Lâm Lang viết xong phương thuốc giao cho Thanh Vũ, nàng tiếp nhận xong nhìn nhìn nghi hoặc hỏi: "Hoa mạn đà la? Hoa mạn đà la có thể đối phó loại yêu vật này sao?"
Lâm Lang hoa tay múa chân, vừa rồi còn khóc sưng mặt nháy mắt lại trở nên kiêu ngạo ương ngạnh: "Ngươi mà cũng hiểu chút y thuật đấy, hoa mạn đà la có thể giúp cơ thể vận chuyển gân mạch, quá lượng sẽ gây ảo giác, Khóa Tâm Si hấp thụ máu người, thông qua huyết lưu thông vận chuyển độc hoa mạn đà la sẽ bị nó hút đi, hơn nữa có mấy dược vị phụ trợ, Thái tử tuyệt sẽ không nguy hiểm. Yêu vật bị nhiễm độc tạm thời sẽ thoát ly cơ thể người, đến lúc đó ngươi có thể trừ bỏ nó."
Thanh Vũ nghe xong không cần nhiều lời lập tức bước ra ngoài đưa phương thuốc cho một kẻ trong phủ bảo hắn cứ theo đó mà bốc thuốc nhanh đi nhanh về. Rất nhanh sau đó, mấy dược vị đều được mua về sau đó phòng bếp cấp tốc sắc thành chén thuốc.
Lâm Lang giúp Thanh Vũ đưa dược vào miệng Thái tử, lúc này đã qua vài canh giờ từ lúc Thái tử được cứu khỏi thiên lao, hai mắt hắn dần trắng dã, hơi thở mong manh, Thanh Vũ lòng tràn đầy lo lắng, tuy rằng đã dùng mười hai kim châm trấn xung quanh Khóa Tâm Si nhưng chỉ có thể trì hoãn tánh mạng Thái tử, một châm cuối cùng này mới là loại bỏ yêu vật, nói cách khác thần tiên cũng khó cứu hắn một mạng.
Hai người cho Thái tử uống thuốc lẳng lặng quan sát động tĩnh của yêu vật, Thanh Vũ cầm chặt kim châm trên tay, trên trán chảy từng giọt giọt mồ hôi. Trong lòng Lâm Lang cũng bất an không yên, nàng mặc kệ Thái tử có chết hay không chỉ lo lắng nếu cứu không được nam nhân này thì nàng cùng Thanh Vũ từ đây trở đi chia lìa, sẽ bị cho là "chồng ruồng bỏ", cái gì "bại hoại gia phong", tiếng xấu đầy đầu, danh tiết bản thân xem như chẳng còn, danh dự phụ thân và ngoại công bị bôi nhọ làm sao có thể tha thứ cho mình.
Thời gian dần dần trôi qua, lúc này đã gần canh tư, ngọn đèn trên bàn gần tắt, ngọn lửa cứ tóe ra không ngừng, Thanh Vũ cho thêm chút dầu vừng vào đèn khơi bấc đèn thêm sáng. Vừa quay đầu lại thấy trên ngực Thái tử, yêu vật kia có chút động đậy. Lúc này, Lâm Lang cũng phát hiện yêu vật kia có chút dị thường, nàng nheo mắt nhìn xác định đúng là yêu vật này có hơi nhô lên vài phần, hai người liếc nhau, bắt đầu có chút căng thẳng.
Chậm rãi từ từ, yêu vật cong lên, cả khối thịt thoát khỏi ngực Thái tử có thể nhìn thấy rõ yêu vật là độc nhãn, Lâm Lang chăm chú nhìn cho đến khi trong nháy mắt yêu vật rời khỏi ngực Thái tử, nàng vội lên tiếng: "Được rồi!"
Thanh Vũ lập tức cầm trong tay kim châm thứ mười ba đâm vào độc nhãn kia, một tia nước đen bắn ra, tứ chi Thái tử bắt đầu căng lên giống như trải qua khổ hình, một dòng máu thấm qua miếng vải từ trong miệng chảy ra, nhìn ra khóe miệng đã bị cắn nát.
