Chương 1: Lưu manh từ trên trời giáng xuống

Thành phố C là một toà thành thị vùng duyên hải, ngoại trừ là trung tâm kinh tế, còn là căn cứ quân sự bí mật của quốc gia.

Góc Đông Nam thành phố là một dải hoang phế không người, bên trên tòa thành cũ nát, hoa tường vi huyết sắc lan tràn quấn quanh. Dù tòa thành này có mở mang đổi mới thế nào, nhưng vùng này từ đầu chí cuối cũng chưa từng bị động đến.

Không ai biết lý do, chỉ biết khu vực này đã từng là địa bàn của Huyết tộc, sau khi Huyết tộc diệt vong, nơi đây cũng đã thành cấm địa.

Ở ngoài cùng phía Tây thành thị là một khu nhà trọ độc thân mới xây dựng, nửa đêm, trên tầng 27, đột nhiên truyền ra một tiếng hú thảm thiết.

“A a a a a ah mày là cái thứ gì?” Lâm Cảnh núp trong góc giường, “Ra ra ra ngoài!”

Trên bàn trà đối diện cậu một tiểu gia hỏa mắt mũi cổ quái đang ngồi, trông như một con rắn nhỏ mập, nhưng so với rắn thì lại thừa ra bốn cái móng vuốt nhỏ, trên lưng còn có thứ đông tây gì đó y như cái vây, đầu có chút bự, ánh mắt long lanh ngập nước.

“Òm ọp.” Tiểu tử kia nghệch đầu, dùng bốn cái chân ngắn nhỏ xíu muốn đi lại đây.

“Tôi kháo a!” Lâm Cảnh hồn phi phách tán, giơ di động chạy loạn khắp phòng, “Dật Phong anh anh anh mau xuống lầu tới nhà tôi có yêu nghiệt!”

“Méo u u u!” Tiểu gia hỏa nhìn ra Lâm Cảnh không hoan nghênh mình cho lắm, vì vậy ỉu xìu ghé vào trên mặt bàn không hề lộn xộn, tự mình cuộn cái đuôi lên cắn chơi, còn thỉnh thoảng phiêu mắt qua nhìn cậu một cái —— thật ủy khuất mà.

Mười phút sau, tiếng đập cửa vang lên, Lâm Cảnh bay nhào tới cửa nước mắt giàn giụa: "Đại đại đại ca rốt cuộc anh đến rồi tôi tôi tôi sắp bị hù chết! Trong phòng ngủ của tôi có con khủng long a khủng long!”

Hàn Dật Phong khinh bỉ liếc cậu một cái, sau khi vào phòng ngủ thì rất vui vẻ, một tiểu gia hỏa mập mạp đang dùng chân trước ôm lấy một quả táo lớn, ra sức gặm gặm gặm.

"Nó —— nó còn ăn vụng quả táo của tôi!” Lâm Cảnh khóc không thành tiếng.

"Nó ở đâu ra?" Hàn Dật Phong lôi Lâm Cảnh đang trốn sau lưng mình ra.

“Tôi đâu biết đâu a!” Lâm Cảnh điên cuồng đập đầu vào tường, “Tôi đang ngủ thì cảm thấy trong phòng có động tĩnh, tỉnh lại thì thấy nó đang ngồi đối diện, mẹ nó a! Lớn lên như vậy, nó chắc là khắc tinh của cái đẹp đi?”

"Òm ọp òm ọp." Tiểu gia hỏa chân trước quá ngắn, không ôm nổi quả táo khiến nó lăn xuống đất, liền ngao ngao gọi loạn lên, thật dè dặt mò đến bên mép bàn, móng vuốt nhỏ bám vào cạnh bàn nhìn thoáng qua bên dưới, cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, vì vậy ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu, mắt ngập nước nhìn hai cái sinh vật thân hình cực lớn trong phòng—— người ta muốn ăn...

“Nó lại còn bán manh*!” Lâm Cảnh lệ rơi đầy mặt.

*Bán manh: Cố tình tỏ ra dễ thương

Hàn Dật Phong đi đến trước mặt sờ sờ móng vuốt nhỏ của nó, “Nghe hiểu tao nói gì không?”

