"Ngươi là người ở đâu? Vì sao lại rơi vào tay bọn sơn tặc này?"
Thanh Vũ nhướn mày hỏi.
Câu hỏi vừa ra, nữ tữ gọi là Hương Liên kia nước mắt đổ xuống như mưa rào, âm thanh nức nở nói không nên nửa từ.
Thanh Vũ không biết làm sao, đành hướng thủ hạ phất tay, lệnh mang nàng về huyện nha canh giữ, đợi ngày mai hỏi nàng chỗ ở rõ ràng rồi đưa nàng về nhà.
Quan binh dẹp sạch sào huyệt Kim Văn Hổ xong, hỏa thiêu toàn bộ sơn trại, Thanh Vũ mang nhân mã chậm rãi quay về quận Phượng Dương, đại quân thì đóng ở ngoài thành, chỉ dẫn theo mấy trăm tướng sĩ tiến vào ở tạm huyện nha.
Trở về huyện nha, Thanh Vũ liền lấy ra các loại đồ cổ ngọc bội, ngồi trong phòng ngắm nghía, không thể tưởng một kẻ sơn tặc lại thưởng thức được cao như thế, đồ cổ cùng tranh chữ đều là bút tích của danh gia, thật đúng là trân phẩm, muốn cầu cũng cầu không được, Thanh Vũ nhìn ngắm không khỏi tiến vào say mê, bất tri bất giác đến đêm khuya.
"Cộc, cộc, cộc!"
Ngoài cửa bỗng truyền đến ba tiếng đập cửa nhẹ nhàng, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để đánh thức Thanh Vũ trong cảnh mê đồ cổ, nàng như như mở to hai mắt, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời tối đen, đã trễ thế này ai dám cả gan tới quầy rầy nàng? Bực bội không khỏi phát lên, ngẩng đầu ôn hòa nói: "Vào đi."
Cửa phát ra tiếng động, Hương Liên mặc hồng y, che khăn, kéo gấu quần, đẩy cửa bước vào, mỹ nhân cảnh đẹp ý vui, Thanh Vũ ngực đầy cơn tức bất tri bất giác mà vụt tắt, đứng dậy hỏi nàng:
"Đã trễ thế này, cô nương vì sao còn chưa ngủ? Đến phòng bản quan làm gì?"
Hương Liên ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp hàm chứa lệ, hồng hồng, Thanh Vũ giật mình, vội lấy ra khăn tay, đưa cho nàng nói: "Hương Liên cô nương, cô làm sao vậy?"
Hương Liên không tiếp nhận khăn, dưới chân mềm nhũn nhào vào lòng nàng, dựa vào ngực nàng nức nở nói:
"Tiểu nữ tử...tiểu nữ tử vừa rồi nằm mộng, thấy song thân chết thảm, còn thấy cặp mắt họ trước khi chết, sợ hãi không ngủ được...cho nên mới đến phòng tướng quân, cầu tướng quân...cầu tướng quân cảm thông, ôm tiểu nữ một chút, giúp ta không tái làm ác mộng..."
Thanh Vũ bị nàng dựa vào lòng, cả kinh thiếu chút nữa giật bắn người, may mắn còn chưa ngủ cởi xuống bố che ngực, nếu không bị nàng chạm vào thì tất cả đều lộ. Một đôi tay cứng ngắc đặt ở trên lưng nàng kia, ôm cũng không phải, đặt ra cũng không được, tuy nói nữ tử trong lòng này là bậc tuyệt sắc, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ không ổn, vẻ mặt đều xấu hổ, may mắn bình dấm chua Lâm Lang kia không có ở đây, nếu bị nàng thấy chỉ sợ long trời lở đất, không biết xử lý thế nào.
Do dự mãi, Thanh Vũ đành nhẫn tâm, tay thoáng dùng lực đẩy Hương Liên trong lòng ra, thế nhưng nàng kia giống như bạch tuộc cuốn lấy nàng gắt gao, trên người không biết mang túi hương gì mà mùi gắt gay cả mũi làm nước mắt nàng chảy ra, theo bản năng cầm lấy khăn tay muốn lau nước mắt, nàng kia tựa như sớm dự liệu trước, vội vàng rút khăn tay trong người ra hướng lên mặt nàng, Thanh Vũ ngửi thấy một mùi tán hương, chợt hiểu ra chuyện gì, làm bộ như bị thuốc mê, ngã xuống đất.