Đầu Thanh Vũ đầy mồ hôi lạnh, râu yêu vật vẫn còn bám vào l*иg ngực Thái tử, rút ra kim châm, yêu vật bị gϊếŧ, râu yêu vật cũng không còn khí lực từ từ nhả ra, Lâm Lang bịt chặt hai mắt lại không dám nhìn hình ảnh yêu vật dần nhả ra tứ chi bát mạch cơ thể người.
Qua lúc lâu rốt cuộc nghe Thanh Vũ nói: "Xong rồi."
Lâm Lang nhìn lại thì thấy quanh thân Thái tử một vết thương nhỏ cũng không có, mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng, Thanh Vũ lấy mảnh vải trong miệng hắn ném ra ngoài. Lâm Lang tò mò hỏi: "Tà vật đâu? Ngươi ném đi đâu rồi?"
Thanh Vũ một bên lau tay một bên nhìn cái bao nọ bĩu môi, Lâm Lang vạch bao ra liền thấy tà vật kia bị kim đâm từ từ trào ra hắc thủy, thỉnh thoảng co rút, tanh tưởi bốc lên ngập tràn trong không khí.
Lâm Lang vội bịt miệng chạy đến bên cửa sổ nôn ra một trận, may tối nay chưa ăn gì nên nôn không ra gì cả. Thanh Vũ đắp chăn cho Thái tử xong vội che lại cái bao cười trộm Lâm Lang: "Không phải trước kia ngươi từng nhìn sư phụ ngươi thu phục tà vật này sao? Cớ gì lại ghê sợ như thế?"
Lâm Lang vừa nôn vừa oán giận: "Sư phụ ta thu phục yêu vật xong liền dùng thần đao chém nó ra thành nhiều mảnh ném ngoài vườn, đâu có làm không sạch sẽ như ngươi!"
Thanh Vũ không thèm tranh cãi với nàng, chỉ lo thu dọn cũng không quay đầu lại nói: "Hảo hảo hảo, ta thực xin lỗi ngươi, ngươi giải thích rất hợp lý đi vào lòng người." Nàng dùng phù niêm lại bao chứa tà vật, cũng giống mẫu thân nàng chôn xuống dưới đất, chờ vài năm sau tà vật sẽ hoàn toàn tan sạch.
Lúc này Lâm Lang rốt cuộc cũng thoải mái, thật ra nàng có chút dạt dào đắc ý, lúc trước họ Trác nhìn mình như cừu nhân, bây giờ lại hé ra "khuôn mặt cười nghênh đón", xem ra mình giúp nàng công lớn, biết mình có chút giá trị lợi dụng, vì thế nói ra câu không biết trời cao đất dày: "Ê, ta đói bụng, đi lấy cái gì cho ta ăn đi."
Thanh Vũ ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn nàng, hồi đầu đi phòng bếp, lấy đồ ăn từ tửu lâu đưa đến mang vào phòng. Hai người mãi cho đến bây giờ vẫn chưa uống giọt nước nào, bụng Lâm Lang cồn cào kêu gào, nghe thấy mùi đồ ăn lập tức xơi nhanh, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Thanh Vũ nhịn cười, bới một chén cơm đầy, đưa đồ ăn đến trước mặt nàng, tối nay người trong phủ đều đói bụng, chỉ để lại chút ít đồ ăn cho hai người, Thanh Vũ đều để lại thức ăn cho Lâm Lang, bản thân chỉ cầm bình rượu uống lấp bụng.
Lâm Lang thấy nàng không động đũa, chỉ ngồi một bên uống rượu nhìn mình, trong lòng xao động không ngừng, có chút do dự hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi không cần ăn cơm sao?"
Thanh Vũ cười lạnh: "Ta nhìn ngươi cũng đã no rồi, cái gì cũng ăn không vô."
Lâm Lang tức giận hung hăng quăng bát đũa: "Họ Trác kia, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Thanh Vũ vẫn cười lạnh, lắc đầu nói: "Ngươi như vậy làm sao có thể gả ra ngoài."
