Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 68: Hồi ức [Trung]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tương truyền thời thượng cổ sau khi Hiên Viên đế cất Thất Tuyệt Thiên Thư vào đất Hiên Viên thì bản kì thư này không biết người nào mở ra, cũng không biết từ đâu xuất hiện, lại tương truyền thư trung này ẩn chứa sự biến hóa của vũ trụ, bao quát cả thiên địa xoay chuyển, nếu có thể giải mã được thiên thư này thì trời đất không rơi vào u mê, chỉ tiếc sau khi Hiên Viên đế ra đi, trên thế gian không còn ai hiểu được nghĩa của thiên thư, trước lúc Hiên Viên đế hấp hối ra sắc lệnh Hỏa hồ tộc đời đời kiếp kiếp phải ở lại đất Hiên Viên, cho đến khi hữu duyên gặp người hiểu thấu thiên thư.

Tuy thiên thư là vật báu thế gian, chỉ tiếc trôi qua mấy vạn năm cũng không có ai biết xem, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu kẻ xấu muốn lấy cắp thiên thư, hỏa hồ tộc giữ bảo bối này vẫn hưởng cuộc sống thoải mái nhàn hạ.

Nhưng cái cuộc sống yên tĩnh này lại bị Tán tiên nho nhỏ kia phá vỡ, từ lúc Cơ Hồng Ngọc tiếp nhận làm tộc trưởng tới nay thì đây là lần đầu tiên nghe người ngoài nhắc tới bốn chữ "Thất Tuyệt Thiên Thư", hơn nữa người này lại là tiên đảo Bồng Lai.

Không biết từ nơi nào nghe được về thiên thư, cho nên mới chẳng biết xấu hổ chạy tới cửa muốn mượn thiên thư. Kỳ thật mỗi ngàn năm cũng gặp vài kẻ xấu tốt, chỉ không có ai mặt dày mày dạn như nàng ta thôi.

Lại liên tục bảy ngày trôi qua, tiên tử vẫn canh giữ ở cửa, coi như da dày như trâu, đuổi mãi không đi, thể hiện nếu không được đáp ứng thì vĩnh viễn không đi, chỉ tiếc đối thủ lại là Cơ Hồng Ngọc, một người có thể thanh tu vạn năm, nếu ngay cả chút xíu "nhẫn nại" mà cũng không có thì làm sao có tư cách làm Hỏa hồ tộc trưởng.

Nhoáng một cái đã mười ngày nữa trôi qua, tiên tử vẫn còn ngồi trước cửa gần một tháng, Cơ Hồng Ngọc đãi khách là thần tiên như thế cũng khổ não, nhưng tiên tử vẫn không chịu từ bỏ, ở trong thôn chờ đợi tựa như đầu gỗ, trong lúc ngồi trước cửa viện chờ Cơ Hồng Ngọc thì đùa giỡn với nhóm ấu hồ múa đao rượt đuổi linh tinh, Cơ Hồng Ngọc từ trong viện nhìn ra thu hết thảy vào đáy mắt, không ai biết nàng vui chuyện gì. Vài ngày sau, điêu khắc đôi hồ ly gỗ, khiến nhóm ấu hồ tranh đoạt làm món đồ chơi, nhìn tiên tử kia vui vẻ cười không ngớt, trái tim đóng kín bao năm qua của Cơ Hồng Ngọc giống như lặng lẽ nới lỏng vài phần...

Nàng lấy từ trong phòng ra mấy cái bánh, đưa tới người đứng bên cửa thản nhiên nói: "Cầm ăn đi.", liền xoay người vào nhà đóng cửa phòng, tiên tử vội vàng gọi nàng: "Cơ tộc trưởng xin dừng bước!"

Xưng hô như vậy làm Cơ Hồng Ngọc hơi giật mình, chưa từng có ngoại nhân gọi nàng là "tộc trưởng", trừ gọi thẳng tên nàng ra thì đa số đều gọi nàng là "Hồ yêu", "Hồ ly tinh", "Yêu nữ", tiên tử này vừa tới không thèm nói đến cấp bậc lễ nghĩa, qua một tháng chẳng được ai quan tâm lại thay đổi tâm tính...

Nàng cảm thấy có chút không quen, chắp tay nói: "Tiên tử gọi là Cơ Hồng Ngọc cũng được."

Bồng Lai tiên tử cũng cúi đầu thi lễ nói: "Trước kia bởi vì ta nghe nói hồ tộc đều là...đều là..."

Nàng không thể nói ra hết câu, Cơ Hồng Ngọc tự nhiên cũng đoán ra ý tứ, nhưng cảm giác vì nàng kia cầu mình, cho nên không thể không có cấp bậc lễ nghĩa, lúc này chỉ nhìn nàng.

Bồng Lai tiên tử dừng một lát, cúi mắt tiếp tục nói: "Chuyện lúc trước đã biết tội, vạn mong tộc trưởng thứ lỗi..."

