Quỳnh cô nương ngồi trước bàn trang điểm, tô chút son, tỉ mỉ trát phấn, phấn son này từ nước Lang Gia, cống phẩm tốt nhất chỉ quý nhân trong cung mới được dùng, đây là quà sinh nhật tháng trước nàng tặng mình, không nghĩ đến hôm nay mình mới dùng.
Tay cầm bút chì cẩn thận tô vẽ, nàng có nói qua, nàng không thích vẽ lông mày quá đậm, nàng thích thanh nhã tự nhiên, cho nên hiện tại vẫn theo ý nàng.
Ngậm giấy đỏ tô son, lặp đi lặp lại cho đến khi môi thành màu đỏ sẫm, bình thường sẽ có người cầm giấy thấm son đưa bên môi, không để mình dính quá nhiều, để môi mình giống tự nhiên...
"Ngươi còn gì muốn nói?"
Nàng ngồi dậy trên giường, xem ra công lực nàng đã khôi phục, dây thừng cột nàng bị đứt thành nhiều đoạn.
"Lời muốn nói ta đều đã nói."
Quỳnh cô nương thản nhiên trả lời, không sợ hãi đối diện với gương đồng.
"Ngươi thật sự không sợ chết ư?"
Hạo Nguyệt chậm rãi đi đến sau lưng nàng, nhìn qua gương đồng thấy bàn tay Hạo Nguyệt hiện ra móng tay màu đỏ sắc bén.
Quỳnh cô nương hừ nhẹ: "Ta nói rồi, lúc người không cần ta thì ngay khoảnh khắc đó ta đã chết...",
vừa nói khuôn mặt hiện ra chút cười:
"Trước đây người phụ ta...ta không quá vui vẻ, người thích nữ nhân kia...ta càng muốn hủy diệt nàng, cho người thống khổ cả đời!"
"Bốp!" trên mặt nhận một bạt tai thật mạnh, Hạo Nguyệt thở mạnh chỉ vào Quỳnh cô nương hỏi:
"Ngươi nói mau, ngươi làm gì nàng rồi?"
Quỳnh cô nương bị đánh ôm mặt, nước mắt chảy ra, lạnh lùng nhìn nàng nói:
"Ta đã bảo Trúc, Li tì nữ đem đèn ra tiền đảo, ta muốn nhốt hồn phách nữ nhân kia trong đèn rồi đốt thành tro, cho nàng kia trọn đời không thể siêu thoát đầu thai. Hai người các ngươi vĩnh viễn không thể gặp nhau."
"Bốp!" mặt lại nhận thêm cái tát thứ hai, Hạo Nguyệt gấp đến độ mắng to: "Con tiện nhân này! Tâm địa sao lại độc ác như thế!"
Quỳnh cô nương phun ra ngụm máu, nâng tay lên chùi miệng, vẫn cười lạnh:
"Ta tâm địa độc ác ư? Ta độc ác sao bằng ngươi? Ta ở bên hầu hạ ngươi gần mười năm, một khi bị ngươi chán sẽ không để ý, người ta hay nói người phàm trần ngu si nên có nhiều người bạc, không nghĩ tới ngươi là chí tôn yêu giới, chân tu năng lực có thể so với thần nhân, thế nhưng lại không bằng người trần mắt thịt!"
Hạo Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, hiện tại không phải lúc cãi cọ với Quỳnh cô nương, cuồn cuộn nổi lên một luồng yêu phong tiến nhanh đến tiền đảo, xa xa, nàng nhìn thấy Trúc, Li tì nữ đứng trước cửa nhà tranh, trong tay cầm ngọn đèn, nàng bay nhanh tới đoạt lấy ngọn đèn, dập tắt lửa, hai tì nữ Trúc, Li phục hồi tinh thần cuống quít quỳ xuống, cúi đầu: "Chủ tử giá lâm, thứ tội nô tì nghinh đón chậm trễ."
Hạo Nguyệt không buồn quan tâm, nhìn kĩ bấc đèn, thấy trên bấc đèn có mảnh nhỏ hoàng phù, đâu có hồn phách nào?
Hai gã tì nữ nhìn nhau, Hạo Nguyệt không khỏi thờ phào, xem ra Thủy Tâm đã dùng Thế Thân phù đào thoát, chỉ là...nàng đang ở nơi nào?
Hạo Nguyệt mở ra đôi yêu gương đồng, tra tỉ mỉ toàn đảo, nhưng không phát hiện bóng dáng Thủy Tâm, trong lòng bắt đầu lo lắng, lúc này đã tới giờ dần, sắc trời tối đen, nàng có thể trốn chạy nơi đâu?
Bỗng Hạo Nguyệt nhớ tới tối nay trăng tròn, đúng ngày sương mù tán đi, không khỏi giật mình, chẳng lẽ nàng chạy ra khỏi đảo?
