Chương 1: Dược Sư Trong Truyền Thuyết (1)

Mùa đông là dấu hiệu của sự kết thúc một năm cũ bắt đầu những trang mới cho một năm tiếp theo. Mùa đông ở Mộ Thành không như những nơi khác mỗi ngày không phải có mưa thì là có tuyết, mùa đông nơi này nó rét hơn, lạnh hơn tuyết rơi dày đặc hơn còn rất thường xuyên, cũng là múa của bệnh dịch, cảm cúm vào thời điểm này các bệnh viện từ lớn hay nhỏ cũng đầy áp người.

Mộ Thành nổi tiếng với nhiều điều bí ẩn từ con người đến cảnh vật, nơi đây hàm chứa nhiều bí ẩn mà chính những người sống ở đây cũng không thể nào khai phá ra được.

Là một thành phố đang phát triển nhưng lại nhận được rất nhiều sự quan tâm bởi vì nơi đây có một thứ mà bất kể là nơi nào cũng không có được…chính là dược sư Lưu Ly.

Dược sư trong truyền thuyết trong miệng người đời có thể chữa được tất cả bệnh tật trên đời, có thể biến người sắp chết trở thành người chưa từng bị bệnh, có thể biến một người đang khỏe mạnh thành một cái xác khô. Dược sư Lưu Ly ngoài là một thần y còn là một đại gia khét tiếng Mộ Thành nhờ vào việc cứu chữa người mà đã sở hữu một lượng tài sản khổng lồ nhưng bên ngoài lại là một con người khiêm tốn, chi li từng thứ vô cùng tiết kiệm.

Có lời đồn đây còn là một người hám tài biến một người vốn đang giàu xụ trở thành kẻ nợ nần cũng chỉ có vị dược sư này, có thể có được sự cứu giúp của cô ít ra phải mất đến ba căn nhà người giàu thì không nói những nếu là người nghèo thì chỉ còn đường đợi chết.

Theo như lời của những người khác dược sư Lưu Ly trong lúc cứu người sẽ khoát trên mình một chiếc áo da bò dài đến mắt cá chân, che khín mặt mũi chủ để lộ hai mắt ngay cả đầu tóc cũng đội mũ khin khít hoàn toàn không mở miệng nói một câu chỉ toàn dùng đến kí hiệu để giao tiếp với trợ lý của mình dù có là một người có phán đoán tài tình thế nào cũng không nhìn ra được là nam hay nữ.

Đến tận bây giờ vẫn chưa ai biết dược sư Lưu Ly này là ai, nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, mặt mũi, ngoại hình, dáng vóc thế nào cũng chưa có một ai biết được, là người thần bí nhất trong những thứ thần bí tại Mộ Thành.



Trong căn nhà không quá to cũng không hẳn là nhỏ, đồ đạc trong nhà lại rất bừa bộn những thứ không ra gì cũng vứt bậy vứt bạ không biết khi nào mới dùng tới, nếu nói căn nhà này của phụ nữ thì đúng là không ai tin bởi vì nó so với nhà của đàn ông còn bừa bãi gấp trăm lần.

Xung quanh chỉ riêng mấy cái tủ thuốc cùng nguyên liệu chế thuốc thôi cũng đã chiếm hết hơn một nửa diện tích của căn nhà, nhìn không khác gì một cái phòng nghiên cứu, đủ mọi mùi hương đủ mọi màu sắc còn có rắn rết nội mấy cái l*иg để chứa mấy thứ này không cũng đã chiếm gần một nửa diện tích còn lại.

Cố Lưu Ly nằm sải lai trên cái giường một mét sáu, chân này đạp lên tấm chăn màu hồng phần, chân kia thả thòng lòng xuống dưới giường, tướng ngủ nam không ra mà nữ cũng không ra nữ. Bên ngoài cửa nhà vang lên tiếng chuông inh ỏi, đêm qua bận rộn nghiên cứu thuốc đến tận tờ mờ sáng mới không chịu được mà chợp mắt nên bây giờ khó mà ngay lập tức tỉnh dậy, Cô Lưu Ly quơ quơ tay tìm cái chăn dưới chân ụp kín mặt mặc kệ tiếng chuông vang trời kia.

“ Ayda, là ai vậy hả? “

Người bên ngoài đó vẫn không từ bỏ, tiếng chuông đã cứ vậy mà kêu lên gần hai mươi phút, Cố Lưu Ly vẫn không chút phản ứng nhưng thật ra cô đang rất bức bối mắt nhắm nghiền cau có, cuối cùng vẫn không chịu được mà bật người ngồi dậy mơ mơ màng màng tím khóa cửa mở ra.