"Òm ọp." Tiểu đông tây* gật gật đầu.

*Tiểu đông tây: Cách gọi cưng chiều với những vật nhỏ, thường dùng cho trẻ con

"Đói bụng rồi?"

"Òm ọp!"

"Về sau tao nuôi mày được không?"

"Òm ọp!!"

"Cùng tao về nhà nha?"

Tiểu đông tây mắt lưu luyến nhìn giỏ hoa quả phía sau, cúi đầu dùng vuốt nhỏ bên trái cọ cọ vuốt nhỏ bên phải.

Hàn Dật Phong hiểu ý, một tay mang theo tiểu sủng vật, tay kia xách giỏ hoa quả của Lâm Cảnh ra cửa.

Lâm Cảnh bi bi thiết thiết bò lên giường, bật máy tính lên tra tên tiểu tử này rốt cuộc là cái thứ gì, tra xét cả đêm cũng không điều tra ra, cuối cùng ôm Laptop mơ mơ màng màng ngủ mất, kết quả mơ thấy chính mình bị một đám khủng long thay nhau giẫm đạp, từ trong ác mộng bừng tỉnh còn chưa kịp bình ổn hơi thở lại phát hiện mình lâm vào một cơn ác mộng càng lớn hơn.

"Ngươi... A!!" Lâm Cảnh dùng hết sức cắn tay mình, đây là mộng a! Đây tuyệt đối là mộng! Vì cái gì bên cạnh mình lại nằm một thằng đàn ông?!

"Bảo bối, buổi sáng tốt lành." Tên đàn ông nằm bên cạnh cậu thản nhiên ngồi dậy, tóc đen nhánh như gỗ cây đàn hương, trong con ngươi lóe lên ánh hồng yêu diễm.

"Ngươi ngươi ngươi là ai vào đây bằng cách nào?!" Lâm Cảnh tiện tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn run rẩy.

“Anh tên Tây Mặc, bay vào đấy.”

...

Lâm Cảnh cảm giác mình có chút hít thở không thông.

“Anh là tới tìm CX389, dựa theo máy kiểm tra vị trí biểu hiện, có lẽ nó rơi vào nhà cưng.” Tây Mặc vỗ vỗ đầu Lâm Cảnh, “Bảo bối, cưng có thấy nó không?”

Bảo bối mẹ ngươi! Lâm Cảnh bão lệ trong lòng, “Ngươi rốt cục là cái người quái nào?”

"Người? Anh không phải người." Tây Mặc cười cười, ẩn ẩn lộ ra mấy cái răng nanh sắc nhọn.

"... Huyết huyết huyết tộc?" Lâm Cảnh trừng to mắt.

“Đúng rồi.” Tây Mặc tán thưởng gật đầu, "Thông minh."

"NGAO!" Lâm Cảnh túm áo lui đến chân giường.

Thật sự có a! Ba mình nghiên cứu huyết tộc cả đời cũng chỉ có thể tại sở nghiên cứu sờ sờ tiêu bản xác khô, mình đây là gặp cái vận cứt chó gì, cư nhiên nhìn thấy một con còn sống?

"Đừng sợ, anh đã không hút máu lâu rồi." Tây Mặc từ trên giường bước xuống.

“Vậy vậy vậy anh tới nhà tôi làm gì!” Lâm Cảnh khóc không ra nước mắt.

"Đến tìm CX389." Tây Mặc thò tay, "Bảo bối nhi, đưa nó cho anh."

“Tôi đây thật sự không có!” Lâm Cảnh than thở khóc lóc, vừa định để hắn tự mình lục soát, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, “CX… Anh là nói cái con khủng long đó hả?”

“Khủng long?" Tây Mặc bật cười, "Là nó, đi đâu rồi?"

"Trên lầu trên lầu!" Lâm Cảnh đưa cánh tay dốc sức liều mạng chỉ lên trên, “CX389 của anh bị người trên lầu nhặt đi rồi, người nhặt nó gọi là Hàn Dật Phong, nam, chưa lập gia đình, 28 tuổi, Nhân tộc, là đặc công xuất ngũ, sau đó tự mở công ty phân phối tại nhà, thích ăn món chua Tứ Xuyên với mì sốt tương Bắc Kinh*, thuộc chòm sao bò cạp muộn tao**, bề ngoài bất cẩu ngôn tiếu***, kỳ thật thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ mặc đồ lót gợi cảm. Cái gì tôi biết đều nói cho anh rồi anh anh anh đi tìm hắn đi a tạm biệt không tiễn."

