Chương 26

Kỳ Lâm Dương thở không ra hơi, hắn không nói gì cả. Mạng đổi mạng sao? Cho dù hắn muốn cứu Nhiên Nhiên thì cũng tuyệt đối không gϊếŧ Mạc An Vy. Hắn đã nợ cô quá nhiều rồi.

"Kỳ Lâm Dương!! Cơ hội ngay trước mắt, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt."

Lão ta đương nhiên biết điểm yếu lớn nhất của Kỳ Lâm Dương chính là An Nhiên. Nếu đưa con bé ra, hắn nhất định sẽ không dám phản kháng. "Con gái cậu đẹp thật đó... Nếu như đem bán thì không biết sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ!?"

"Ông dám!?" Kỳ Lâm Dương vùng vẫy. Nhiên Nhiên... tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

"Tôi khuyên cậu nên đồng ý đi. Nếu không cô con gái của cậu... tôi không đảm bảo được đâu."

Do dự một hồi, Kỳ Lâm Dương rốt cuộc cũng nói đồng ý. Hắn không thể để Nhiên Nhiên bị bất cứ tổn thương nào... nhưng hắn cũng không thể gϊếŧ An Vy được... Hắn phải làm thế nào mới tốt đây? Nhưng trước hết phải ra khỏi đây đã.

"Trí Mạc, cậu ở lại đây. Chừng nào Kỳ Lâm Dương hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ được thả." Lão ta không muốn Trí Mạc đi cùng, đương nhiên đã có dự tính cả rồi. Lão ta muốn Kỳ Lâm Dương phải chết trong tủi nhục khi bị một thợ săn gϊếŧ chết.

"Ông..." Nghe lão ta nói như vậy là Trí Hàn đã hiểu rồi... Nhất định lão ta sẽ gây khó dễ cho Lâm Dương

Trí Mạc quay sang nói với Kỳ Lâm Dương. Sức mạnh hắn giờ không còn như xưa nữa, không thể đấu lại Mạc An Vy được. "Chủ nhân.. .ngài không thể làm vậy!!"

"Trí Mạc! Nơi đây cậu không có tư cách để nói. Mau đem Kỳ Lâm Dương ra ngoài!" Lão ta nhìn cả hai mà cười khẩy. Đúng là chủ tớ, đều vô pháp vô thiên như nhau, bây giờ rơi vào kết cục này, là do cả hai tự chuốc lấy.

Kỳ Lâm Dương vừa được thả xuống thì đã không còn sức để đứng nữa. Cực hình ở đây... hắn chịu không nổi.

"Đúng là yếu đuối. Chỉ vì một đứa con gái mà hành hạ bản thân mình như vậy." Lão ta chỉ liếc Kỳ Lâm Dương một cái rồi bước đi. Nếu như Mạc An Vy không xuất hiện, Kỳ Lâm Dương hắn vẫn là một thủ lĩnh tài giỏi... Vậy nên... tất cả đều là lỗi của cô.

Kỳ Mộc Dương ngồi trên ghế xô pha uống trà, đọc báo trong phòng rất nhàn nhã. Đột nhiên, một tên thám tử xông vào, hớt hoảng bẩm báo: "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia... bị bắt rồi."

Kỳ Mộc Dương giật mình, anh đặt ngay tờ báo xuống bàn. "Cậu nói gì cơ!?"

Nhìn thấy biểu hiện tức tối của Kỳ Mộc Dương, người thám tử kia lại ấp úng: "Nhị thiếu... sử dụng cấm thuật... bị phát hiện... Bây giờ Trí Mạc cùng ngài ấy đang phải ở trong ngục chịu cực hình đến thừa sống thiếu chết."

"Khốn kiếp! Sao các người không cứu cậu ta!? Còn rảnh mà về báo tin sao?" Kỳ Mộc Dương tức giận nhưng cũng rối bời. Cho đến cùng thì anh cũng không thể không lo lắng cho người em trai này được.

"Đại thiếu...chúng tôi không tài nào trà trộn vào đó được."

"Các người... cút ngay lập tức!!!"

Kỳ Mộc Dương chán nản, anh ngồi xuống ôm đầu suy nghĩ. Cực hình của tộc... làm gì có ai chịu nổi chứ!?

