Phillip nhổm dậy, nhìn cún con bị Tây Mặc xách trong tay rất khẩn trương, ô ô kêu muốn hắn buông ra.
“Gia hỏa nhỏ như vậy cũng trị không được?" Tây Mặc gõ đầu của nó, "Thật mất hết thể diện!”
Phillip không để ý tới Tây Mặc, đem tiểu cẩu ngậm trong mồm chạy về ổ chó của mình, sau đó thật cẩn thận đặt nó lên đệm êm, mình thì lui qua một bên đáng thương nhìn nó.
Tiểu cẩu cùng đại cẩu nhìn nhau một hồi, gâu gâu sủa một tiếng —— nằm ẹp xuống!
Phillip ngoan ngoãn ghé vào trước mặt nó, nhận mệnh chuẩn bị lại bị nó cắn mũi trút giận.
Tiểu cẩu dùng chân trước ôm lấy cái mũi to của Phillip, nghệch đầu nhìn nhìn, sau đó duỗi đầu lưỡi phấn nộn liếʍ liếʍ, liếʍ xong lại nằm sấp trở lại, hướng đại cẩu vẫy đuôi —— lần này tha thứ cho ngươi!
Phillip kinh hỉ, khẽ cắn đầu tiểu cẩu trêu chọc nó.
Cún con sủa gâu gâu, chổng vó nằm trên mặt đất để cho Phillip giúp mình thè lưỡi liếʍ cái bụng, liếʍ ngứa liền co lại thành một đoàn, cùng người nào đó nhìn qua thật đúng là rất giống...
Tây Mặc tựa cửa ra vào nhìn thấy buồn cười, cảm khái thực đúng là người nào dưỡng cẩu nấy, bất quá hắn hiển nhiên đã quên, cái con cẩu Phillip vô cùng mất mặt có siêu năng lực lại bị một con tiểu cẩu còn hôi sữa ăn gắt gao kia, là do mình nuôi ra!
Nhớ tới đêm nay có hẹn người đàm luận, Tây Mặc sờ sờ cằm, thuấn di đến Vong linh thánh điện.
"Lão đại!" Cái tên nam quân trang hồi sáng trên phố đang ở trong thư phòng, nhìn thấy Tây Mặc lập tức đứng lên.
"Ngươi lần này trở về có việc?" Tây Mặc hỏi hắn.
Nam quân trang tên là Morris, cùng Nặc Lôi đồng dạng, đều là tướng lĩnh trẻ ưu tú nhất Ma giới, những năm gần đây một mực đóng quân tại biên cảnh, rất ít trở về Vong linh thánh điện.
“Cái bọn khốn kiếp Quang Minh chi vực kia không biết đang giở trò quỷ gì, vốn đã triệu tập đủ quân đội, không nghĩ tới sau đó lại giải tán nhân mã, không hiểu nổi bọn nó đang suy nghĩ cái gì." Morris nhún nhún vai, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
“Liệu có phải là quỷ kế không, để cho chúng ta buông lỏng đề phòng?" Tây Mặc nhíu mày.
“Không đâu, ta đã thăm dò, đích thật là giải tán nhân mã." Morris lắc đầu, "Không giống như là diễn trò cho người ta xem, trong thời gian ngắn có lẽ không tập hợp lại."
"Ta sẽ đi tra.” Tây Mặc gật gật đầu, "Vất vả rồi."
"Không vất vả.” Morris cười đùa tí tửng xán qua, “Lão đại, người hôm nay tại quán bar, thật là tân sủng của ngươi?"
"Có ý kiến?" Tây Mặc giương mi, ngước mắt nhìn hắn.
"Không có không có.” Morris liên tục khoát tay, " Cái kia, sớm biết là người của lão đại, ta chắc chắn sẽ không đi trêu chọc, người không biết không có tội, ha ha a..."
"Không sao, ta không trách ngươi." Tây Mặc mỉm cười.
"Thật thật thật sự?" Morris lệ nóng doanh tròng, vài năm không thấy, lão đại tính tình đã khá hơn nhiều a!
“Cùng nhau uống ly rượu đi." Tây Mặc từ không trung biến ra hai ly rượu đỏ, đưa cho Morris một ly.
Morris hân hoan vui vẻ uống xong, chân chó tán thưởng rượu ngon lão đại cất dưới hầm quả nhiên danh bất hư truyền!
"Muốn uống thêm một ly hay không?” Tây Mặc khóe môi khẽ nhếch, cười khuynh đảo chúng sinh, cười đến lưng Morris run lên, nụ cười này là có ý gì? Còn nữa, sao mình cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng?!
"Nặc Lôi!" Tây Mặc búng búng ngón tay.
"Ai?!" Morris hồn phi phách tán, phản xạ có điều kiện từ cửa sổ nhảy ra ngoài, ai ngờ mới rớt xuống một nửa đã bị người đón được!
"Morris!" Nặc Lôi kích động ôm hắn cọ, "Ngươi trở về sao lại không tới tìm ta?!"