Hương Liên cúi người kiểm tra cẩn thận, xác nhận nàng thật sự hôn mê bất tỉnh, mới vỗ vỗ tay đứng lên, nhấc chân hung hăng đá nàng một chút, miệng cười lạnh nói:
"Ngươi ăn gan hùm mới dám động đến bản cô nương!",
tay cầm lấy châu ngọc trên bàn, lại hướng Thanh Vũ thốt ra: "Đáng tiếc ngươi không có mệnh hưởng thụ rồi!"
Trong viện yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng mèo hoang kêu, Hương Liên nghe tiếng lập tức mở cửa ra, một nữ nhân mặc dạ hành béo ục ịch đi vào, Hương Liên ra dấu, mặt nữ nhân kia không khỏi vui vẻ, đóng lại cửa phòng đi đến bên người Thanh Vũ, kiểm tra một lượt Thanh Vũ mắng:
"Cẩu quan, đồ của tặc cũng muốn cướp, thế thì có khác gì tặc đâu!"
Hương Liên chạy nhanh vỗ vỗ lưng nữ nhân kia, an ủi: "Mẹ à, chúng ta nói nhiều làm gì, nhanh thu thập vật quý mang đi thôi."
Giả bộ bất tỉnh nằm trên mặt đất, Thanh Vũ mới hiểu ra, hai nữ nhân này là hai mẹ con tặc, bên tai nghe chuỗi âm thanh lục lạo, "Xoảng!", tiếng rơi vỡ vang lên, hai mẹ con nói nhỏ:
"Mẹ này, sao không cẩn thận gì hết vậy? Vạn nhất quan binh tuần tra nghe thấy sẽ phiền toái lắm!" –
"Ta chỉ muốn sờ xem bình hoa này là chất liệu gì thôi."
Thanh Vũ tâm nhảy dựng, bình hoa...chẳng lẽ là bình sứ thanh hoa đời Nam Tống đặt trên giá sách?
Thanh Vũ tựa như bị đạp một cước vào ngực, hận muốn nắm tay thành quyền, nhưng nàng vẫn nhắm mắt như cũ, võ công hai mẹ con tặc như thế nào nàng còn không biết, đợi thời cơ tốt bắt gọn hai người này.
Đột nhiên, bên tai lại truyền đến tiếng nói nhỏ của hai mẹ con:
"Mẹ ơi là mẹ, đừng nhìn đến mấy bức họa nữa, chúng ta không lấy được nhiều như vậy đâu."
"Lấy không được cũng không thể để lại cho tên cẩu quan kia!", nghe tiếp âm thanh loạt xoạt, Thanh Vũ hé mắt mở ra, chỉ thấy nữ nhân ục ịch dùng bút mực vẽ gà con cùng vô số cỏ dại lên bức tranh "Sơn Hà Xã Tắc", trên bức "Tố Nữ" thì thêm vài nốt ruồi lên mặt nữ tử trong tranh, đề thêm hai chữ "tú bà", bức "Thả Câu Bên Suối" thì vẽ thêm khuyên tai cho ngư ông, trên cần câu vẽ thêm con rùa.
(Cười muốn đi VS với con mẹ này :)))))Thanh Vũ tức giận đến toàn thân đều run rẩy, hận không thể bầm thây vạn đoạn hai mẹ con này, nào biết hai người kia lập tức lại ngồi xổm bên người nàng, tặc mẫu hỏi: "Tên cẩu quan này xử lý thế nào bây giờ?"
Tặc nữ kinh ngạc nói: "Mẹ à, mẹ muốn gϊếŧ hắn hả? Chúng ta không phải luôn lấy tiền không lấy mạng người sao?"
Tặc mẫu vội giải thích: "Cẩu quan này đã gϊếŧ ca ca của con, tuy thằng oắt kia tội cũng đáng chết, nhưng chúng ta cũng phải làm cho tên cẩu quan này chịu chút đau khổ mới được, bằng không...chúng ta cởi sạch quần áo hắn, sau đó lấy hết quần áo cùng vật dụng có thể che thân đem đốt hết đi."