Lâm Lang nghe thấy lời này nghĩ nàng muốn đổi ý, hầm hầm nói: "Ngươi đừng quên vừa rồi đã phát thệ, nếu nuốt lời chính là rùa rúc đầu!"
Thanh Vũ đáp: "Yên tâm, ta sẽ không hủy hôn." Hai tay chống cằm, gằn từng tiếng: "Nhưng ta cũng không đáp ứng sau thành thân sẽ không bỏ ngươi."
Lâm Lang nghe mà sửng sốt, nếu sau khi thành thân không bao lâu đã bị nàng kia bỏ thì so với hủy hôn có gì khác nhau đâu. Nguyên lai họ Trác đã tính kế, chính mình lại quá vô dụng, cư nhiên quên mất việc này. Họ Trác này ở triều địa vị lại cao, mưu tính so với nàng cao hơn nhiều lần, xem ra nàng kia đã cho mình vào thế khó...
Lâm Lang nghẹn khí trong cổ họng, hốc mắt đỏ lên, cắn môi cố nuốt lại nước mắt, cầm đũa không gạc nổi cơm, lúc này làm sao còn có khẩu vị để ăn. Thanh Vũ nhìn thế nhấp rượu cố ý nói: "Chỉ đùa một chút thôi, làm gì tưởng thật như vậy?"
Cái gì mà vui đùa...rõ ràng "phá núi đánh hổ", Lâm Lang sao không hiểu ý tứ này? Hai mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm, vẫn không đáp, qua lúc lâu sau mới nói một câu: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Thanh Vũ đứng dậy đến bên cạnh nàng ngồi xuống, tay vuốt tóc nàng thưởng thức: "Kỳ thật...ngươi đẹp như vậy, lại có năng lực giúp ta rất nhiều việc, ta làm sao có thể không cần ngươi?" Lời này nghe tựa kẻ lêu lõng trêu ghẹo con gái đàng hoàng. Lâm Lang vừa thẹn vừa giận, hận không thể đổ bát cơm lên đầu nàng, trên mặt không biến nghe nàng tiếp tục nói.
Thanh Vũ lại nói tiếp: "Ta xuất thân bần hàn, không thích người tiêu tiền như nước, sau khi chúng ta thành thân làm vợ chồng, mỗi tháng ta sẽ cho ngươi 5 lượng bạc tiêu dùng, phu nhân sau này phụ trách việc quản gia, vi phu tự nhiên sẽ yêu thương ngươi, sẽ không dễ dàng bỏ ngươi." Vừa nói vừa làm bộ thân mật cọ mặt lên vai nàng, Lâm Lang cả người nổi tầng tầng da gà, sắc mặt xanh mét.
Trong lòng Thanh Vũ nhịn không được mà cười trộm, tựa như không thấy gì lại nói: "Còn nữa, tính tình phu nhân cũng phải thay đổi, ta cũng không muốn bị người ta nói trong nhà nuôi con cọp mẹ, mẫu dạ xoa, ta không sợ bị người ta nói không có bản lĩnh chỉ sợ người ta nói ngay cả thê tử mà quản cũng không xong, việc này truyền ra ngoài bảo ta phải nhét mặt vào đâu?"
Nghe thế Lâm Lang muốn cãi lại: "Khuôn mặt ngươi đã hư thối thế này rồi còn dùng để đâu được nữa?" nhưng lời vừa ở miệng không dám thốt ra mà cố gắng nuốt vào, chỉ ở trong bụng thầm mắng nàng.
Thanh Vũ không nhìn nói: "Về sau người trong phủ không cần ngươi quản, tất cả đều giao cho Cửu gia quản giáo, ngày thường rãnh rỗi luyện võ, đi dạo cũng tốt, trừ kiệu phu có thể quản những người khác không cần."
Lâm Lang nhịn không được la to: "Ta muốn mua gì cũng được sao?"
Thanh Vũ làm bộ kinh ngạc: "Đương nhiên, phu nhân có thể dùng năm lượng bạc mua được cả xe trái cây."
