Chương 42: Các ngươi đều là lưu manh

Bởi vì tìm không thấy Lê Tư Đặc, cho nên đội ngũ đi ăn lạp xưởng chỉ có hai người Tây Mặc và Lâm Cảnh.

Trong nhà hàng nhỏ mờ tối, Lâm Cảnh ngồi trên ghế đẩu lúc ẩn lúc hiện, có chút thất vọng.

Rõ ràng phố đối diện có một nhà hàng lớn nhìn rất xa hoa, miếng bò beafsteak trên poster ở cửa ra vào nhìn vừa đầy đặn lại gợi cảm, vì cái gì không đi vào đó!

Quỷ hẹp hòi! Có tiền như vậy mà lại nhỏ mọn thấy ghê!

“Thức ăn ngon nhất, phải ăn ở những chỗ như vầy.” Tây Mặc nhìn ra tâm sự của cậu, đưa tay gõ đầu cậu.

Lâm Cảnh bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Nhân viên phục vụ đưa tới hai ly bia lớn, Lâm Cảnh nếm thử một cái, càng thêm thất vọng.

Cái này là bia nổi tiếng toàn Ma giới đều biết danh trong truyền thuyết? So với đồ bán trong siêu thị căn bản không khác nhau chút nào!

"Dạy em một thứ thú vị." Tây Mặc chỉ chỉ bia trên bàn, “Hoa hublông* dùng làm bia ở Tạp La Mạch Cơ rất đặc biệt, ngậm trong miệng đừng nuốt, qua vài giây sẽ nếm được mùi vị của hoa.”*Hoa hublông: Còn gọi hoa bia, tiếng Anh là Hops, là loại hoa dùng làm ra bia. (Hình)

"Thật sao?” Lâm Cảnh bán tín bán nghi ngậm một ngụm, một giây hai giây một phút hai phút, mùi vị của hoa ở nơi nào?!

Tây Mặc dở khóc dở cười, lần đầu tiên gặp người không mẫn cảm với vị bia đến vậy.

Lâm Cảnh đối với bia triệt để đánh mất hứng thú, chính mình chọn một ly nước ép cà chua, một bên uống một bên đợi lạp xưởng.

“Anh chừng nào thì mang tôi đi tìm Dật Phong với Đường Đường?" Lâm Cảnh hỏi Tây Mặc.

"Ngày mai a." Tây Mặc xem thời tiết, "Thời gian này là mùa mưa ở Tạp La Mạch Cơ, buổi tối thường sẽ mưa, chúng ta sáng mai xuất phát, giữa trưa có thể đến nơi bọn họ đóng quân.”

"Dật Phong cũng phải cùng các anh ra chiến trường sao?" Lâm Cảnh có chút bận tâm.

Tây Mặc gật đầu.

“Nhưng anh ấy là nhân loại, lại còn không có ma pháp." Lâm Cảnh nhíu mày.

"Đừng lo lắng." Tây Mặc thò đầu qua bên cậu uống một ngụm nước ép cà chua, “Cậu ta là ám linh, trời sinh có thể hấp thu hắc ma pháp, mà Tạp La Mạch Cơ là địa khu hắc ám nhất ma giới, cho nên trong thân thể cậu ta hiện giờ có hắc ma pháp nguyên tố, đủ để trên chiến trường bảo hộ cậu ta không bị thương tổn."

"Có ý gì?" Lâm Cảnh lập tức hỏi, cái đó…Nghe không hiểu!!

Tây Mặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười phốc.

“Sao chứ!” Lâm Cảnh giận, người xưa đã viết, phải không ngại học hỏi kẻ dưới!

"Không có gì, em thật đáng yêu." Tây Mặc véo má cậu ta, mắt tràn đầy ý cười.

"Biếи ŧɦái!" Lâm Cảnh ôm ly rụt vào trong góc, cảm thấy mình và lưu manh quả nhiên không có cùng hình thức tư duy!

