Đến Ma giới lâu như vậy, Lâm Cảnh lần đầu tiên cảm thấy, đêm ở đây thật dài.
Không nhớ rõ bản thân vừa rồi làm sao ra khỏi phòng tắm, hình như là hướng Tây Mặc nở nụ cười một cái, còn nói gì đó, nhưng cụ thể chi tiết, lại không sao nhớ nổi.
Cho nên, có lẽ vẫn là không yêu đi, hai người, đều không yêu.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cảnh ra cửa, vừa ra liền thấy Đặc Đặc trước mắt, đang cuộn trên đầu Phillip, chảy nước miếng ngủ vù vù.
Lâm Cảnh cười chua xót, trong lòng tuy không nỡ, nhưng vẫn đem tiểu cẩu để lại phòng ngủ, nơi đây không phải là thế giới của mình, nhưng lại là nơi sinh ra Đặc Đặc, huống hồ còn có Phillip ở đây, ai cũng không có quyền mang nó rời đi.
Lúc này đây, là thật sự hạ quyết tâm phải đi. Vừa được 24 tuổi, Lâm Cảnh cho tới bây giờ chưa từng tự ti, nhưng từ sau khi gặp được Tây Mặc, dù có mạnh miệng thế nào, lòng vẫn hiểu rõ, kỳ thật vẫn có chút tự ti.
Huyết tộc vốn chính là chủng tộc kiêu ngạo nhất, huống hồ người kia, còn là kẻ thống trị Huyết tộc có được siêu năng lực, hắc bào hoa lệ, mã não ám hồng, khuôn mặt tuấn mỹ, lúc giơ tay nhấc chân, đều đượm khí tức quý tộc không thể xâm phạm.
Còn mình thì sao?
Mặc quần bãi biển giá rẻ mang dép lê, thích nhất trốn trong nhà ăn mì gói dạo diễn đàn, không phân biệt được sự khác nhau giữa các loại rượu, nhìn miếng beafsteak còn máu sẽ buồn nôn, không biết ma pháp, ngược dòng nhìn lại tổ tông tám đời cũng không có một chút quan hệ với hai từ quý tộc.
Cho nên, có những người trời sinh ra đã không hợp nhau, không có ai đúng ai sai, tan khi còn chưa quá muộn, mới có thể để cả hai sống tốt.
Hơn mười năm bạn bè, chính là có điểm tốt này, Hàn Dật Phong thậm chí không hỏi vì cái gì, liền dẫn cậu ra khỏi Ma giới, trực tiếp về tới căn hộ trong thành C.
"Cảm ơn anh.” Lâm Cảnh đưa cho Hàn Dật Phong một lon bia, “Còn nữa, lần này là tự tôi muốn về, không phải hắn khi dễ tôi, anh đừng hiểu lầm."
Hàn Dật Phong gật gật đầu, trong lòng thở dài.
Trong phòng lộn xộn, có một tầng bụi mỏng, tiễn Hàn Dật Phong về, Lâm Cảnh thay dép lê, bắt đầu chậm rãi dọn dẹp.
Đáy lòng vẫn lạnh buốt một mảnh, nhưng mà không sao, sống một mình lâu, một ngày nào đó có lẽ sẽ quen đi?
Tối về nhà thăm ba mẹ, cùng nhau ăn bữa tối, về lại nhà thay một tấm thảm mới thật đẹp, vô cùng vui vẻ cao hứng.
Cho nên ngươi xem đi, chẳng có gì đáng lo, cái thế giới này, thiếu ai thì cũng vậy thôi.
Sinh hoạt trở lại quỹ tích lúc trước, buổi sáng bắt đầu ra ngoài đi làm, chịu đựng viện trưởng hói đầu tra tấn, giữa trưa đến căng tin, cùng đồng sự bàn luận quầy số ba bán cơm đùi gà lớn quá, buổi tối mang đồ ăn mua bên ngoài về, xem xem tivi ăn ăn trái cây chơi chơi game dạo dạo diễn đàn, sau đó tắm rửa ngủ, chờ đợi một ngày mới đến.
Nhà người dì họ giới thiệu một em gái xinh đẹp cho mình, lần đầu gặp mặt từ đầu tới cuối cô nàng đều thẹn thùng cúi đầu, ngồi ở bên kia bàn ăn không nói câu nào.
"Tiểu Lộ thẹn thùng." Dì cười ha hả giải thích, "Tiểu Cảnh con phải chủ động một chút.”
Xem hết một bộ phim, phát hiện bên ngoài sớm đã gió táp mưa sa, thân là một người đàn ông thuần khiết, Lâm Cảnh tự nhiên cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người em gái, mình thì xông vào trong mưa gọi xe taxi.
Chen chúc trong xe nhỏ hẹp, cô nàng hiển nhiên rất hài lòng biểu hiện của Lâm Cảnh, khuôn mặt càng đỏ bừng, nghiêng thân thể định nhân lúc nào đó xe xóc nảy, ngả lên vai anh ấy. Mà Lâm Cảnh một bên không chút nào bị sóng điện phấn hồng của em gái ảnh hưởng, trong lòng tràn đầy hình ảnh một gương mặt khác.