Tặc nữ thầm oán nói: "Trời mẹ, sao lúc nào mẹ cũng đối phó nam nhân như vậy? Nếu truyền ra ngoài làm sao con có thể gả đi được đây?!"
Tặc mẫu nói: "Nếu không vì hai đứa mày, ta có thể thủ thân nhiều năm như vậy sao! Ta thích thì làm không thích thì làm đấy!"
Tặc nữ đã thường xuyên bị bà ta nói đến phiền, vội phất tay nói:
"Hảo hảo hảo, tùy mẹ đi!" đứng dậy đi sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền.
Trên đầu truyền đến tặc mẫu cúi đầu "cười dâʍ đãиɠ",
tay xé ra áo khoác nàng, toàn thân Thanh Vũ nổi da gà, nghe tặc mẫu thấp giọng nói: "Che chắn kỹ thế.. hai mắt đã đẹp thế này, không biết khuôn mặt ra sao, làm gì mà che kín thế không biết...không phải là rất khó coi đó chứ?"
Vừa nói tay vừa lật mặt nạ ra, Thanh Vũ rốt cuộc nhịn không được, thừa cơ nắm cổ tay tặc mẫu, đang muốn điểm huyệt đạo, nào biết tặc mẫu tập nhuyễn công phu, toàn thân cốt cách có thể co giãn, xoay người đánh trên lưng Thanh Vũ, hướng tặc nữ kêu lên: "Liên nhi, mang theo vật đi mau! Cẩu quan tỉnh rồi!"
Vừa nói vừa cùng Thanh Vũ dây dưa, rất nhanh hai người đấu đến trong viện, tiếng đánh gây chú ý tuần tra thị vệ, Ngũ Nguyệt mang theo quan binh bao vây hai mẹ con tặc.
Tặc mẫu thấy tình thế không ổn, cố ý đem tay Thanh Vũ hướng đến ngực mình vừa hô to: "Phi lễ! Phi lễ nha! Cẩu quan phi lễ quả phụ xinh đẹp a!"
Thanh Vũ sợ hãi đành liều mình rút tay về, một thân quần áo nàng bị xé hở, hơn nữa tặc mẫu lại không biết liêm sỉ, vạn nhất bị người hiểu lầm truyền ra ngoài nàng thực nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch, hai mẹ con tặc thoát khỏi Thanh Vũ vẫn không thể thoát ra ngoài, tứ phía bị quan binh vây quanh, còn có Ngũ Nguyệt ở đó làm sao có cơ hội đào thoát.
Thanh Vũ hầm hừ trở về phòng lần nữa thay quần áo, thế này mới xuất môn hướng các nàng nói:
"Hai mẹ con tặc các ngươi thật to gan! Dám xâm nhập vào phòng ta đánh cắp tang vật! Các ngươi nếu không muốn sống nữa, bản quan lập tức thành toàn cho các ngươi!",
nàng xoay người rút ra thanh đao bên hông gã thị vệ.
Mẹ con Hương Liên cả kinh lui về sau từng bước, nàng chuyển mắt, bỗng lôi kéo mẫu thân quỳ rạp xuống đất nói:
"Mẹ con ta có mắt như mù, mong đại nhân tha cho mẹ con ta một mạng! Về sau không dám làm trộm nữa!"
Thanh Vũ như trước hung hăng nói:
"Các ngươi đến phòng ta ăn trộm không nói, còn làm vỡ bình hoa, tổn hại luôn ba bức danh họa. Hôm nay không gϊếŧ các ngươi thật khó tiêu mối hận trong lòng ta!"
Hương Liên vội bái lạy nói: "Tiểu nữ tử hôm nay gây ra họa lớn, mong tướng quân cho mẹ con ta lấy công chuộc tội! Tha mẹ con ta một mạng, mẹ con tiểu nữ vô cùng cảm kích!"
Thanh Vũ nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Các ngươi định làm thế nào?"
