Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 132: Đầu thai

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
"Hừ, ha ha ha ha......" Kim Sí Phượng Hoàng không giận mà còn cười: "Huyết Phượng Hoàng, ngươi bị nhốt mấy ngàn năm nhốt đến choáng váng luôn rồi hả? Đông Phương Đại Đế đến trước mặt ta còn phải cúi đầu ba phần, ngươi có tài đức gì mà cư nhiên dám ba hoa lấy đi hồn phách của ta?"

Thanh Vũ tà nghễ nhìn nàng, nháy mắt quanh thân sáng lên huyết quang, khóe miệng vẫn nhoẻn cười: "Có năng lực hay không thì chúng ta cứ thử là biết!" Nâng tay một cái hồng quang vọt ngay tới thần tọa, Kim Sí Phượng Hoàng nhanh chóng tránh đi, vô số điểu thị vệ trên thần điện vây quanh Thanh Vũ, tầng tầng lớp lớp tập kết thành ba vòng người, trong tay hóa ra cung thần giương tên nhọn đồng loạt bắn ra, uyển chuyển giống như trăm ngàn đạo kim quang không đầu không mặt bắn đi, ai ngờ trong chớp mắt đã tan biến khi chạm vào huyết quang, đám thần tướng cũng không sốc hay kinh ngạc, lại đồng loạt giương cung nhắm chuẩn nàng bắn ra thêm một loạt tên, kim quang lại tan biến trong huyết quang như giọt mưa rơi vào biển lớn, nhìn đám binh tướng kinh ngạc không thôi, đang thất kinh thì bỗng nhiên thấy Thanh Vũ vung ống tay áo lên, loạt tên thần khi nãy bắn ngược trở về bốn phương tám hướng đã bắn ra, so với trước càng nhanh càng mạnh càng lợi hại hơn nhiều, vô số thần binh thần tướng bị bắn trúng, trên thần điện nháy mắt vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Thanh Vũ hôm nay là vì "cầu nữ" mà đến, không muốn tạo thành sát nghiệp hỏng mất điềm lành, vì thế cũng không làm khó đám thần binh thần tướng kia nữa, mở đôi mắt phượng đỏ lòm nhìn chung quanh tìm tung tích Kim Sí Phượng Hoàng, đang tìm thì bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng vun vυ"t, nàng ngẩng đầu liền thấy một đôi kim câu lợi trảo đã sắp tới trước mắt, nhanh chóng quay đầu tránh một trảo, lăn một vòng cũng hóa thành chim phượng hoàng cùng Kim Sí Phượng Hoàng đấu một trận, bên trên thần điện trong khoảnh khắc nổi lên cuồng phong gào thét, lệ khí ồn ào náo động, tiếng phượng gáy đòi chém gϊếŧ nhau vang lên không dứt:

"Tên yêu nghiệt này! Sớm biết có ngày này, năm đó ta phải tử hình ngươi ngay tại chỗ mới phải!"

"Kẻ tâm địa xấu xa như ngươi làm sao xứng ở nơi tiên cảnh này xưng thần chứ!"

"Phượng hoàng là thần vật, tên yêu nghiệt ngươi dám mượn huyết quang hóa thành hình hài phượng hoàng đi hủy thiên diệt địa, kẻ đứng đầu vạn cầm như ta phải tử hình ngươi mới được!"

"Rõ ràng là ngươi ghen ăn tức ở giở trò quấy phá, sợ ta đoạt lấy thần vị của ngươi, ngồi lên thần tọa của ngươi, thế mà dám luôn mồm nói thay trời hành đạo!"

"Yêu nghiệt nhà ngươi muốn chết chứ gì!"

"Mau theo ta về thế gian làm con của ta cùng tú nương, bằng không ngươi đừng hòng yên ổn qua được trận này!"

Hai mắt phượng hoàng đỏ lên cho đến khi trời long đất lở nhật nguyệt vô quang, sào huyệt phượng hoàng bị phá tan tành không bằng một cái chuồng gà, Kim Sí Phượng Hoàng vốn tưởng đạo hạnh của mình đã cao hơn Thanh Vũ, nào biết đâu Huyết Phượng Hoàng đã hút gần chín tầng công lực của Cửu Vĩ Tuyết Hồ, sớm đã vượt hơn nàng không biết bao nhiêu lần, nếu không phải Huyết Phượng Hoàng nhường nàng ta ba phần thì không biết nàng đã đi địa phủ bao nhiêu lần rồi, Thanh Vũ thầm muốn thuyết phục nàng cùng mình đi thế gian đầu thai, không vạn bất đắc dĩ thì không tổn thương đến nàng, hai phượng hoàng dây dưa đấu tới đấu lui không biết qua bao lâu, chợt nghe trên thần điện truyền đến một thanh âm can ngăn hai nàng: "Thần nữ xin nghe lão phu nói một lời!" Cúi đầu thì thấy cư nhiên là ba vị tiên ông Phúc - Lộc - Thọ của Bồng Lai đảo, người lên tiếng đúng là Phúc tiên.