Nắm chặt hoàng phù trong tay, một bước đạp đất khởi yêu phong nhanh chóng bay ra ngoài mặt biển.
Thủy Tâm cố sức chèo chống bè trúc di chuyển trên biển, đại ca đánh cá từng nói qua, nhà hắn ở phía tây Đà Long đảo không xa, Thủy Tâm biết quanh năm sương mù bao quanh Đà Long đảo còn có mỗi ngày lại biến đổi vị trí, trong lòng vẫn còn nung nấu báo thù cho mẫu thân, thừa dịp tối nay sóng êm gió lặng, ánh trăng sáng tỏ, nàng cẩn thận tránh thoát lốc xoáy ngoài đảo, ra sức chèo về hướng tây.
Hạo Nguyệt từ giữa đám mây phát hiện bóng dáng Thủy Tâm, định dùng yêu phong bắt nàng quay lại Vọng Hải Các, bỗng xuất hiện luồng ánh sáng trước mắt khiến nàng không mở mắt ra được, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió, khi mở mắt ra trên mặt biển chỉ còn bè trúc, chẳng thấy người đâu.
Hạo Nguyệt đoán giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim[1] cướp đi Thủy Tâm, lòng âm thầm tức giận, mở ra gương đồng quan sát bốn phía, phía đông tỏa ra chút kim quang khiến nàng chú ý, hóa thành yêu phong bay đến hướng đông, nhìn thấy gần đến kim quang, nguyên lai là Phúc tiên đảo Bồng Lai, lúc này đang vội vàng bay về phía trước, ánh kim quang là do bảo vật trên lưng hắn phát ra.
Hạo Nguyệt không gọi hắn đang muốn xuất thủ chặn hắn lại thì đột nhiên chợt nghĩ đến điều gì, không xong, trúng kế điệu hổ ly sơn của ba tặc tiên.
Nàng lấy từ ống tay áo ra một tiểu kim chùy ném tới lưng Phúc tiên, đánh thật mạnh khiến Phúc tiên suýt thổ huyết, thế này mới lập tức thu kim chùy chuyển hướng tây tìm kiếm.
Tìm gần hai canh giờ, chẳng thấy bóng dáng Thủy Tâm, Hạo Nguyệt tức giận nghiến răng, nhất định là ba lão tiên Phúc-Lộc-Thọ trên đảo Bồng Lai thi triển ẩn pháp giấu Thủy Tâm, chỉ có thể hận vừa rồi quýnh quáng mà quên bắt Phúc tiên làm con tin, bức hai tiên Thọ-Lộc giao người ra.
Lúc này sợ rằng ba lão kia đã quay trở về đảo Bồng Lai trong tiên giới, mặc dù tu vi nàng khá cao nhưng không phá được cổng tiên giới, càng nghĩ càng tức giận, rơi vào đường cùng đành phải trở lại Vọng Hải Các.
Vừa vào lầu các, Hạo Nguyệt liền phá nát đèn hoa trang sức, nhóm yêu tì sợ tới mức tìm góc trốn tránh, nàng tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, lớn tiếng hỏi:
"Tiện nhân Quỳnh nhi kia đâu? Có phải đã chạy trốn rồi không?"
Một gã yêu tì nơm nớp lo sợ tiến lên đáp:
"Quỳnh cô nương còn ở trong phòng...chưa từng rời đi."
Hạo Nguyệt lập tức đẩy ra cửa phòng, không còn thấy bóng dáng Quỳnh cô nương trước bàn trang điểm, chỉ thấy con mèo lông đen trắng nằm trên ghế, khóe miệng chảy chút máu, nguyên lai Quỳnh cô nương không rời đi mà uống thuốc độc tự sát, Hạo Nguyệt tâm đau đớn như bị đâm sâu vào một đao...
Thật lâu sau, nàng rốt cuộc trấn định, hít sâu một hơi, thất thểu đi tới ôm con mèo vào lòng cọ hai má, hai hàng nước mắt nặng nề rơi xuống:
"Ngươi...vì sao ngươi lại ngốc như vậy...cho dù ngươi có phạm tội tày đình, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng ngươi...mặc dù ta đối ngươi vô tình, cũng không đối ngươi vô nghĩa...ngươi hại ta đánh mất người kia, vì sao lại muốn trừng phạt ta thế này?"
Từng giọt, từng giọt nước mắt loạn rơi, đau đến nỗi khóc ra thành tiếng.
Khóc mãi đến hai mắt sưng đỏ, thanh âm có chút khàn khàn, Hạo Nguyệt rốt cuộc ngừng khóc, mang xác Quỳnh cô nương ra sau đảo tự tay chôn cất, trong lòng trống rỗng, chỉ còn là tưởng niệm...