Lạp xưởng nướng xong được đem lên rất nhanh, nhìn vừa béo ngậy lại rất non rất mềm, còn đi kèm rau quả xanh biếc và nấm, cộng thêm một muỗng nhỏ khoai tây nghiền.

"Nếm thử xem." Tây Mặc săn sóc giúp cậu cắt thành miếng nhỏ.

Lâm Cảnh xiên một miếng đưa vào miệng, mắt lập tức lóe sáng, thật ngon!

“Thích sao?” Tây Mặc đem phần của mình giao luôn cho cậu, “Cái này cũng cho em.”

"Đây là làm từ cái gì, thịt heo?" Lâm Cảnh hiếu kỳ hỏi.

"Ách, không phải." Tây Mặc lắc đầu.

"Thịt bò? Thịt dê? Gà? Cá?" Lâm Cảnh đem tất cả những thứ mình có thể nghĩ đến nói ra hết.

"Không phải." Tây Mặc nâng lên ly bia trước mặt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Đây rõ ràng là không muốn nói!

Lâm Cảnh lập tức cảm giác dạ dày mình bắt đầu khó chịu, rốt cuộc là dùng cái thứ kỳ quái gì làm ra! Chẳng lẽ là...

"Thịt người?" Lâm Cảnh sắc mặt trắng bệch.

"Không phải." Tây Mặc bất đắc dĩ nhìn cậu ta, sao mà có sức tưởng tượng dữ vậy?

“Là thịt dơi.” Nhân viên phục vụ một bên hảo tâm trả lời.

Lại là dơi... Lâm Cảnh sụp đổ, thiếu chút nữa lại nhổ ra.

Tây Mặc thấy tình thế không ổn, đoạt trước một bước dắt Lâm Cảnh ra khỏi nhà hàng.

Trên đường vừa vặn có mấy con dơi phạch phạch bay qua, Lâm Cảnh nhìn mấy cái cánh có màng mỏng hiện ra trước mắt, rốt cục nhịn không được, ôm một thân cây bắt đầu nôn.

Tây Mặc thở dài, cùng ở một bên giúp cậu vỗ lưng.

Phóng viên tiểu báo ngàn dặm theo tới trốn sau một cái cây không xa, kích động hai tay run rẩy.

Có thai! Có thai có đúng không! Có đúng không!

Thấy cậu nôn ra gần hết, Tây Mặc đưa cho cậu một ly nước.

“Không.” Lâm Cảnh sắc mặt vàng như nến, ai biết lại là thứ kỳ quái gì!

“Là nước lọc bình thường.” Tây Mặc giải thích.

Lâm Cảnh vẫn cự tuyệt, ngồi trên ghế ở bên đường không nói lời nào.

"Tức giận?" Tây Mặc ngồi vào bên cạnh cậu.

Lâm Cảnh làm bộ không nghe thấy.

“Anh không có lừa em, những thứ này tại Ma giới thật sự rất nổi danh." Tây Mặc cầm tay cậu qua, “Anh muốn mang em đi ăn món ngon nhất.”

“Thịt dơi buồn nôn thấy mồ!” Lâm Cảnh bỏ tay hắn ra, “Anh rõ ràng biết tôi ghét nhất những thứ này!”

“Dơi ở Ma giới thực sự là thức ăn bình thường.” Tây Mặc ôm cậu vào lòng, “Anh biết em là nhân loại, sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể thích ứng."

“Ăn thịt dơi?” Lâm Cảnh thanh âm rầu rĩ.

"Không chỉ có dơi.” Tây Mặc hôn hôn xoáy tóc cậu, “Sau này ở lâu, em sẽ phát hiện nơi này và Nhân giới rất không giống nhau, có rất nhiều thứ em phải bắt đầu học lại từ đầu, hoặc phải thay đổi rất nhiều thói quen vốn có.”