Kim Sí Phượng Hoàng cùng Huyết Phượng Hoàng lập tức hóa thành hình người đáp xuống hai bên thần điện, Thanh Vũ lười nhác phủi bụi nơi góc áo, Kim Sí Phượng Hoàng nhìn chằm chằm nàng, ngực ức nghẹn không thở ra hơi, trong lòng tuy khϊếp sợ rất nhiều nhưng vẫn làm bộ như không có việc gì mở miệng hỏi tiên ông: "Ba vị tiên ông đến đây không biết có chuyện gì?"

Tam tiên hướng nàng chắp tay chào, nói: "Chúng ta là vì chuyện của người cùng Huyết Phượng Hoàng mà đến." Kim Sí Phượng Hoàng nghe vậy không khỏi nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, hơi giận nói: "Tên yêu nghiệt này hôm nay rõ ràng là tới đây gây chuyện, ta đang muốn cùng nàng ta tranh thắng thua, lúc này các người lại đến là muốn làm gì!"

Ba vị tiên ông nhìn ra Kim Sí Phượng Hoàng vừa rồi nhất định đã thua thế, bằng không với cá tính nàng ngày thường khí định thần nhàn ngạo mạn vô lễ, làm sao có những hành động thẹn quá thành giận như bây giờ? Ba người nhìn thoáng qua nhau, Phúc tiên lựa lời lên tiếng: "Lần này chúng ta tới thứ nhất là nhắn dùm thiên ý, thứ hai kỳ thật là muốn làm hòa cho hai vị." Dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Thọ tiên, Thọ tiên vội vàng tiếp lời: "Hôm qua cây đào của ta bỗng dưng sau một đêm mọc ra cặp đào mừng thọ"

Nhìn đến Kim Sí Phượng Hoàng, thấy nàng không phản ứng, nói thêm: "Thần nữ cũng biết đó, đào mừng thọ một khi đã mọc sẽ là điềm báo có Thiên Tinh dấn thân hạ phàm, vì thế ta liền cùng Phúc Lộc nhị tiên tính thử, thì tính ra......"

Ánh mắt lại lặng lẽ nhìn Kim Sí Phượng Hoàng, chỉ thấy thân mình nàng đã hơi run rẩy, răng vàng khua lách cách, biết nàng đã tức giận, Thọ tinh lão nhân không dám nói tiếp, nhanh tay đẩy Lộc tiên lên trước, Lộc tiên đành cố nói: "Chúng ta...... Tính ra...... Tính ra......"

"Tính ra trận này có liên quan đến ta?" Kim Sí Phượng Hoàng hung hăng trừng mắt Huyết Phượng Hoàng nói, Thanh Vũ giả bộ làm ngơ, thản nhiên cười: "Nguyên lai ông trời cũng đang có ý này, ngươi vẫn nên nhanh nhanh theo ta hạ giới, kiếp trước làm sai kiếp này phải trả, làm bé ngoan của ta cùng tú nương đi thì hơn, phụ thân ta đây cam đoan không để ngươi chịu đói chịu lạnh chút nào đâu."

"Ngươi còn dám nói bậy!" Kim Sí Phượng Hoàng giận dữ vung tay phải bắn ra vô số Mai Kim Khâu, Thanh Vũ nghiêng người tránh thoát sau đó không tiếp tục nhiều lời với nàng, hướng nàng nghiêm mặt nói: "Kim Sí Phượng Hoàng, ngươi chớ quên, tú nương là bạn tốt tri kỉ của ngươi, lúc trước nếu không phải ngươi nói ra nói vào thì tú nương cũng sẽ không bày kế lừa gạt ta, lại càng không vì vậy mà rơi vào luân hồi, ngươi đã nợ nàng thì nay ắt phải trả, phải làm con của nàng, gọi nàng một tiếng mẫu thân có gì mà không được?"

Lúc này đây Kim Sí Phượng Hoàng không tiếp tục đáp trả, hung hăng nhìn mặt đất không nói được một lời. Ba vị tiên ông thấy nàng không hung ác nữa nên cũng dần có chút dũng khí, Thọ tiên từ sau lưng Lộc tiên nhô đầu ra nói: "Thần nữ...... Thiên ý đã như thế, cố chấp cách mấy cũng không lay chuyển được, ba người bọn ta đã chuẩn bị cho người đào mừng thọ, phúc cao cùng lộc trà, chúc người đầu thai hạnh phúc cuối đời toàn lộc hậu thọ cao, tam tinh cao chiếu......"