Nói đến Thủy Tâm, lúc đầu nàng còn ra sức chèo bè trúc, đột nhiên, thấy trên trời ùn tới mây đen, trong chớp mắt che hết mặt trời, nàng đoán nhất định là Hạo Nguyệt phái người đuổi theo, vừa nghĩ đến việc này nàng cả kinh, cả người túa ra mồ hôi lạnh, cắn răng cố hết sức chèo về hướng tây, bỗng thân mình cảm thấy nhẹ hẫng, giống như cưỡi mây bay đi, bên tai còn nghe tiếng gió vù vù, Thủy Tâm nghĩ rằng Hạo Nguyệt như trước kia bắt lại mình mang về Đà Long đảo, sợ tới mức không dám mở mắt.
Không biết qua bao lâu, thân mình bỗng giống như từ trên cao rơi xuống thật mạnh, Thủy Tâm cả kinh thiếu chút nữa kêu to, cơ thể như lọt vào đám bông thật dày, đầu óc mê muội bất tri bất giác lịm đi.
Mơ mơ màng màng, trước mắt xuất hiện ba lão nhân, lão nhân áo trắng da đồng râu bạc, cái trán nở ra như cái bánh bao, trong tay cầm cây quải trượng đầu rồng, lão nhân áo tím tóc đen, đầu đội mũ quan, lão nhân áo hồng béo ục ịch, tay cầm trái đào và chống gậy dài hai thước; ba lão nhân vẻ mặt tươi cười nhìn mình.
Hoảng hốt, Thủy Tâm không tự chủ quỳ xuống, cúi đầu nói: "Linh Châu bái kiến ba vị tiên ông.", lời vừa ra, ngay bản thân nàng cũng kinh hãi, vì sao mình lại nói như vậy?
Ba vị tiên ông vuốt râu cười khanh khách nói: "Linh Châu nhi, xuống thế gian đã chơi đủ chưa?"
Thủy Tâm khó hiểu ý hỏi của tiên ông, nhớ tới phụ thân bỏ đi, mẫu thân bị hại, mình lại bị yêu quái bắt đi, cưỡng bức mất trinh tiết thì nước mắt rơi, vái thật sâu với Thọ tiên:
"Linh Châu...Linh Châu...không dám nói.", vừa lên tiếng mà nước mắt lại tràn ra mi, nàng vội nâng tay áo lau đi, cổ họng phát ra tiếng nức nở.
Phúc tiên khe khẽ thở dài, Lộc tiên hướng nàng nói: "Đây đều là do ngươi kiếp trước tạo oan nghiệt, nhân quả luân hồi, gieo tức có gặt..."
"Holy...Holysh*t"
Bên tai truyền tới tiếng kêu của con thú nhỏ, Thủy Tâm thiện lương liền tìm kiếm, nhìn thấy trong lòng Thọ tiên có tiểu hỏa hồ ly lộ đầu ra, hai mắt sáng nhìn nàng, miệng phát ra tiếng kêu, Thủy Tâm cảm thấy mềm lòng, vẻ lo lắng đều phai nhạt dần.
Thọ tiên ổm tiểu hồ ly hỏi nàng: "Linh Châu nhi, ngươi còn nhớ vị tiểu bằng hữu này không?"
Thủy Tâm mờ mịt lắc đầu.
Lộc tiên tiếp lời: "Năm đó nếu không phải ngươi đem nó về đảo Bồng Lai, dạy nó chơi đùa ở tiên giới, sau đó đổ tội nó đạp phá tiên thảo, bằng không lấy cớ gì chạy tới Cô Vân thôn nhìn trộm thiên thư?"
Thủy Tâm ngơ ngác nhìn tiểu hồ ly, trong đầu tựa hồ hiện lên hình ảnh như có như không...
Phúc tiên vỗ nhẹ cằm tiểu hồ ly: "Chỉ tiếc...đứa nhỏ này ở kiếp trước đoản mệnh, nay nhân quả luân hồi, thiên đạo tuần hoàn, ngươi và nó cùng người kia có mệnh trời định phải tiếp tục giải khúc mắc kiếp trước, thiên ý không thể trái, ba chúng ta phải tuân theo..."
Phúc tiên ôm lấy tiểu hồ ly, đưa tới bụng Thủy Tâm, một đạo linh quang hiện lên, Thủy Tâm giật mình, bỗng mở mắt ra, cảnh vật trước mắt là một miếu thờ, ngẩng đầu nhìn giữa miếu thờ là tượng ba ông tiên vừa rồi gặp... Chẳng phải kia là mộng sao?
Thủy Tâm vô thức sờ bụng, ngẩng đầu nhìn tam tiên Phúc-Lộc-Thọ, trong lòng dường như ngộ đạo, hướng tam tiên quỳ xuống dập đầu ba cái.
----