*nguyên văn là Tạc tương diện, một món ăn đặc sắc của Bắc Kinh, mì nấu chín rồi chiên với nước sốt sau đó trộn với hỗn hợp giá, dưa leo, đậu nành, đậu tương…

**trong ngoài bất nhất, biếи ŧɦái ngầm

***nói năng thận trọng nghiêm túc

“Bảo bối cưng thật đáng yêu.” Tây Mặc bật cười, nắm cằm cậu nâng lên, hôn trán cậu một cái, “Hôm nào anh lại đến mời cưng uống cà phê."

"Không không không cần đâu?" Lâm Cảnh lệ tuôn, vừa định cường điệu một chút bản thân mẫn cảm với cà phê, Tây Mặc đã từ cửa sổ chui ra ngoài.

Thật là Huyết tộc... Nhà mình ở lầu 27 đó nha!

Trên lầu, Hàn Dật Phong đang dùng muỗng nhỏ đút sữa bò cho tiểu gia hỏa, bên trong còn bỏ táo nghiền nhuyễn, tiểu đông tây ăn đến nấc cục.

"Ăn no rồi?" Hàn Dật Phong điểm điểm cái mũi nó.

"Òm ọp." Tiểu gia hỏa lấy chân trước mập mạp lau lau miệng, vươn đầu lưỡi phấn phấn

(mịn mịn)

ra liếʍ liếʍ lòng bàn tay Hàn Dật Phong.

A… Hàn Dật Phong đem nó đặt cạnh bàn phím, định lên mạng mua cho nó một cái ổ nhỏ.

Tiểu gia hỏa lười biếng nằm sấp một bên, mới vừa nhắm mắt lại, đột nhiên kinh hãi trợn to, liều mạng hướng tay Hàn Dật Phong bò qua.

"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong sờ sờ cái vây trên lưng nó, mắt hướng về sau nhìn một cái, môi liền nhếch lên một mạt cười lạnh, “Lại muốn ăn cái gì, hay là…nhìn thấy thứ gì không tốt rồi?”

Sau lưng truyền đến một trận tiếng cười, Hàn Dật Phong xoay người, chỉ thấy một người đàn ông đang dựa vào cửa ra vào, tóc đen quần áo đen, con ngươi như máu.

"Huyết tộc?" Hàn Dật Phong khiêu mi.

"Cậu không sợ?" Tây Mặc hơi kinh ngạc.

"Trong cái thành phố này tới 30% là Huyết tộc, có cái gì phải sợ." Hàn Dật Phong cười cười, "Chỉ là một Huyết tộc kiêu ngạo như các hạ, thật đúng là mới gặp lần đầu.”

Khi bản thân còn trong đội đặc công, từng tiếp xúc không ít cơ mật quốc gia, nội tâm anh hiểu rõ, kỳ thật cuộc sống phức tạp hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.

“Tôi chính là tới tìm nó.” Tây Mặc chỉ chỉ tiểu đông tây trong tay Hàn Dật Phong, “Nó là vật thí nghiệm thất bại của tiến sĩ, tôi phải mang về.”

“Đã thất bại, vậy thì để lại cho tôi đi.” Hàn Dật Phong đặt tiểu gia hỏa lên đầu vai mình.

“… Đưa cho cậu?” Tây Mặc có chút hứng thú đánh giá Nhân loại khác biệt này, “Đưa cho cậu…Cũng được, hơn nữa tôi còn có thể cho nó máu tươi của huyết tộc, giúp nó biến thành hình người, cậu cảm thấy thế nào?”

"Điều kiện?" Hàn Dật Phong lời ít ý nhiều.

"Không có điều kiện." Tây Mặc buông tay, "Chính là cậu nợ tôi một cái nhân tình, về sau trả lại tôi, thế nào?”