Hương Liên đáp: "Nghe đồn tướng quân đang thu thập chứng cớ quan viên phạm tội, tiểu nữ tử biết một manh mối, có thể giúp tướng quân lập được công lớn..."
Nàng nhìn mắt Thanh Vũ một lát, Thanh Vũ xem nàng không giống nói dối, bán tín bán nghi tra đao vào vỏ, ra lệnh: "Trói hai mẹ con trói lại đem vào phòng ta thẩm vấn."
Mẹ con Hương Liên lập tức bị trói chặt, đẩy mạnh vào thư phòng Thanh Vũ, Thanh Vũ ngồi ở bàn hỏi:
"Ngươi có manh mối gì? Nói ta nghe thử xem, nếu thực sự có giá trị ta mới thả ngươi."
Hương Liên biết rõ trận giao dịch này mình mất nhiều hơn được, nhưng hôm nay nếu nói cũng chết, không nói cũng chết, chẳng phải nên nghĩ cách giữ lại tánh mạng sao.
Vì thế, nàng bình ổn tâm thần, mở miệng nói:
"Tướng quân cũng rõ, mấy tháng trước, đại ca của tiểu nữ tử có nhận được một phong thư từ triều đình đưa tới, nói gần đây thiên hạ nếu có biến cần phải kích động dân chúng, tạo phản loạn, theo tiểu nữ phán đoán phong thư là từ Đông Hán đến, cho nên...ý tứ tiểu nữ tử nói vậy chắc tướng quân đã hiểu được."
Thanh Vũ nhìn nàng lúc lâu, trầm giọng hỏi: "Phong thư kia giờ ở đâu?"
Hương Liên đáp: "Phong thư ngay lúc thu được đã bị thiêu hủy."
Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi rõ ràng đùa bản quan!"
Hương Liên khẽ cười nói: "Đại nhân, chứng cứ tuy rằng không có nhưng sự thật vẫn có thể chứng thực, nếu người muốn tìm chứng cứ... không phải đơn giản sao?"
Thanh Vũ nghe vậy, đảo mắt hiểu ý nàng, khóe miệng cong lên:
"Nói như thế, ngươi quả lập được công lao...chẳng qua...nếu tha mạng các ngươi, việc này không thể cho ngoại nhân biết?"
Mẹ con Hương Liên vội nói: "Tiểu nhân có thể thề với trời, tuyệt không để lộ ra nửa điểm, nếu phạm lời thề, thi cốt không còn, chết không có chỗ chôn!"
Thanh Vũ tuy là người cẩn thận, làm quan trong triều nhiều năm cũng dần thiếu lòng trắc ẩn, nhưng lòng người cũng tạo ra từ thịt, hai mẹ con này tuy tạo ra đại họa nhưng cũng may khai ra manh mối tốt, hơn nữa các nàng ở giang hồ cùng triều đình không có liên lụy, mềm lòng, nâng tay dùng móng tay cắt đứt dây thừng, cúi đầu xem văn án, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cút đi, về sau đừng để bản quan thấy các ngươi!"
Hai mẹ con nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội quỳ bái tạ:
"Dân nữ Kim Liên, Kim Văn Hổ tạ đại nhân tha mạng!",
nói ra lời hai người sửng sốt, thấy Thanh Vũ vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, hai người thấy tình thế không ổn, vội nhảy ra ngoài cửa sổ, Ngũ Nguyệt canh giữ ở ngoài cửa muốn đuổi theo, chợt nghe Thanh Vũ gọi hắn lại: "Được rồi, đừng đuổi theo nữa!"
Kỳ thật, nàng đã sớm đoán ra hôm nay kẻ bị chém đầu không phải là Kim Văn Hổ, vừa rồi tặc mẫu mới chân chính là thủ lĩnh sơn tặc, khó trách các nàng biết nội dung phong thư Đông Hán đưa tới, theo vừa rồi nghe hai nàng nói chuyện xem ra hai mẹ con này không phải là kẻ ác, hi vọng hai người họ từ nay về sau thay đổi đừng làm việc lén lút nữa.
Thanh Vũ không khỏi phát ra tiếng cười khẽ, ngay sau đó mày lập tức nhăn lại, kế tiếp...nên làm thế nào chuẩn bị "chứng cứ" đây...