Cơ Hồng Ngọc thấy nàng đã nói xong, đưa tay ra đóng cửa phòng, Bồng Lai tiên tử vội giữ lại: "Tộc trưởng...tiểu tiên quả thật có việc quan trọng muốn mượn thiên thư xem, nếu không tìm được phương pháp...bằng hữu của ta sẽ mất mạng..."

Vừa nói, nước mắt cũng rớt xuống, tâm Cơ Hồng Ngọc không khỏi nhảy dựng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Có can hệ gì tới ta đâu?" một tiếng vang, cửa phòng lại đóng chặt...

Bồng Lai tiên tử vẫn không bỏ cuộc, ở bên cạnh cửa đợi gần nửa tháng, trong thôn Cô Vân bốn mùa khí hậu toàn mùa xuân làm cho nàng sinh ra ý thích, trước cửa Cơ Hồng Ngọc có chừng nửa mẫu đất, nàng lấy trong tay áo giống hoa sứ, hoa lê, cỏ cây các loại.

Ngày qua ngày, một tháng sau, mảnh đất kia mọc đầy hoa, xanh um màu cây lá, Cơ Hồng Ngọc rốt cuộc mở cửa ra.

Vẫn giọng ôn hòa nói: "Bắt đầu ngày mai, ta sẽ đi bế quan cấm địa trong thôn, ngươi hãy đi theo ta."

Bồng Lai tiên tử nghe xong còn chưa phục hồi tinh thần, ý thức được cùng nàng thâm nhập vào cấm địa xem thiên thư, mừng đến nỗi nói không ra một câu, trên mặt mang theo ý cười, chắp tay với Cơ Hồng Ngọc, trong phút chốc, trái tim Cơ Hồng Ngọc giống như có bàn tay ai đó vuốt nhẹ nhàng...

Liên tục trăm ngày, mình cùng nàng ở trong tòa tháp. Cho dù cửa tòa tháp này chỉ có nàng mới có khả năng mở ra, nàng vẫn thỉnh thoảng ngó chừng mình bên dưới lật xem thiên thư. Có lẽ nàng vẫn chưa tin mình, hay có lẽ nàng làm việc cẩn thận mà thôi?

Bồng Lai tiên tử lặng lẽ nhìn thoáng qua Cơ Hồng Ngọc ngồi xếp bằng, xử nữ thanh thoát, cao quý như thiên thần...

Trong thiên thư có ghi lại biến chuyển vạn vật, nàng nghe một vị Tán tiên ở đảo Bồng Lai nói đến, nàng không biết sự ảo diệu của thiên thư, lại không biết từ cổ chí kim chỉ có Hiên Viên đế xem được bản kì thư này, nếu không phải do bạn nàng trên đảo Bồng Lai mấy ngàn năm không biết vì sao hồn dần tiêu tán, dứt khoát nàng sẽ không đi vào Cô Vân thôn, bước vào nơi hồ yêu xa lạ, chỉ vì cầu tìm được phương pháp cứu hồn.

Thất Tuyệt Thiên Thư nhìn như một quyển sách cổ bình thường, chậm rãi mở ra trang sách đầu tiên, trước mắt bỗng trắng xóa, thân thể tựa như rơi vào không gian vô đáy, thấy qua vô số vạn vật, dường như cánh cửa cất giấu bí mật đã được mở ra, tất cả đáp án đều thu vào trong mắt, tất cả nghi ngờ đều sáng tỏ.

Cho đến khi tìm được đáp án câu hỏi của mình, nàng không khỏi chần chờ...Gần vạn năm tu hành, đây vẫn là lần đầu tiên tinh thần không tĩnh...

Tuy trên mặt bình tĩnh không sợ hãi, nhưng căn bản nàng không thể tịnh tâm, lặng lẽ nhìn lén người đối diện, tâm tư dần nhè nhẹ dao động.

Có lẽ yêu tinh và tiên vốn luôn bất đồng, cho nên mình mới có nhiều tò mò cùng nhiều hi vọng như vậy.

Muốn tới gần nàng, thấu hiểu nàng, cùng nàng hiểu nhau, cùng nàng gần nhau, thầm chí cùng nàng yêu thương...

Trong giây lát, Cơ Hồng Ngọc ở trong lòng hung hăng đánh mình cái tát, vì sao mình lại nổi lên loạn tâm tư như thế?

Mình thanh tu gần vạn năm cho tới bây giờ cũng chưa từng có dục niệm với bất luận kẻ nào, vì sao đối với Tán tiên nho nhỏ này lại có dục niệm trong đầu?

Chẳng lẽ...nàng dùng phép thuật phù chú mình?

Trong yết hầu có mùi máu dâng lên, trong khoảnh khắc huyền công ở cơ thể tán đi một nửa, nàng liều mình áp chế yết hầu không thổ huyết, thấy cả người có dòng khí lạnh lẽo từ bàn chân truyền thẳng lêи đỉиɦ đầu, nếu như vậy thì làm sao mình có thể bế quan?

Chỉ sợ mấy ngàn năm đạo hạnh đều hủy hoại trong chốc lát, quyết không thể để ngươi kia tiếp tục ở nơi này!