“ Hmm, giờ này còn chưa chịu dậy, em muốn nhịn sáng nhịn cả bữa trưa luôn à “

Giọng người phụ nữ gằng lên cùng một chút hờn dỗi hừng hực đi vào nhà nhìn đống lộn xộn trước mắt, Mạn Hương thở dài một hơi như đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra, sinh ra Cố Lưu Ly là cha là mẹ nhưng hiểu được cô chỉ có Mạn Hương.

“ Khi nào chị qua thì em mới có mà ăn chứ, Kiến Quân anh ấy đi công tác rồi không có ai sang nấu cho em ăn cả “

Cố Lưu Ly vừa ngáp ngủ vừa nói, gương mặt còn chưa tỉnh hắn ngay cả Mạn Hương đang đứng trước mắt cô còn không nhìn rõ được ngũ quan của người phụ nữ này, Cố Lưu Ly ằm ườn ra sofa ôm lấy con thỏ bông Stellalou màu tím to bằng một nửa người cô, âu âu yếm yếm như vật quý báu chưa tới ba giây lại chợp mắt lần nữa.

Mạn Hương ngồi ngay cái ghế gần đó nhíu mày nhìn cô em gái biếng nhát này của mình, mọi ngày nếu không phải là Mạn Hương thì cúng là Hoắc Kiến Quân đến nấu ăn cho cô nếu không cô sẽ nhịn cả ngày đến cả mỳ gói còn không biết pha thế nào.

“ Nói chị biết hôm nay em muốn ăn gì?, canh gà tiêu cay, súp hải sản hoàng kim, salad hoàng đế, tôm xào miếng hồng kông,...”

Mạn Hương nhướng mày nhìn trần nhà liệt kê từng món một rồi khẽ liếc nhìn Cố Lưu Ly dường như chẳng hề quan tâm đến lời mình nói.

“ Sườn heo sốt chua ngọt “, bất ngờ người phụ nữ lên tiếng, Cố Lưu Ly mở hé mắt ra giọng tỏ rõ sự biếng nhát.

“ Vậy em mau dậy đi hơn mười một giờ trưa rồi,...mau...”.

Mạn Hương đi lại kéo mạng Cố Lưu Ly ra khỏi sofa, người phụ nữ không còn cách nào cũng ngồi phốc dậy, ánh mắt mơ màng ẩm ướt nhìn Mạn Hương bĩu môi mè nheo. Đối với những người dám phá giấc ngủ của mình Cố Lưu Ly sẽ phẫn nộ đến mức có thể gϊếŧ người nhưng riêng Mạn Hương và Hoắc Kiến Quân thì cô cũng chỉ có thể cau mày một chút bởi vì cả hai đều là người mà cô yêu nhất cũng là người có thể mỗi ngày lắp đầy cho cô nhiều món ăn ngon.

Mạn Hương năm đó vô tình gặp nguy hiểm ở cảng biến trong lúc sống dở chết dở chính tay Lưu Ly đã cứu cô, từ lúc đó biết được rằng Mạn Hương không có người thân cũng không có nơi chốn ổn định nên đã cô đã cưu mang, Mạn Hương dùng tay nghề nấu nướng xuất chúng của mình để đền đáp lại công ơn của Lưu Ly, hai người đã xem nhau như người thân khăn khít, Lưu Ly đối với Mạn Hương vô cùng tin tưởng, chỉ có Mạn Hương mới biết được thân phận thật sự của Lưu Ly, ngay cả người bạn trai Hoắc Kiến Quân đã yêu cô năm năm còn chưa bết cô chính là dược sư thần bí trong lời đồn đại ngoài kia.

Không biết vì lí do gì nhưng đến tận bây giờ Lưu Ly vẫn không thể trao hết niềm tin của mình cho Hoắc Kiến Quân một phần vì thân phận này của cô quá quan trọng nó liên quan đến tính mạng của cô vậy nên chỉ khi nào hai người chính thức về một nhà nếu không cô sẽ mãi mãi giữ bí mật này với Hoắc Kiến Quân.

Lưu Ly sau khi vệ sinh cá nhân cũng thay một bộ đồ đơn giản một chiếc quần jean đen bó sát vào đôi chân thon dài cùng một cái áo sơ mi trắng hở eo.

Ra khỏi phòng những món ăn đã được trưng bày trên cái bàn lớn, Lưu Ly bây giò mới chịu nở một nụ cười, ăn như một người đã bị bỏ đói nhiều năm.

Mạn Hương ăn không được mấy miếng mà chỉ dành thời gian ngồi nhìn Lưu Ly, càng ngày tình cảm giữ hai người càng trở nên quan trọng, Mạn Hương là một người trung thành mạng sống này của cô giữ được là nhờ Lưu Ly vậy nên cả đời cũng nguyện vì Lưu Ly mà chết, bọn họ từ hai người xa lạ bây giờ còn hơn là hai chị em ruột thịt.

***

Vote! Vote! Vote

Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.

Cảm ơn mọi người ạ.