"Thành giao." Hàn Dật Phong mang tiểu gia hỏa ôm lại trong tay, “Cho tôi biết trước, nó rốt cuộc là cái gì?"

“Tôi nói rồi, vật thí nghiệm thất bại.” Tây Mặc ngồi trên bệ cửa sổ, "Huyết tộc có không ít quý tộc ưa thích loại sủng vật thiếu niên này, bất quá phần lớn là Miêu Tộc, tiến sĩ muốn nghiên cứu ra một vài chủng loại khác, vì thế liền tạo ra nó, đáng tiếc khi sắp xếp gien đột nhiên bị ngắt điện, nên trí lực nó có chút thấp, vốn là phải tiêu hủy, ai ngờ vừa lúc đυ.ng vào cơ quan truyền tống thì nó chạy trốn, nên mới lạc đến chỗ này."

"Ai nói nó trí lực thấp chứ, không phải còn biết phải trốn đó sao.” Hàn Dật Phong đặt tiểu gia hỏa lên bàn, "Biến thành hình người rồi sẽ là dạng gì đây?”

"Không biết, nói không chừng sẽ rất xấu a, da màu xanh lá chẳng hạn…” Tây Mặc đùa dai uy hϊếp.

“Phải thấy mới biết được.” Hàn Dật Phong giương mắt nhìn Tây Mặc.

“Tính tình cậu một chút cũng chơi không vui, so với tiểu khả ái dưới lầu kém xa.” Tây Mặc khoa trương thở dài, dùng răng nanh cắn đầu ngón tay, tích vài giọt máu nhỏ vào trong miệng tiểu tử kia.

Tiểu gia hỏa nức nở vài tiếng, rất nhanh cuộn thành một đoàn ngủ.

"Chậm nhất sáng mai nó sẽ biến thành hình người.” Tây Mặc liếʍ liếʍ máu trên ngón tay, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

"Đa tạ." Hàn Dật Phong mở cửa sổ ra, "Đi thong thả."

"Này này!" Tây Mặc bất mãn.

“Theo lệ thường, tiểu khả ái mà anh nói hôm nay có lẽ sẽ đi bơi lội." Hàn Dật Phong chỉa chỉa dưới lầu, "Giữa trưa anh có thể cùng cậu ta đi ăn bò beafsteak, sau đó cùng đến hồ bơi, buổi tối nói không chừng còn có thể ngủ lại tại nhà cậu ta."

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Tây Mặc từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Nghĩ đến bộ dạng Lâm Cảnh phát điên đến muốn hỏng, Hàn Dật Phong nhất thời cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp.

Tiểu gia hỏa sáng mai đã có thể biến thành hình người rồi, vậy cũng không cần mua ổ nhỏ nữa, Hàn Dật Phong cẩn thận từng li từng tí đặt nó lên gối, tự mình thay quần áo, định đến thư viện phim âm bản quốc gia đem một ít tư liệu về Huyết tộc về nhà.

Đến ga ra mở cửa xe, vừa vặn chứng kiến Tây Mặc đang lôi kéo Lâm Cảnh ra ngoài.

"Dật Phong!" Lâm Cảnh đang giãy dụa thì thấy Hàn Dật Phong, kích động không thua gì chứng kiến chúa Jesus, tránh thoát Tây Mặc bộ dạng xun xoe xông tới chỗ anh.

“Chơi vui vẻ.” Hàn Dật Phong một đạp giẫm lên chân ga, lái xe nghênh ngang rời đi, Lâm Cảnh chạy như điên không kịp thắng lại, thẳng tắp nằm úp sấp trên mặt đất.

"Họ Hàn kia! Lão tử muốn đem hình khỏa thân của ngươi dán khắp cư xá!” Lâm Cảnh gào thét.

Tây Mặc dựa vào cây, nhìn Lâm Cảnh mặt xám mày tro cười đến thắt ruột.

Mấy trăm năm không ra khỏi địa bàn huyết tộc, không nghĩ tới lần này ngẫu nhiên ra ngoài chơi, lại gặp một gia hỏa đáng yêu như vậy.

Cái này xem như... Phúc lợi?

----oOo----

Lời Tác giả: Hố mới, HE~=3=

Lời Editor: Hố mới, kakaka =3=