"Ta ta ta vừa mới chuẩn bị đi, ngươi đã tới rồi..." Morris khóc không ra nước mắt, dốc sức liều mạng trốn tránh cái khuôn mặt đang hôn mình khắp nơi kia.
"Thật?” Nặc Lôi hồ nghi, "Nhưng sao ta lại cảm thấy ngươi dường như không quá bằng lòng gặp ta?”
"Không có." Morris đầu lắc nhanh đến muốn rớt ra.
“Phải đó, Morris vì muốn cho ngươi kinh hỉ, còn cố ý uống thuốc.kích.tình cổ xưa.” Tây Mặc lắc lắc ly rượu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, "Hơn nữa hắn còn muốn về nhà với ngươi, giả trang sủng vật chọc cho ngươi vui vẻ."
Morris nghe vậy trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh, Nặc Lôi thì kích động đến tối mặt tối mũi, ôm Morris thuấn di biến mất.
Tây Mặc thiêu mi, đặt ly rượu xuống đi tìm Freddy.
Trong thư phòng nhồi nhét đầy sách cổ, Freddy đang tựa vào ghế ngáp.
"Lê Tư Đặc đâu?” Tây Mặc nhìn quanh quất, “Không ở đây?”
“Em ấy mệt, về nghỉ ngơi." Freddy cáu kỉnh, “Ta cũng mệt! Cha ta đem mọi chuyện phát sinh đều giao hết cho ta! Ta hận ổng!”
“Những chuyện gì?” Tây Mặc tiện tay rút hai tờ giấy xem, “Chủ biên tòa soạn báo yêu cầu đổi tên báo, việc này cũng cần ngươi phê chuẩn?!"
"Đám ngu ngốc kia không biết là uống nhầm cái thuốc gì rồi! Nhao nhao yêu cầu trang Quân sự đổi tên là Bí mật giữa các tướng lĩnh trẻ! Tờ Chính trị đổi tên thành Manh manh tiểu quan lớn! Còn có tờ Xã hội, cư nhiên đổi thành Kí©ɧ ŧìиɧ ma giới thập bát cấm! Mấy chủ biên này có phải đầu óc bị nước vào rồi không! Còn tên Morris! Ảnh chụp hắn vung vẩy cánh bộ mặt cười ngu tại sao lại xuất hiện trong Chuyên trang của Viện y học nữ Phấn hồng? Hắn là thằng ngu sao!”
“Đừng quản những chuyện này." Tây Mặc đem đống giấy kia ném vào thùng rác, "Morris trở về rồi, ngươi có biết không?"
“Ừ, hắn buổi chiều có tới tìm ta.” Freddy gật đầu, "Theo tình huống hắn nói, Quang Minh chi vực tựa hồ không nóng nảy khai chiến, dù sao nhân mã của bọn chúng đã phân tán, muốn một lần nữa tập hợp, cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Vậy ngươi nghĩ thế nào?" Tây Mặc hỏi hắn.
“Bọn ngu đó luôn dùng mông suy nghĩ, ta làm sao biết bọn chúng đang có cái chủ ý quái quỷ gì?” Freddy đem bút lông ngỗng ném trở lại vào bình mực nước, ở trong phòng đi qua đi lại, “Y theo minh ước lúc trước, Ma giới tuyệt đối sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh, trừ phi quyền lợi bị xâm phạm, cho nên bọn hỗn đản Quang Minh chi vực kia nếu bất động, chúng ta cũng chỉ có thể chờ như đám ngu! X!”
"Thật đau đầu.” Tây Mặc xoa xoa huyệt thái dương.
"Gặp quỷ rồi! Ta phải về đi ngủ!" Freddy đầu sắp nổ tung, Ma giới vì cái gì lại có nhiều chuyện như vậy!
"Mộng đẹp." Tây Mặc giương giương mi, lời còn chưa dứt, Freddy đã biến mất vô tung vô ảnh.
Rạng sáng hôm sau, miệng Lâm Cảnh khôi phục bình thường, bất quá vẫn rất tức giận.
“Tôi đã nói xin lỗi rồi mà.” Tây Mặc đứng ở cửa phòng ngủ, rất bất đắc dĩ nhìn cậu ta.
Lâm Cảnh kỳ thật cũng hiểu Tây Mặc dường như không có lỗi gì nhiều, nhưng vẫn cứ giận… Giận quen rồi!
"Được rồi, hôm nay ngoại trừ dạy ma pháp cho cậu, tôi lại mang cậu đến chỗ này chơi rất vui.” Tây Mặc ra điều kiện, "Bất quá cậu phải cười với tôi một cái, thế nào?”
"... Đi nơi nào?" Lâm Cảnh động tâm chút chút, ôm gối đầu nhìn hắn.
"Cười một cái tôi sẽ nói cho cậu biết." Tây Mặc giương mi.
"Lão tử cũng không phải bán rẻ tiếng cười!” Lâm Cảnh cầm cái đệm chọi hắn, “Có nói hay không!"
“Chỗ đó rất náo nhiệt, còn có nữ tinh linh và đọa thiên sứ xinh đẹp múa tươi mát nha.” Tây Mặc sờ cằm.