Cơ Hồng Ngọc trợn hai mắt nhìn thấy tiên tử cư nhiên đứng ngay trước mặt, nàng lắp bắp kinh hãi, lui bước, lớn tiếng nói: "Ngươi...ngươi nhìn ta cái gì?"

Tiên tử kia như thay đổi tính tình, nhìn thẳng nàng, không nói lời nào, bỗng vung tay tung ra năm sáu dây chằng, trói nàng rắn chắc, lúc này Cơ Hồng Ngọc đã tẩu hỏa nhập ma, trong cơ thể huyền công không thể vực dậy, mắt thấy tiên tử bỗng nhiên trở mặt, trong lòng nổi lên tia hàn ý, biết vậy chẳng làm thế này.

Nàng hung hăng nhìn Bồng Lai tiên tử nói: "Không thể tưởng Bồng Lai tiên gia cũng có lúc lợi dụng người ta gặp khó khăn, lừa gạt thiên thư!"

Bồng Lai tiên tử cũng không cãi lại, nàng chậm rãi quỳ xuống trước mặt Cơ Hồng Ngọc, nói ra một câu làm Cơ Hồng Ngọc thất kinh tuôn mồ hôi lạnh: "Ta không phải muốn thiên thư.",

một giọt lệ chợt rơi từ hốc mắt, mở miệng nửa ngày không nói nên lời, qua lúc lâu cắn răng hạ quyết tâm nói: "Ta...ta muốn nguyên khí của ngươi."

Cơ Hồng Ngọc cả kinh, mồ hôi tuôn như mưa, tuy nàng là người hồ tộc nhưng một giọt nguyên khí cũng chưa tiết, mấy ngàn năm đạo hạnh đều dựa vào cái này, nếu bị phá thân không những mất đi toàn bộ công lực, ngay cả tính mạng cũng khó giữ, nữ nhân này rõ ràng muốn mạng nàng.

Còn chưa chờ nàng mắng, á huyệt đã bị điểm, roi tiên quất ngày càng gấp, quanh thân quần áo bị mở ra.

Tiện nhân! Quả thật thế gian không kẻ nào hạ lưu hơn ngươi!

Mọi lời thô tục chỉ có thể mắng ở trong lòng, mắng nữ nhân kia không biết hổ thẹn, lại mắng thân thể mình không khống chế được du͙© vọиɠ.

Cái lưỡi thơm tho chui vào miệng mình quấn quít si mê, một âm thanh không ngừng trong đầu vang lên: "Cắn xuống! Cắn đứt đầu lưỡi tiện nhân này!"

Thế nhưng thân thể lại phản kháng hùa theo nàng quấn quít si mê, mỗi lúc dây dưa càng nhiều, càng sâu, càng triền miên. Đến cuối cùng lưỡi mình lại thâm nhập miệng nàng, chủ động trêu chọc cái lưỡi thơm tho kia.

Chỗ mẫn cảm bên ngực trái bị nắm nhẹ nhàng, nàng không biết đó là vui sướиɠ, nhưng bản năng lại phát ra tiếng rên, làm cho bàn tay nhỏ bé kia thoáng dùng sức, lại dùng lực, miệng không thể lên tiếng, càng không thể tiếp tục ra âm, răng nanh cắn chặt môi dưới cơ hồ muốn xuất huyết.

Lúc này mình quên mất trĩ vĩ theo bản năng sinh ra phản ứng, biến thành vật thể ngay cả mình không dám nghĩ đến, nàng gắt gao nhắm lại hai mắt, cảm thấy thẹn nước mắt không ngừng rơi xuống, tựa hồ tiên tử nhìn thấy vật trước mắt cũng sợ ngây người, do dự hồi lâu, rốt cuộc từ dưới thân có vật chạm đến, ngay sau đó dưới thân thể có vật đi vào, nước mắt như suối nhào ra...

Mình tu hành gần vạn năm, chưa bao giờ làm việc thương thiên hại lý, không thể tưởng được kết quả lúc này lại là công dã tràng...

Nhớ không rõ sự việc kia đã chấm dứt như thế nào, cũng nhớ không rõ nữ nhân kia đã nói gì đó với mình.

Đúng rồi, nàng nói chân thân nàng là thượng linh châu tiên thảo đảo Bồng Lai, nàng còn cắt cổ tay nàng ép mình uống máu nàng có chứa linh khí để bảo vệ tâm mạch, bảo vệ mạng mình.

Nàng nghĩ nàng là ai? Là ân nhân cứu mạng sao?

Hiện nay mình chỉ còn lại ba phần công lực đạo hạnh, ở lại trên đời còn có tác dụng gì?

Ngơ ngác ngồi trong tòa tháp không biết bao lâu, ngay cả khi nàng phá cơ quan tòa tháp rời đi cũng không biết, chỉ nhớ lúc ấy một mảnh hỗn độn, trong bóng tối, bỗng nhiên nghe có người cao giọng gọi mình:

"Tỷ tỷ, có kẻ tự xưng là Hạo Nguyệt muốn gặp người.."
« Chương TrướcChương Tiếp »