"Tôi —— "

“Em hãy nghe anh nói trước.” Tây Mặc ngắt lời Lâm Cảnh, "Anh biết là rất khó, cũng có chút miễn cưỡng, nhưng anh không muốn em cự tuyệt, xem như là vì anh, em thử thích ứng với Ma giới một chút, có được không?"

Lưu manh Huyết tộc thanh âm ôn nhu sắp tan chảy, Lâm Cảnh một điểm dũng khí cự tuyệt cũng không có, vì vậy không được tự nhiên gật đầu.

"Cảm ơn em.” Tây Mặc nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ôm cậu vào lòng, hận không thể cứ ôm như vậy cả đời.

Mặt trời chiều ngả về tây, mây giăng khắp nơi.

Đêm hôm đó, quả nhiên mưa to, Lâm Cảnh mặc áo ngủ đứng bên cửa sổ, nhìn có chút trợn mắt há mồm.

Đây mà gọi là mưa sao? Rõ ràng là cầm nguyên bồn nước hắt xuống, nện vào cửa kính từng mảng từng mảng.

"Có lạnh không?" Tây Mặc từ phía sau vòng tay ôm cậu.

"Không lạnh." Lâm Cảnh lắc đầu, trong lâu đài tuy rất âm trầm, nhưng trong phòng ngủ đã có lò sưởi lớn trong tường rất ấm áp, dễ chịu lại vô cùng thoải mái.

“Lúc trời mưa phải tận lực đừng ra ngoài." Tây Mặc kéo rèm lại, “Trong khoảng thời gian này trong mưa có thôn phệ ma pháp, em không phải thể chất hắc ám, mắc mưa có khi sẽ bệnh."

Lâm Cảnh thở dài trong lòng, mình trước kia rõ ràng ngay cả cảm mạo cũng rất ít bị, vì sao sau khi đến Ma giới, liền lập tức biến thành cái loại suy yếu nhất? Ngay cả Đường Đường còn muốn mạnh hơn mình, bởi vì người ta là thể chất hắc ám!

Thật sự là... Nghẹn uất nói không nên lời.

Sáng hôm sau, Lâm Cảnh theo Tây Mặc cùng đi Tư Khố trấn, là nơi đóng quân của quân đoàn khô lâu, cũng là chỗ ở hiện tại của Hàn Dật Phong và Đường Đường.

"Có sợ khô lâu không?" Đi đến nửa đường, Tây Mặc đột nhiên hỏi Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh thiếu chút nữa phun máu, sợ em gái anh! Ông đây là đàn ông!

Vào Tư Khố trấn mới phát hiện, ở đây hoang vu đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, trên đường cái lãnh lãnh thanh thanh

(lạnh tanh), cửa hàng trên cơ bản đều đóng cửa, chỉ có thể lẻ tẻ trông thấy vài khô lâu đi qua, phát ra thanh âm lách cách.

Lâm Cảnh tự cho là đang coi tiêu bản khung xương, còn cảm thấy rất thú vị.

Vượt qua hai con đường, phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa biệt thự lớn xa hoa, trong sân còn có nguồn suối phun nước, dưới cánh cửa đóng chặt, người giữ cửa ngồi dựa vào ngủ gật.

"Đây là đâu?” Lâm Cảnh hiếu kỳ đánh giá tòa kiến trúc rất không hợp với quang cảnh xung quanh này.

"Trụ sở của Hàn Dật Phong." Tây Mặc nói lời kinh người.

"Cái gì?" Lâm Cảnh kinh sợ, "Hủ bại như vậy? Họ có hai người thôi! Ở đây chứa được hai trăm người đó!”

“Cậu ấy vì Ma giới thuần phục quân đoàn hơn mười vạn khô lâu.” Tây Mặc đẩy cửa ra, "Chỉ bằng vào điểm này, đừng nói là một tòa biệt thự, cho dù muốn làm Ma Quân, cũng tuyệt đối đủ tư cách."