“Tôi kháo anh tên khốn này! Tôi không muốn dầm mưa! Anh coi truyện ngôn tình nhiều quá hả!”
"Bảo bối, Ma giới rất ít khi đổ mưa, trốn trong phòng chán lắm, mau ra đây."
"Không!"
"Đi ra."
"Không... A! Khốn nạn! Thả tôi xuống! Anh cái tên đáng ghét… Ngô...”
Trong làn mưa như trút là nụ hôn bá đạo lại ôn nhu, mang theo độ ấm nóng bỏng, truyền vào tận trong tim.
Sau khi xa cách mới phát hiện, thì ra những chi tiết nhỏ nhặt kia như là loài thực vật quật cường nhất, sớm đã vươn vô số rễ nhỏ ăn sâu dưới đáy lòng, nhổ cũng nhổ không được.
Cho nên, phải làm sao mới tốt?
Mà lúc này trong sòng bài nơi Ma giới, Tây Mặc đang diện vô biểu tình đem một đống lớn jeton đổ ra trước mắt Lê Tư Đặc.
"Bảo bối cưng thực lợi hại." Freddy ôm Lê Tư Đặc hung hăng hôn, “Cưng lại thắng cho chúng ta một tòa biệt thự xa hoa!"
"Tâm tình không tốt thì đừng có chơi, bằng không rất dễ phá sản." Nặc Lôi nhìn đỏ mắt, vì vậy ra vẻ lơ đãng mở miệng.
"Các ngươi nhiều lời quá vậy!" Tây Mặc ném con bài trong tay, có chút bực bội dựa người ra ghế.
“Thấy ngươi thất tình khổ sở như vậy, ta quả thực không đành lòng kí©h thí©ɧ ngươi thêm.” Nặc Lôi thần tình thông cảm nhìn Tây Mặc, sau đó nhanh chóng đem Morris đứng ở một bên túm vào ngực, ôm eo y thật sâu hôn xuống.
"Ta cảm thấy hắn sắp ăn sạch Morris.” Freddy đầu tiên là đồng tình nhìn Morris, sau đó thò tay ôm chầm Lê Tư Đặc, "Cưng à, bọn hắn quả thực quá đáng thương, chúng ta tới làm mẫu một chút cái gì gọi là nhiệt tình cách thức tiêu chuẩn... A!"
"Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Lê Tư Đặc thu hồi nắm đấm của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Tây Mặc bị ầm ĩ khiến cho tâm phiền ý loạn, đứng lên ra cửa, muốn ra ngoài hít thở.
"Tây Mặc!" Lê Tư Đặc đuổi theo ra, "Vì sao không đi tìm cậu ta?"
"Ta tại sao phải đi tìm cậu ta?" Tây Mặc lãnh đạm hỏi lại.
"Bởi vì ngươi để ý, nếu không sao lại không chịu triệt tiêu ma pháp phòng hộ trên người cậu ta?" Lê Tư Đặc từ trước đến nay không bao giờ chừa cho người ta mặt mũi.
"Không để cậu ấy bị thương, đó là vì ta đã cam đoan với Hàn Dật Phong, không hơn." Thanh âm Tây Mặc không có một tia độ ấm.
Lê Tư Đặc đầy mặt khinh bỉ.
Khi Tây Mặc trở lại tòa thành, Hàn Dật Phong đã đợi tại thư phòng, trong phòng khách hoa lệ, ngồi đó hai thiếu niên nho nhỏ, đang chia một quả táo.
"Cái này cho ngươi." Đường Đường chia cho Danny một nửa quả táo to hơn.
Danny nhận lấy, hướng cậu cảm kích cười cười.
Đều là tiểu sủng vật, tự nhiên không có nhiều khoảng cách, đến lúc ăn cơm, đã quen thuộc như nhận thức mấy trăm năm.
Vì Hàn Dật Phong cùng Tây Mặc không rảnh ăn cơm, cho nên hai tiểu gia hỏa từ phòng bếp cầm bánh rán cùng súp, ngồi trên bậc thang trong hoa viên vừa nói chuyện phiếm vừa ăn.
"Có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Đường Đường do dự hỏi Danny.
“Ừm.” Danny một bên quét thịt bằm lên bánh rán, một bên gật đầu.
"Tiểu Cảnh ly khai Ma giới, có liên quan tới ngươi không?” Đường Đường nhìn Danny, "Ta cho rằng Tiểu Cảnh và thân vương đang quen nhau, nhưng mà chủ nhân nói không phải, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Danny lắc đầu, không nói gì.
Mười ngày nữa là đêm trăng tròn, cũng là thời điểm Ma giới năng lượng cường đại nhất, hàng năm vào lúc này, quân đoàn khô lâu ở biên cảnh đều bạo động một lần, bình thường là Morris phụ trách trấn áp, mà lần này, nhiệm vụ này rơi xuống đầu Hàn Dật Phong.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Dật Phong liền mang theo Đường Đường, suất lĩnh một tiểu đội quân đoàn Ma giới, bí mật xuất phát tiến về biên cảnh.