Người thám tử đột nhiên nhớ ra là chuyện Mạc An Vy trở thành thủ lĩnh thợ săn chưa nói với Kỳ Mộc Dương. "Nhưng đại thiếu gia... còn một chuyện nữa..."

"Chuyện gì? Nói xong rồi thì cút đi là vừa." Kỳ Mộc Dương không muốn nghe gì nữa. Hiện giờ, Nhiên Nhiên mất tích, Kỳ lão gia lại đổ bệnh... Thật sự là tâm trạng không được tốt một chút nào.

"Phu nhân... chính là thủ lĩnh thợ săn."

Kỳ Mộc Dương đã biết chuyện này từ lâu rồi, anh không có một chút bất ngờ nào cả.

"Cậu ra ngoài đi."

Sau khi lệnh được hạ xuống, Kỳ Lâm Dương còn chưa được chữa trị thì kẻ khác đã vứt hắn ra ngoài như một thứ đồ bỏ đi... Quả nhiên là lão già này tốn cũng không ít tâm tư vào chuyện này... Hắn đi sâu vào trong rừng ranh giới với những bước đi chệnh choạng. Nếu không phải có cây cối ở xung quanh, hắn sớm đã không đứng nổi rồi.

Nơi đây chắc cũng sắp đến lãnh địa của thợ săn rồi... Mạc An Vy chắc chắn sẽ ở gần đây thôi... Kỳ Lâm Dương có thể cảm nhận được điều đó. Khu rừng này là nơi nguy hiểm bậc nhất của cả thế giới ngầm... liệu hắn đi đường vòng thế này có phải tốt nhất?

Mạc An Vy cảm thấy có tiếng động xung quanh liền dơ súng về phía trước phòng thân. "Ai!?"

Kỳ Lâm Dương không đi nổi, chân hắn không hiểu sao không thể cử động được nữa. Nhìn thấy bóng dáng của Mạc An Vy, hắn chỉ biết gọi tên cô.

Mạc An Vy xoay người lại, nhìn thấy Kỳ Lâm Dương ngã xuống, cô ngay lập tức chạy đến đỡ. Lúc này Mạc An Vy hoàn toàn không nhớ rằng... cô tìm Kỳ Lâm Dương là để báo thù.

Lúc này, nguyện vọng duy nhất của Kỳ Lâm Dương chính là cứu An Nhiên. Hắn nắm lấy bàn tay của Mạc An Vy, nói: "Nhiên Nhiên... cứu con bé..."

Mạc An Vy hoảng hốt. "Anh... anh nói gì cơ? Nhiên Nhiên sao rồi!?"

"Cứu... con bé..." Kỳ Lâm Dương ngất đi... Giao An Nhiên cho cô... là hắn yên tâm rồi.

Sắc mặt Mạc An Vy trắng bệch lại khi Kỳ Lâm Dương ngất đi. Cô ra sức lay người hắn nhưng không có tác dụng. "Này!! Kỳ Lâm Dương!!"

"Nặc Hàn! Anh đâu rồi? Mau ra đây nhanh lên!!"

Nặc Hàn vừa nghe thấy tiếng của Mạc An Vy gọi mình, cậu lo lắng, tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện nên đã vội vàng chạy đến.

Nặc Hàn sững sờ, chỉ tay vào Kỳ Lâm Dương. "Thủ lĩnh... đây..."

"Nhanh!! Đưa anh ta về căn cứ!?" Mạc An Vy cứ như vậy mà quên hết thảy mọi việc.

Nặc Hàn không thể làm trái lệnh của An Vy, cậu đành phải đưa Kỳ Lâm Dương về dưỡng thương. Xác định được Nặc Hàn sẽ đưa Kỳ Lâm Dương về an toàn, Mạc An Vy mới đứng dậy, cô bước về phía lãnh địa của huyết tộc thì cổ tay đã bị cậu nắm lại.

"Thủ lĩnh, con bé đó không là gì với cô cả."

Mạc An Vy nghe vậy, không nhịn được mà tát Nặc Hàn một cái thật đau điếng.

"Cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không để con bé chết. Nếu có chết thì người chết phải là Kỳ Lâm Dương."

Nặc Hàn cười lạnh, cậu đưa tay, lau vết máu chảy ra từ khóe miệng. "Vậy tại sao cô lại ra lệnh đưa Kỳ Lâm Dương về chữa trị?"