"Vậy hả?" Lâm Cảnh do dự.
"Có đi không?" Tây Mặc tiếp tục dụ dỗ đồ ngốc nào đó, "Cười một cái mà thôi, cười xong tôi liền mang cậu đi.”
Lâm Cảnh thỏa hiệp, rất không có cốt khí ngẩng đầu, đối Tây Mặc nhe răng cười cười.
"Cười khó coi quá vậy!" Tây Mặc bất mãn.
"Lão tử chịu cười thì anh nên thầm vui đi!” Lâm Cảnh giận, “Kén cá chọn canh thử coi!”
“Được được, không kén chọn, tôi mang cậu đi.” Tây Mặc giơ tay đầu hàng.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Cảnh cứ nhớ thương chuyện xem tỷ tỷ xinh đẹp múa tươi mát, cả ma pháp cũng học không yên, biến ra lửa thiếu chút nữa đốt tới mông tiểu cẩu.
"Gâu Gâu!" Tiểu cẩu quá sợ hãi, tức tốc phi lên lưng chó bự trốn, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn nhìn.
"Không có tiền đồ! Mới gặp chút nguy hiểm đã trốn trong lòng người ta!” Lâm Cảnh khinh bỉ chỉ nó.
Tiểu cẩu ô ô một tiếng, rụt đầu về.
“Nếu cậu gặp nguy hiểm, cũng có thể trốn trong lòng tôi.” Tây Mặc câu lên khóe môi cười.
Lâm Cảnh nhìn hắn một cái, cúi đầu thầm đọc chú ngữ, ba giây sau giơ tay lên chỉ, jiu!
Một đám lửa hừng hực thiêu đốt bay về phía Tây Mặc, bất quá động lực chưa đủ, vừa được nửa đường đã tắt, chỉ để lại một làn khói nhẹ lượn lờ không tiêu tan.
Thật sự là... quá mẹ nó mất mặt.
Lâm Cảnh yên lặng xoay người, mặt đen sì ôm sách cổ tiếp tục xem.
Tây Mặc vịn bệ cửa sổ, cười thiếu chút hỏng mất.
Hiệu quả suốt giờ học ma pháp thập phần không được tốt, mới đầu Lâm Cảnh còn có thể biến ra mấy đốm lửa bay loạn, càng về sau lại ngay cả đầu ngón tay cũng không nóng lên được.
"Tại sao lại như vậy!" Lâm Cảnh bực bội níu lấy cổ áo Tây Mặc, “Có phải anh
giở trò quỷ không!"
“Sao chuyện gì cũng đổ cho tôi vậy?” Tây Mặc bất đắc dĩ thở dài, "Như vậy tôi sẽ đau lòng đó.”
"Ít nói nhảm!" Lâm Cảnh nheo mắt, cố gắng khiến mình nhìn qua uy nghiêm một chút, “Nói mau! Phải anh hay không!”
"Không phải." Tây Mặc điểm trán cậu ta, “Triệu tập nguyên tố cần hết sức chăm chú, hôm nay cậu muốn nhiều thứ quá, cho nên không cách nào tập trung tinh lực."
Lâm Cảnh chớp chớp mắt, mình hình như luôn nghĩ đến tỷ tỷ tinh linh múa khêu gợi… Nhưng ai bảo hắn nói với mình sớm vậy! Mình chưa từng xem qua, đương nhiên sẽ hiếu kỳ! Cho nên không phải là lỗi của mình!
"Chúng ta hôm nay trước cứ tạm ngừng học.” Tây Mặc mở ra cửa sổ, "Trời rất đẹp, không cần thuấn di rồi, đi bộ thế nào?”
"Có xa hay không?" Lâm Cảnh siêu cấp lười.
"Không xa." Tây Mặc lắc đầu, sau đó mạnh mẽ thò tay ôm eo cậu ta, từ cửa sổ nhảy xuống.
“Anh có thể nói trước một tiếng không!" Lâm Cảnh bị dọa cho sợ, mẹ nó! Độ cao mấy trăm mét a!
“Mới vầy đã sợ?” Tây Mặc buông eo cậu ta, “Muốn sống tại Ma giới, lá gan không thể nhỏ như vậy."
"Ai nói tôi muốn sống ở đây?” Lâm Cảnh mắt trợn trắng, "Dật Phong về là tôi sẽ về… Mà Dật Phong đâu rồi?!”
“Cậu ta mấy ngày nay luôn ở Vong linh thánh điện." Tây Mặc khiêu mi, "Hình như đang xem địa đồ và lịch sử... Cậu có muốn gọi cậu ta đi chung không?”
"Không cần." Lâm Cảnh lắc đầu, rất khẳng định mà nói, "Anh ta nhất định sẽ không đi! Anh ta là một người đặc biệt nhàm chán!"
“Tôi thì sao? Tôi là người như thế nào?" Tây Mặc hỏi cậu.
“Anh?” Lâm Cảnh hừ hừ, "Anh không phải người."
----oOo----
Lời tác giả: Mới phát xong tiểu phiên ngoại
《
Bản ký sự trúc mã
》
Bỏ chạy~~~~