Chương 24

Nặc Hàn khuyên nhủ Mạc An Vy: "Thủ lĩnh, cô không nên coi thường hắn ta như vậy." Cho dù Kỳ Lâm Dương bây giờ rất ít khi ở lại thế giới ngầm, nhưng sức mạnh của hắn cũng có thể diệt được cả nửa thế giới ngầm rồi.

"Chẳng phải là tôi đã ở bên hắn hơn bốn năm sao? Đủ để làm giảm sức mạnh của hắn rồi chứ?" Mạc An Vy biết là động đến Kỳ Lâm Dương là có thể làm cả cái thế giới ngầm này hỗn loạn rồi chứ. Nhưng cho dù có phải làm vậy thì cô cũng phải báo thù.

Mạc An Vy là thủ lĩnh giỏi nhất mà gia tộc của Nặc Hàn từng huấn luyện. Những lần huấn luyện đó đều là thừa sống thiếu chết, có người phải luyện một năm, có người phải luyện mười năm, nhưng riêng một cô gái như cô lại mất có hơn hai tháng. Cậu không muốn lại mất đi một thủ lĩnh giỏi như vậy. "Thủ lĩnh, vậy thì sức mạnh của cô cũng giảm theo thôi. Xin cô hãy chọn thời gian thích hợp hơn."

Mạc An Vy không thể kiên nhẫn được. Cô hận không thể gϊếŧ Kỳ Lâm Dương ngay lập tức. "Hoặc là hắn sống tôi chết, hoặc là hắn chết tôi sống."

"Nếu như cô muốn gϊếŧ hắn thì cũng không phải không thể. Con gái của hắn chính là điểm yếu lớn nhất."

"Nhiên Nhiên sao?" Nhắc đến An Nhiên, Mạc An Vy không thể không cảm thấy đau được. Con bé cũng đối xử với cô rất tốt... vậy mà cô chỉ vì ân oán cá nhân của mình mà gϊếŧ cha của con bé.

Nặc Hàn lại nhắc nhở Mạc An Vy lần nữa. "Tôi đã nói rồi, cô không nên động lòng." Cho dù hiện tại cô là thợ săn thì một phần của cô vẫn là con người mà phần con người đó vẫn luôn yếu đuối.

"Anh nghĩ nhiều rồi, bây giờ chuyện tôi quan tâm duy nhất chính là trả thù." Mạc An Vy cười lạnh.

Nặc Hàn coi như là buông bỏ sự nghi ngờ về phần con người của Mạc An Vy. "Vậy thì tốt rồi. Đi thôi, hôm nay không phải là ngày thích hợp để đi tìm chết đâu."

"Đứng lại!! Các người là ai!?"

Trí Mạc đang canh giữ ở bên kia cánh rừng, ngay sau khi y nghe được tiếng súng nổ thì đã ngay lập tức lệnh cho những lính canh khác ở lại, còn bản thân thì chạy đi thăm dò.

Mạc An Vy và Nặc Hàn không nói gì, từ từ quay đầu lại, cất súng vào bên hông, hai tay bỏ mũ áo choàng xuống.

"Phu..." Trí Mạc không thể tin vào mắt mình được. Đó... chính là Mạc An Vy... nhưng chẳng phải cô đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Mạc An Vy nhân tiện lúc Trí Mạc không chú ý, cô thành thạo rút súng ra, tháo bỏ chốt an toàn, nhanh chóng bắn vào vai Trí Mạc.

"Khốn kiếp!!"

Trí Mạc đau đớn, y kêu lên một tiếng, bàn tay ôm phần vai bị thương của mình. Màu từ đó chảy xuống vẫn chảy không ngớt. Vì đây là loại súng tân tiến nhất của thợ săn nên khả năng tự phục hồi của y không thể vận dụng được.

"Đi!!"

Mạc An Vy cùng Nặc Hàn chạy đi. Nếu như Trí Mạc đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn Kỳ Lâm Dương cũng sẽ ở gần đây thôi. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Trí Mạc gắng gượng, dùng hết sức để chạy đến chỗ Kỳ Lâm Dương. Hắn và An Nhiên chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ có lẽ Kỳ Lâm Dương đã đến chỗ vòng tròn rồi, An Nhiên chỉ có một mình bên ngoài.

Sau một hồi, Mạc An Vy cũng đã tìm được Kỳ Lâm Dương. Nặc Hàn đã khuyên cô bây giờ không nên đυ.ng tới hắn nhưng cô vẫn là cố chấp nên cậu đành phải đi theo.

Kỳ Lâm Dương đang ôm An Nhiên vào lòng, hắn nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn. Người con gái đó... Chính là An Vy, hắn không thể nhầm được.

"Kỳ Lâm Dương, mới hơn hai tháng không gặp, anh đã trở nên yếu đuối như vậy rồi sao?"

Mạc An Vy cười khinh bỉ chĩa súng về phía Kỳ Lâm Dương. Nòng súng không cách tim hắn là bao nhiêu, chỉ cần bóp cò, đảm bảo hắn không thể tránh nổi.

"Kỳ Lâm Dương, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh rồi!" Mạc An Vy đã chuẩn bị nổ súng, nhưng đột nhiên, An Nhiên đã mở mắt ra và gọi cô

"Mẹ..."

Tiếng khóc của An Nhiên khiến cho Mạc An Vy khó có thể xuống tay được. Cô yêu con bé... nhưng cho đến cùng... cô vẫn không phải là mẹ ruột của con bé, cô không thể buông bỏ hận thù đối với Kỳ Lâm Dương được.

