càng làm càn của hắn.
Người đối với mình tốt như vậy, đời này cũng sẽ không gặp được người thứ hai.
Anh ấy là Huyết tộc, có sinh mệnh ngàn năm vạn năm, còn mình?
Ngắn ngủi vài thập niên, làm sao còn có thể lãng phí.
Lâm Cảnh nhắm mắt lại, mũi có chút cay cay.
Trăm năm ngàn năm sau, anh ấy có thể nào ngay cả mình là ai cũng nghĩ không ra?
Ủy khuất trong tâm ùn ùn kéo đến, nước mắt còn chưa kịp trượt xuống má, đã bị người nửa đường ôn nhu hôn lấy.
"Sao lại khóc?" Tây Mặc nhìn cậu, “Không muốn?"
Lâm Cảnh lắc đầu, trên má hắn khẽ hôn một cái.
"Bảo bối, em như vậy anh sẽ nhịn không được.” Tây Mặc cười khổ.
Lâm Cảnh nhắm mắt lại, chủ động dâng lên cánh môi mềm mại của mình.
Người trong ngực quần áo không chỉnh tề, áo tắm vắt ở khuỷu tay, lộ ra mảng lớn da thịt tinh tế tỉ mỉ, đôi má cũng ửng lên một tia hồng, tuy khẩn trương có chút run rẩy, nhưng vẫn rất nghiêm túc hôn môi dây dưa lẫn nhau, động tác tất nhiên là vừa ngây ngô vừa nhút nhát, nhưng đối với Tây Mặc mà nói, so với bất luận khıêυ khí©h nào cũng hữu hiệu hơn.
Lý trí bị triều tình xua đi không còn một mảnh, trong phòng ngủ trống trải, hai cỗ thân thể xích͙ ɭõa chặt chẽ ôm nhau, da^ʍ mỹ lại tình sắc.
"Bảo bối, thả lỏng một chút.” Tây Mặc ôn nhu hôn phiến lưng trơn bóng của cậu, chậm rãi khiến cậu thử tiếp nhận chính mình.
Lâm Cảnh chôn mặt trong gối đầu mềm mại, cắn răng muốn qua khỏi đau đớn khó chịu đựng này.
Chưa từng nghĩ sẽ đau như vậy, tựa hồ tri giác toàn thân đều đã chết lặng, chỉ còn lại từng đợt đau nhức, từ nơi hai người kết hợp không ngừng truyền đến.
“Còn chịu được chứ?” Cảm nhận được run rẩy của cậu, Tây Mặc có chút chần chờ ngừng lại, nhẹ nhàng xoay đầu cậu qua.
Hốc mắt Lâm Cảnh đỏ bừng, môi dưới bị bản thân cắn để lại một loạt dấu răng thật sâu, trên lưng cũng toàn là mồ hôi lạnh.
“Đau lắm sao?” Tây Mặc hỏi, hỏi xong lại cảm giác những lời này có chút dư thừa.
"Không sao.” Lâm Cảnh sắc mặt hơi tái, "Tôi có thể chịu được."
"Đồ ngốc." Tây Mặc thương tiếc nhìn cậu.
“Xin anh, nhanh một chút." Lâm Cảnh miệng mở lớn thở dốc, thầm nghĩ sớm chấm dứt trận tra tấn thống khổ này.
Biết rõ em ấy hiện tại nhất định không dễ chịu, nhưng sớm muộn phải có một ngày như vậy, Tây Mặc dưới đáy lòng thở dài, cúi người nhu hòa ôm lấy cậu, “Vậy bảo bối lại nhịn một chút, được không?"
Lâm Cảnh gật gật đầu, bắt buộc chính mình thích ứng dị vật nóng bỏng kia ra vào.
Đau đớn như tê liệt cứ từng cơn tiếp từng cơn, hận không thể cứ như vậy ngất đi.
Lần đầu hoan ái, Lâm Cảnh tự nhiên là không cảm nhận được lạc thú gì, Tây Mặc cũng không có bao nhiêu thỏa mãn. Tuy nằm dưới thân chính là người mình yêu đến nhập cốt, nhưng mắt thấy cậu đau đến môi cũng mất đi huyết sắc, sao còn cam lòng dùng sức tổn thương cậu.
Sau khi kết thúc trận hoan ái này, Lâm Cảnh toàn thân đều là mồ hôi lạnh, như mới từ trong nước vớt ra, hơn nữa dù cho Tây Mặc rất ôn nhu, nơi bị xâm nhập vẫn bị thương.
"Thực xin lỗi." Tây Mặc hôn hôn chóp mũi cậu, "Muốn uống chút nước không?"
Lâm Cảnh lắc đầu, ngay cả khí lực để nói cũng không có, nháy mắt sau đó liền nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị, chỉ mông lung cảm giác có người một mực ôm thật chặt mình.
Đợi đến lúc lần nữa mở mắt, đã là giữa trưa hôm sau.
Nơi bị thương được người cẩn thận xức thuốc, lành lạnh, so với đêm qua thư thái hơn nhiều, trên người cũng được thay áo ngủ sạch, có chút rộng thùng thình —— hiển nhiên là của người nào đó.
Bên gối đặt một phong thư, là chữ viết
của Tây Mặc.
—— Bảo bối thực xin lỗi, anh phải ra chiến trường, hảo hảo ở lại nhà nghỉ ngơi, chờ anh trở lại.
Cái này xem như... Thư tình?
Nghĩ đến bộ dạng Tây Mặc lúc ghi phong thư này, Lâm Cảnh nhịn không được ôm chăn cười ngây ngô.
Lúc chiều, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, chui vào hai chó tử thần màu trắng khổng lồ.