Đường Đường tuy rất không nỡ xa Danny, nhưng chủ nhân trọng yếu nhất, vì vậy chỉ đành cùng tiểu đồng bọn mới nhận thức không lâu cáo biệt, còn đưa cậu ấy một cái kẹo hình viên thủy tinh nhỏ.
“Ngươi hình như rất biết làm người khác ưa thích." Tây Mặc nâng cằm Danny, “Cả đồng loại cũng rất thích ngươi, lần này lại mua chuộc lòng người thế nào đây?”
Danny mi mắt run rẩy, biểu tình quyến rũ lại hấp dẫn.
Tây Mặc đáy mắt lướt qua một tia khinh thị, cũng không quay đầu lại đi ra cửa.
Nhìn cánh cửa phòng bị đóng sập thật mạnh, Danny cười chua xót, từ trong túi quần lấy ra viên kẹo thủy tinh sáng long lanh kia, như cầm bảo bối nắm chặt trong tay.
Bằng hữu duy nhất của mình, dù có thế nào cũng không muốn vứt bỏ.
Vì mấy ngày nay Freddy luôn bận rộn tổ chức hôn lễ cùng Lê Tư Đặc, nên sự vụ lớn nhỏ ở Ma giới liền rơi xuống đầu Tây Mặc.
Nhìn không đến nửa giờ, Tây Mặc đã cảm thấy đại não sắp bị nổ tung.
Biên cảnh có vài đọa thiên sứ đầu phục Quang Minh chi vực, giá cả bình quân bánh pizza ở Ma giới tăng nửa kim tệ, người dị tính luyến diễu hành trên đường phố yêu cầu được đãi ngộ bình đẳng, những chuyện này mà cũng để trưởng quan viết hơn mười trang báo cáo tình huống?! Còn có cái này, bởi vì gần đây núi lửa TKY* phun trào, làm cho dân chúng Ma giới bắt đầu trắng trợn tranh mua bia, khiến bia cháy hàng? Hai cái chuyện này liên quan gì với nhau?
*TKY: Tên một quần thể núi lửa ở Yemen. Yemen là một nước Ả Rập ở Tây Nam châu Á, là nước lớn thứ hai trong bán đảo Ả Rập."Nghe nói là bụi núi lửa rơi xuống sẽ ảnh hưởng nguồn nước Ma giới, từ đó làm cho bia ô nhiễm." Thư kí một bên giải thích.
"Bọn họ dùng đầu gối để suy nghĩ sao?" Tây Mặc gắt gỏng, “Núi lửa TKY ở nhân giới! Bụi núi lửa làm sao có thể ô nhiễm nguồn nước Ma giới được!”
“Qua phân tích của học giả nổi tiếng Ma giới Duncan tiên sinh, bụi núi lửa có thể sẽ theo khí lưu bay lên tới Thần giới, sau đó hình thành đám mây ô nhiễm, sau đó lại theo mưa rơi xuống Ma giới, cho nên vẫn có khả năng đó." Thư kí lưu loát trả lời.
“Tìm Duncan đến cho ta!” Tây Mặc hung hăng đem bút lông ngỗng ném vào ống đựng bút, "Mỗi lần cái tên chuyên gia ngu ngốc kia phát biểu phân tích, dân chúng sẽ khủng hoảng một lần! Hắn quả thực so với Quang Minh chi vực còn là tai họa lớn hơn!”
Duncan rất nhanh đã bị dẫn tới trước mặt Tây Mặc, là một tiểu lão đầu tóc bạc trắng, mang kính gọng vàng tinh tế, nhìn qua rất quyền uy.
"Lập tức đem vụ náo động ngươi tạo ra bình ổn cho ta!” Tây Mặc không cho hắn cơ hội nói nhảm, “Nếu ngày mai còn có người trữ hàng bia, ta làm thịt ngươi!"
"Ta cũng không ngờ sẽ tạo thành phiền toái lớn như vậy." Duncan nơm nớp lo sợ, "Ta có biện pháp bình ổn náo động, nhưng phải cần Thân vương điện hạ phối hợp."
"Nói!" Tây Mặc lạnh lùng nhìn hắn.
"Chỉ cần Thân vương điện hạ nguyện ý đến bờ sông Sphinx uống một ly nước sông, có thể chứng minh nguồn nước không bị ô nhiễm, mọi người sẽ bình ổn thôi.” Duncan cả gan đề nghị.
"Lăn đi nói cho tất cả phóng viên, trưa mai đúng mười hai giờ đến bờ sông Sphinx!” Tây Mặc không kiên nhẫn đuổi người.
“Vâng, điện hạ tôn kính của ta." Duncan giáo sư cung kính cúi đầu thối lui ra khỏi cửa phòng, trong tích tắc lúc quay người, đổi lại một biểu tình khác.
Mười hai giờ trưa, thời gian có vẻ không tồi.