"Anh..." Mạc An Vy không ngờ được Kỳ Lâm Dương lại muốn làm như vậy một lần nữa. Cứ ngỡ lần đó hắn vì cứu cô mà bị thương thì hắn đã có tình cảm với cô nhưng cô đã nhầm. Hắn vẫn là một huyết tộc máu lạnh. Cho dù là cái gì cũng không thể khiến hắn có chút tình thương nào.
"Đừng nhìn tôi với cái ánh mắt đó. Thật kinh tởm." Kỳ Lâm Dương chán ghét An Vy... nhưng hắn vẫn không muốn cô rời xa hắn. Không hiểu sao, hắn lại không chịu được cảm giác khi mà không có cô bên cạnh.
Hắn nói cô kinh tởm sao? Vậy hắn nói xem, người chồng mà đi nɠɵạı ŧìиɧ như hắn có phải kinh tởm không?
"Tôi quá đáng như vậy đó... Cô có thể làm gì được tôi? Cho dù có ông bố già của tôi chống lưng thì cô cũng không thể được như Lạc Tuyết. Đừng phí công vô ích nữa! An phận mà làm tốt vai trò 'Kỳ phu nhân' của cô đi."
"Anh coi tôi là Kỳ phu nhân sao?"
Cho dù là Mạc An Vy đã ở bên Kỳ Lâm Dương hơn một năm nhưng vẫn không hiểu nổi hắn. Hắn rốt cuộc muốn làm gì chứ?
"Bản thân cô biết. Tại sao còn phải hỏi. Thật phí thời gian." Dứt lời, Kỳ Lâm Dương đi lên phòng, nhưng trước khi đi hắn còn không quên 'dặn dò ' Mạc An Vy phải làm tốt nhiệm vụ của mình.
"Nếu muốn ở lại thì hầu hạ Lạc Tuyết cẩn thận. Cô đυ.ng vào một sợi tóc của cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết."
Cặp mắt đỏ khát máu lại hiện lên khiến Mạc An Vy không dám nói gì vì quá kinh hãi, ánh ảnh với nó.
Mạc An Vy không nói gì, cứ mím chặt môi lại. Cô nhìn Kỳ Lâm Dương đi ra khỏi phòng mà không hiểu được người đó... rốt cuộc có phải là hắn không? Nếu cô không còn giá trị gì, tại sao không chịu buông tha cho cô đi.
Lạc Tuyết đang mang trong mình tâm trạng hết sức vui vẻ, đột nhiên, ả thấy An Vy đang ngồi dưới ghế xô pha phòng khách, gương mặt liền đen lại.
Lạc Tuyết tức giận hỏi: "Mạc An Vy... lại là cô! Cô muốn đến đây phá hoại tình cảm của tôi và Dương nữa sao?" Ả cứ ngỡ từ sau khi Mạc An Vy bị Kỳ Lâm Dương rạch mặt thì hắn sẽ ly hôn cô. Không ngờ ly hôn không có mà cô vẫn còn có thể ở lại đây.
"Cô cảm thấy sao?" Mạc An Vy cười vào cái tình cảm của Lạc Tuyết. Tình cảm cái gì chứ? Tình cảm với Kỳ Lâm Dương hay tình cảm với tiền của hắn?
"Con tiện nhân này! Mày dám nói như vậy với tao?"
Lạc Tuyết giận tím mặt đứng dậy đi đến chỗ cô. Ả dơ tay lên, định tát Mạc An Vy thì cô đã nắm được cổ tay ả. Cô không nhịn được mà tát ả một cái thật đau điếng.
"Mày... con tiện nhân... dám tát tao?"
Lạc Tuyết ôm một bên má đỏ ửng lên. Ả không ngờ rằng một đứa con gái trước nay luôn tỏ ra nhu nhược như cô lại có thể lên mặt như vậy.
"Tại sao không dám? Cô cũng đừng quên cô chỉ là tiểu tam. Một ngày tôi chưa ly hôn thì cô đừng vọng tưởng tới cái danh Kỳ phu nhân này" Mạc An Vy không hiểu sao lúc này cô lại có cảm giác mạnh mẽ đến như vậy. Cô dường như không giống như lúc trước nữa.
"Con tiện nhân này!! Còn lên giọng với tao? Nếu không phải vì mày chen chân vào tao với Dương thì mày không có danh phận gì mà ở đây đâu!!"