"Mẹ ơi..." An Nhiên khóc nức nở, chạy đến ôm chân An Vy. Đã hơn hai tháng không gặp cô rồi, con bé rất nhớ cô.

Cảm xúc của Mạc An Vy giờ đây đang là mớ hỗn độn. Con bé là thật tâm muốn gọi cô là mẹ... hay là chỉ vì muốn cứu Kỳ Lâm Dương nên mới như vậy?

"Mẹ đừng gϊếŧ ba mà..."

Mạc An Vy đau đớn vì những giọt nước mắt của An Nhiên, nhưng cô vẫn không chịu quay đầu. "Nhiên Nhiên, xin lỗi."

"Mẹ!! Đừng mà!" Đây không phải là người mẹ mà Nhiên Nhiên muốn gặp. Người này không phải mẹ của Nhiên Nhiên, mẹ không phải người tàn độc như vậy.

Kỳ Lâm Dương bước lại gần Mạc An Vy khiến cho cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn vậy. Quả nhiên hắn vẫn có một khí thế bức người. Cô cố bỏ An Nhiên ra rồi cùng Nặc Hàn chạy thoát. Cô vẫn là không thể xuống tay được với hắn trong khi tay cô đã nhuốm biết bao máu của huyết tộc.

"Ba... là mẹ... đúng không?" Nhiên Nhiên vẫn không ngừng khóc. Người muốn gϊếŧ ba mình lại chính là mẹ.

"Nhiên Nhiên... đừng khóc nữa... mọi chuyện sẽ ổn thôi" Kỳ Lâm Dương cố kìm nén cơn đau trong mình để dỗ An Nhiên. Mặc dù hắn vẫn chưa thực hiện thuật này nhưng hắn đã cược một nửa sinh lực của hắn vào cấm thuật rồi...

Trí Mạc nhìn Kỳ Lâm Dương và An Nhiên đều không có bất kì tổn hại nào thì đã yên tâm hơn, y nhanh chóng quỳ xuống nhận tội. "Chủ nhân... thật xin lỗi... Tôi đã đến trễ..."

Cơn đau của Kỳ Lâm Dương lại phát tác... hắn không kìm lại được nữa... nó quá sức chịu đựng của hắn rồi... hắn nôn ra một ngụm máu đen rồi ngã xuống.

Trí Mạc vội chạy đến đỡ Kỳ Lâm Dương lại. "Chủ nhân!!"

"Ba..."

Trí Mạc bắn tín hiệu cấp cứu, nhưng đã đợi một hồi rất lâu rồi, vẫn chưa có ai đến. Lẽ nào tất cả những huyết tộc được bố trí quanh đây đều bị gϊếŧ rồi sao?

Mặc dù lí trí của Kỳ Lâm Dương đã không còn tỉnh táo, nhưng hắn vẫn cố gắng ra lệnh để có điều kiện tốt nhất cho cả ba. "Đưa tôi về thế giới ngầm, cả Nhiên Nhiên cũng vậy."

"Chủ nhân, bên đó quá xa, bây giờ tôi sẽ đưa ngài và tiểu thư về biệt thự trước." Trí Mạc không thể đồng ý được. Nếu bây giờ về thế giới ngầm thì chẳng phải các nguyên lão sẽ phát hiện sao?

"Chúng ta buộc phải về." Dứt lời, Kỳ Lâm Dương ngất đi.

Cuối cùng, Trí Mạc vẫn phải đồng ý. Bây giờ khó nhất vẫn là qua mặt được các nguyên lão. Nếu như họ biết được chuyện này thì việc Kỳ Lâm Dương sử dụng cấm thuật chắc chắn cũng bại lộ.

Trí Mạc đỡ Kỳ Lâm Dương lên lưng, nói với An Nhiên: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Ngay sau đó, Trí Mạc lại phải một mình đưa An Nhiên lẫn Kỳ Lâm Dương qua khu rừng cấm. Cũng may, trên đường, không có vật cản nào, cả ba thuận lợi về tới căn cứ bí mật.

Trí Mạc mệt lử, đặt Kỳ Lâm Dương xuống giường. Trí Mạc cho rằng đây là do cấm thuật gây ra nên có lẽ chỉ có nội thương, không có ngoại thương, y vội vàng đi lấy thuốc.

Trí Mạc đã cho Kỳ Lâm Dương uống loại thuốc tốt nhất. Theo lý mà nói, sau một đến hai giờ, Kỳ Lâm Dương đã có thể tỉnh lại. Nhưng hiện giờ đã năm giờ rồi, một chút dấu hiệu cũng không có.

Không nghĩ ngợi gì nữa, Trí Mạc bỏ áo của Lâm Dương để kiểm tra xem có ngoại thương hay không. Quả nhiên... phần lớn vẫn là do vết thương này gây ra chứ không phải cấm thuật. Nhưng... vết thương này... là từ đâu mà có?

Nhìn các vết thương chằng chịt như vậy, đến cả khả năng chữa lành của huyết cũng không thể xoá được sao? Lẽ nào... là... " Chủ nhân, ngài tỉnh rồi" Trí Mạc thấy Kỳ Lâm Dương tỉnh lại, y nhanh chóng phủi suy nghĩ ban nãy đi.

"Nhiên Nhiên không sao chứ?"

Trí Mạc gật đầu. "Chủ nhân, tiểu thư đã ngủ rồi."

Trí Mạc dùng hết dũng khí để hỏi Kỳ Lâm Dương. "Chủ nhân... Tại sao... trên lưng của ngài lại có nhiều vết thương như vậy? Ngài trước giờ chỉ đứng đằng sau chỉ đạo chứ không bao giờ ra ngoài cả."

"Cậu nhìn những vết thương này không nhớ đến ai sao?"