Lâm Lang tức giận muốn ném bát cơm xuống đất.
Lâm Lang thật vất vả áp chế cơn giận, Thanh Vũ lại uống thêm ngụm rượu: "Tạm thời chỉ có như vậy, sau này phu nhân còn ưa làm loạn thì chớ trách vi phu trở mặt."
Lâm Lang thế này mới biết nàng không phải vui đùa, trong lòng càng thêm hậm hực, nghĩ đến lúc trước chẳng hiểu sao mình lại chọn ái nam ái nữ để không can thiệp chuyện của nhau, cứ nghĩ nhất lao vĩnh dật
(một lần vất cả suốt đời nhàn nhã), nào ngờ hôm nay lại sa vào ổ lang sói, cư nhiên bị họ Trác nuốt chửng, chỉ hận mình tâm tư đơn thuần mà nay phải ở cùng họ Trác - kẻ còn "thâm hiểm" hơn cả phi tần, còn "ác độc" hơn cả bọn thái giám mượn thế làm bậy trong cung.
Lâm Lang ăn cơm không vô, quay về phòng, Thanh Vũ vội vàng kéo nàng nói: "Ngươi còn chưa ăn cơm xong, không sợ đói bụng sao?"
Lâm Lang có chút nghẹn ngào hung hăng nói: "Ăn không vô!" , đi ra cửa về phòng mình.
Thanh Vũ lặng lẽ thở dài, kiểm tra bệnh tình Thái tử xong đóng cửa phòng lại đi theo Lâm Lang trở về phòng mình.
Lúc này Lâm Lang đang chuẩn bị rửa mặt ngủ, đã mười năm rồi nàng không tự tay mình lấy nước, không nghĩ tới chỉ một đêm đã thay đổi từ khổng tước thành quạ đen, ở phủ Thượng Thư vẫn phải tự tay mình làm mọi việc. Thanh Vũ nhìn bộ dáng nàng mà nhẹ nhàng lắc đầu, mở ra cửa phòng đưa tay nhận lấy bồn đồng trong tay Lâm Lang, giặt khăn qua nước nóng, đưa lại cho Lâm Lang.
Lâm Lang kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, nàng vạn lần không nghĩ tới Trác đại nhân lại hạ mình làm việc này, do dự lúc lâu chỉ tiếp nhận khăn, khó khăn mở miệng nói ra hai từ: "Cám ơn..."
Thanh Vũ cố ý hỏi lại: "Ngươi nói gì? Ta nghe không rõ."
Lâm Lang nổi lên một tầng đỏ trên mặt, lấy khăn lau mặt che đi xấu hổ. Thanh Vũ cũng đi ra lau mặt sẵn thay nước ấm. Khi Lâm Lang cởi hài chuẩn bị rửa chân, Thanh Vũ lại đỡ chân nàng bỏ vào chậu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng rửa giống như trước kia trong tướng phủ làm nha hoàn hầu hạ nàng, việc này làm Lâm Lang đỏ bừng mặt xấu hổ, nàng muốn thu chân về lại bị Thanh Vũ nắm chặt, cuối cùng nhịn không được nàng phải thấp giọng nói: "Ngươi...Ngươi làm gì vậy..."
Thanh Vũ không ngẩng đầu lên nói: "Chỉ cần ngươi đừng tiếp tục làm khó tùy tùng ta, sau này ta sẽ "hầu hạ" ngươi." Lời này nói ra làm Lâm Lang bối rối không biết làm sao, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: "Ngươi...ngươi đường đường là Binh Bộ Thượng Thư sao có thể như hạ nhân làm việc này?"
Thanh Vũ vừa rửa chân cho nàng vừa nói: "Ta cũng xuất thân từ hạ nhân, cũng hầu hạ tiểu thư, loại tư vị này so với ai khác ta đều hiểu rõ." Ánh mắt ý vị thâm trường dần di chuyển nhìn mặt nàng, Lâm Lang nghe thấy tim mình đánh "thịch" một tiếng, ánh mắt này tựa hồ...thêm xác minh điều mình hoài nghi...