"Ai chen vào thì cô tự biết."
Lạc Tuyết cứng họng không nói được gì. Cho dù ả có nói thế nào cũng không thay đổi được sự thật. Ả mới là người chen chân vào.
"Nhớ ra rồi sao?"
Không còn gì để phản bác được nữa, Lạc Tuyết hậm hực đi lên phòng. "Mày...coi như hôm nay mày gặp may."
Đúng như Mạc An Vy nghĩ, Lạc Tuyết ngay lập tức đi khóc lóc với Kỳ Lâm Dương.
"Mạc An Vy! Tôi đã cảnh cáo cô như thế nào!? Cô còn dám tát bảo bối của tôi?" Kỳ Lâm Dương vừa nghe Lạc Tuyết ấm ức kể lại thì đã tức giận đến hỏi tội cô.
"Thì sao? Cô ta là tiểu tam. Tôi không bêu rếu hay đánh cô ta là tốt lắm rồi"
"Mạc An Vy! Dạo này gan cô không nhỏ đâu nhỉ? Còn dám nói Tuyết Nhi là tiểu tam?" Kỳ Lâm Dương không ngờ Mạc An Vy lại thành thế này. Người con gái nhu nhược bây giờ không còn nữa rồi sao?
"Tôi..." Mạc An Vy chưa kịp nói hết thì đôi mắt đỏ hiện lên. Nó dường như ẩn chứa một sức mê hoặc kinh người. Ý thức của cô... tại sao... cô không cảm nhận được gì nữa...
Mọi thứ trước mắt Mạc An Vy mờ dần...cô ngất đi...
"Mạc An Vy, là cô tự chuốc lấy."
Kỳ Lâm Dương nhếch mép, hắn bế Mạc An Vy lên, đặt cô xuống chiếc giường lớn.
Cái thân thể này... từ lâu.. hắn đã muốn rồi... Hiện giờ, hắn hoàn toàn có thể chiễm hữu được nó.
Chiếc váy mỏng màu trắng được Kỳ Lâm Dương cởi xuống, cả thân thể mê hoặc của Mạc An Vy hiện ra trước mắt hắn.
Kỳ Lâm Dương là một người đàn ông, đương nhiên, du͙© vọиɠ nguyên thủy không bao giờ thiếu. Hắn cúi người xuống, ngậm lấy một bên bầu ngực, một bên còn lại, tùy hắn xoa nắn thành đủ mọi hình dạng.
Kỳ Lâm Dương kéo khóa quần xuống, thứ đó của hắn đã cọ xát vào nơi cánh hoa mềm mại khiến cho gương mặt của Mạc An Vy đỏ ửng, không tự chủ rên lên một tiếng... cho dù là cô vẫn chưa thoát khỏi sự thôi miên của hắn.
Ngón tay của Kỳ Lâm Dương đã ướt đẫm, hắn đã biết, thân thể này đã đón nhận hắn rồi. Không chần chừ gì nữa, hắn ngay lập tức tiến vào nơi sâu thẳm của Mạc An Vy khiến khóe mắt cô đọng lại những giọt nước mắt pha lê.
Thân thể của cô... hắn rất thích. Không ngờ, người con gái này lại có một thân hình quyến rũ đến vậy.
Kỳ Lâm Dương hung hăng chiếm lấy thân thể Mạc An Vy, khiến cho mọi nơi trên thân thể cô đều hiện lên những dấu hôn xanh đỏ nhuốm đậm mùi vị tìиɧ ɖu͙©.
Sau một hồi lâu, Kỳ Lâm Dương gầm lên một tiếng, hắn đưa những tinh hoa nóng bỏng vào trong cơ thể Mạc An Vy.
Mồ hôi của cả hai ướt đẫm, cả đêm, hắn không còn nhớ được, bản thân đã chiếm hữu cô bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết, thân thể này đã mang mùi hương của hắn, Mạc An Vy cô... hoàn toàn thuộc về Kỳ Lâm Dương.
Cuộc hoan ái kết thúc, Kỳ Lâm Dương vòng tay qua người Mạc An Vy, kéo cô vào trong lòng mình mà ngủ. Trước khi ngủ, hắn cũng không tự chủ được bản thân mình, hôn nhẹ lên trán của cô.