"Bưu hãn như vậy?" Lâm Cảnh có chút kinh ngạc, mình vẫn luôn biết Dật Phong rất lợi hại, nhưng thật không nghĩ tới, anh ta cư nhiên cường đại đến mức này!

Trên cửa sổ lầu hai một người đang ghé vào, Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn, kinh hỉ phất tay: "Tiểu Đường Đường!"

Đường Đường thần sắc có điểm kỳ quái, hơn nữa tựa hồ căn bản không chú ý tới Lâm Cảnh, chỉ là dùng răng cắn môi dưới, khuôn mặt ửng hồng, áo sơ mi trượt xuống bả vai, thân thể cũng có chút…lay động.

Cơ hồ trong nháy mắt, Lâm Cảnh đã hiểu trên kia đang làm chuyện gì, vì vậy hết biết nói gì, có lầm không vậy! Giữa ban ngày a! Ngao! Bên cạnh mình đều là lưu manh! Suốt ngày chỉ biết nghĩ tới loại chuyện này! Chỉ có mình là thuần khiết nhất!

Tây Mặc nhìn Lâm Cảnh cười không rõ nghĩa, mang theo cậu ta đến phòng khách.

Trên bàn bày biện mô hình tinh xảo bằng vỏ đạn, được làm thành hình dạng tiểu khủng long, xem ra là người nào đó dùng để dỗ tiểu sủng vật vui vẻ, hơn nữa trên mông tiểu khủng long còn bị dùng mực đỏ vẽ lên một cái đào tâm.

“Tôi quả thực không biết, cái loại biếи ŧɦái tìиɧ ɖu͙© cuồng như anh ta sao có thể làm cho cả khô lâu quân đoàn khuất phục." Lâm Cảnh khinh bỉ lắc đầu.

Không đợi Tây Mặc trả lời, Lâm Cảnh lại sờ cằm suy đoán: "Chẳng lẽ anh ta đem toàn bộ quân đoàn lần lượt bạo cúc một lần, làm đến khi họ nhận thua mới thôi?"

"Bảo bối." Tây Mặc nhíu mày.

"Làm gì?" Lâm Cảnh nhìn hắn.

“Em thật dung tục.”

"..."

Đợi đại khái một giờ, Hàn Dật Phong mới rốt cục từ trên cầu thang đi xuống.

"Anh quả thực từ trong ra ngoài đều tản ra một cỗ khí chất da^ʍ ma." Lâm Cảnh khinh bỉ.

Mi mắt Hàn Dật Phong run lên, thói quen muốn bắt Lâm Cảnh qua ngược đãi, nhưng chưa tới đã bị Tây Mặc đoạt trước một bước chặn cánh tay.

"Muốn làm gì?" Lâm Cảnh cáo mượn oai hùm la lối om sòm.

“Quên mất, cậu bây giờ đã xuất giá." Hàn Dật Phong thu tay lại thở dài, "Xem ra sau này không thể tùy tiện khi dễ rồi."

“Anh câm miệng cho ông!" Lâm Cảnh giận đỏ mặt, xuất giá em gái anh!

“Đến biên cảnh hồi nào?” Hàn Dật Phong bỏ qua Lâm Cảnh, trực tiếp hỏi Tây Mặc.

“Vừa mới đến hôm qua, Tiểu Cảnh muốn gặp cậu và Đường Đường, cho nên liền tới đây.” Tây Mặc nhìn Hàn Dật Phong, "Hơn nữa tôi cũng muốn biết, cậu đến tột cùng là bằng cách nào khiến quân đoàn khô lâu khuất phục, bọn họ luôn là đội ngũ rời rạc nhất Ma giới.”"Rất đơn giản." Hàn Dật Phong đứng lên, "Đến thư phòng đi, chỗ đó có địa đồ, dễ giải thích rõ ràng hơn."