"Phillip...?" Lâm Cảnh đang ngồi trên giường đọc sách, thấy hai con chó bự liền sửng sốt, Phillip thì mình biết, còn con kia là…
"Đặc Đặc?" Lâm Cảnh khϊếp sợ.
Đại cẩu màu trắng mãnh liệt vẫy đuôi, nhảy lên giường cọ vào Lâm Cảnh làm nũng, hiển nhiên rất hài lòng hắn nhận ra mình.
“Sao mày đã lớn như vậy rồi?” Lâm Cảnh không thể tin, lúc mình rời đi nó chỉ mới lớn cỡ bàn tay, vì sao qua mấy tháng, cư nhiên trưởng thành giống Phillip thành đại sư tử?
“Chó tử thần lớn lên là chuyện chỉ trong một đêm.” Quản gia theo ở phía sau giải thích, "Lớn lên nghĩa là chúng đã có được ma pháp thuộc tính, cũng có đủ tư cách tham dự chiến tranh, cho nên thân vương nghe nói thế, liền phái người đem bọn nó tới.”
“Tụi nó phải ra chiến trường?" Lâm Cảnh hỏi.
"Không cần, thân vương đã phân phó, chức trách của bọn nó là bảo vệ ngài." Quản gia trả lời.
"Gâu gâu!" Đặc Đặc uy phong lẫm lẫm ghé vào người Lâm Cảnh, ý đồ cọ cọ cậu như khi còn bé, kết quả còn chưa cọ được hai cái, Lâm Cảnh đã ôm nó ngã thẳng tắp ra sau.
"Gâu!" Đặc Đặc cắn chặt lấy vạt áo cậu, phòng ngừa cậu rớt xuống giường.
Lâm Cảnh rất thất bại, vì cái gì bất luận một loại sinh vật nào ở Ma giới thoạt nhìn đều mạnh hơn mình? Tốt xấu gì cũng là một cụ ông, cư nhiên một con chó cũng ôm không nổi, quả thực quá mất mặt!
Mà trên chiến trường bên kia, máu tươi sớm đã nhuộm hồng mảnh đất.
Quân chủ lực của Quang Minh chi vực là khôi lỗi thú đã bị giải phong ấn, thân hình cao lớn diện mục xấu xí, còn tán phát trận trận mùi khiến người buồn nôn.
Nếu so hắc ám ma pháp, không có đội quân nào thắng được Ma giới, nhưng khôi lỗi thú đáng sợ ở chỗ chúng không chỉ có lực lượng cường đại, mà còn có năng lực tái sinh nhanh chóng.
Dưới tình huống bình thường, binh sĩ Ma tộc một đao có thể giải quyết một con khôi lỗi thú, nhưng một giây sau, khôi lỗi thú bị chém thành hai khúc sẽ nhân bản ra một nửa khác, sau đó một lần nữa đầu nhập chiến đấu —— muốn triệt để tiêu diệt, trừ phi đem chúng xé thành mảnh nhỏ.
Tây Mặc lơ lửng giữa không trung, hai tay ngưng kết một quả cầu năng lượng màu đen cực lớn, nhắm nơi người dày đặc nhất hung hăng ném xuống.
Hắc ma pháp đối với binh sĩ Ma tộc không gây tổn thương, đối với khôi lỗi thú lại có thể một kích trí mạng, theo một tiếng nổ cực lớn, vô số cự thú bị nổ thành mảnh vỡ, giữa không trung dương khởi một trận huyết vũ.
"Lão đại quá đẹp trai!" Morris xem náo nhiệt, lơ lửng ở một bên liều mạng vỗ tay.
Lê Tư Đặc vô lực, cũng bất chấp hình tượng ưu nhã của mình, bay lên một cước đem Morris đạp về chiến trường.
“Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chiếm không được ưu thế.” Lê Tư Đặc nhíu mày nhìn phía dưới, "Muốn rút quân không?”
“Tình huống của Hàn Dật Phong và Thần giới thế nào?” Tây Mặc hỏi.
"Khô lâu quân đoàn ở cánh tả Quang Minh chi vực, không ăn thiệt thòi nhưng cũng không chiếm tiện nghi, Thiên Sứ quân đoàn ở chiến trường bên kia, tình huống so với chúng ta cũng không khá hơn chút nào." Lê Tư Đặc trả lời.
Trận chiến quy mô nhỏ này vốn là để thăm dò thực lực Quang Minh chi vực, bởi vậy Tây Mặc cũng không nhất thiết kiên trì, rất nhanh hạ lệnh Ma giới rút quân.
Đêm đến, một hội nghị quân sự nhỏ được tổ chức tại nơi ở của Hàn Dật Phong, tham gia hội nghị ngoại trừ vài Ma giới cấp cao, còn có vài Thần giới thiên sứ tóc bạc áo bào trắng, trong đó có cả tổng thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn Tát La.
"Lê Tư Đặc đâu?” Tát La vừa ngồi xuống liền hỏi.
"Hắn không tham gia hội nghị lần này." Tây Mặc trả lời.
"Thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bằng hữu cũ." Tát La bộ dáng tiếc hận.
"Hắn hiện tại thuộc về Ma giới, cùng các ngươi không có bất cứ quan hệ nào." Tây Mặc lạnh lùng mở miệng.
Tát La khiêu mi cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trận chiến tranh này hiển nhiên so với dự đoán trước kia nghiêm trọng hơn, bằng không các thiên sứ cao quý cũng không có khả năng gạt đi cao ngạo, cùng Ma tộc ngồi một chỗ làm việc chung.
Đêm không gió không trăng này nhất định sẽ được ghi vào sử sách, bởi vì đây là lần đầu tiên trong ngàn vạn năm qua, cũng là một lần cuối cùng Thần Ma nhị giới hợp tác.
Về sau, cũng chưa từng gặp lại.