"Câm mồm!"

Nói còn chưa nói xong lại bị Kim Sí Phượng Hoàng lớn tiếng nạt nộ, tam tinh lão nhân nhanh chóng rụt đầu trở về. Kim Sí Phượng Hoàng nhắm mắt lại thật sâu thở ra một hơi, sau một lúc lâu, rốt cục nhìn về phía Thanh Vũ nói: "Huyết Phượng Hoàng, ngươi nhớ cho kỹ, ta đáp ứng đầu thai tất cả đều là vì nể tình tú nương, ta có thể kêu nàng một tiếng『 Mẹ 』, nhưng ta tuyệt không gọi ngươi nửa tiếng!"

Thanh Vũ khẽ cười nói: "Chỉ cần ngươi đáp ứng là được, có gọi ta hay không đều chẳng sao cả."

Kim Sí Phượng Hoàng lúc này mới hồi đầu hướng ba vị tiên ông nói: "Lấy hết phúc cao, lộc trà cùng đào mừng thọ của các người ra đây." Tam tiên nhanh nhẹn lấy ra toàn bộ, Kim Sí Phượng Hoàng do dự một lúc lâu, thật vất vả ăn phúc cao đào mừng thọ uống cạn lộc trà, hít vào một hơi thật sâu, thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành làn khói xanh nhập vào quả đào còn lại, hồng đào mừng thọ vốn màu trắng trong nháy mắt như được áo lên một lớp vàng kim.

Thọ tinh lão nhân vui tươi hớn hở ôm lấy đào giao tận tay Thanh Vũ căn dặn: "Phải giữ cho kỹ đừng để mất nhé, ăn đào mừng thọ xong sau này đứa nhỏ sẽ đầu thai nhập phúc, cái phúc quý tinh nhập mệnh này có tu cũng tu không được chuyện tốt thế này đâu a!"

Thanh Vũ mừng đến tim đập mạnh thình thịch không ngừng, tiếp nhận đào mừng thọ xong thật cẩn thận lấy khăn tay bọc lại kỹ càng, bái tạ tam tiên, vui mừng khấp khởi ly khai Quỳnh Lâu Tiên Hương.

Lúc trở lại Kinh Thành ở thế gian đã là chạng vạng, nàng không dùng cơm chiều mà kéo Lâm Lang khẩn cấp trở về phòng ngủ, hai người đóng nhanh cửa phòng, Thanh Vũ lấy khăn tay ra tháo bỏ từng lớp, chỉ thấy khăn tay này bao lấy một thứ ánh vàng rực rỡ, là một bé đào tươi roi rói mọng nước, Lâm Lang nhìn trái nhìn phải xem thử, nghi hoặc hỏi: "Ăn cái này vào thật sự có thể sinh con sao?"

Thanh Vũ khẳng định gật đầu, còn không quên thêm một câu: "Không những có thể sinh con mà còn có thể sinh ra một bảo bối vinh hoa phú quý vạn dặm mới tìm được một!"

Lâm Lang nghe vậy mừng rỡ mặt mày hớn hở, cũng không màng lời nàng nói có thật hay không, đem quả đào đi rửa sạch xong từng ngụm từng ngụm nuốt hết vào bụng, một đêm này hai người hưng phấn đến độ không ngủ được, lúc thì nghĩ tên cho con, chốc lại muốn may áo cho con, rồi thỉnh tiên sinh dạy học tốt nhất cho nó, rồi còn muốn định cho nó một hôn nhân tốt nhất, tâm thế kia cứ như là ngày mai sẽ được nhìn thấy tiểu bảo bối tròn mười tám tuổi vậy, nguyên lai đứa con thân sinh cùng con người khác quả thật khác nhau, đến cảm giác sờ sờ bụng cũng khác hẳn trước kia.

Lâm Lang nằm trong lòng Thanh Vũ nhắm mắt lại, bỗng nhiên lặng lẽ mở ra, hỏi: "Về sau nàng có tiểu bảo bối rồi có khi nào thương nó mà không thương ta nữa không?" Thanh Vũ nhanh ôm chặt nàng nói: "Hai người ta đều thương hết, thương cả mẹ lẫn con!"

Lâm Lang nghe thế mới vừa lòng nhắm mắt lại, đột nhiên Thanh Vũ lại mở mắt ra hỏi: "Vậy sau này nàng có quan tâm mỗi bảo bối mà bỏ bê ta không?" Lâm Lang nhắm mắt lại đáp: "Đương nhiên là không rồi." Thanh Vũ thấy nàng đáp cho có lệ, trong lòng không khỏi có chút ghen tuông, nói nhỏ: "Bảo bối nha bảo bối, ta thiếu chút nữa ngay cả phu nhân cũng đều đem cho con, về sau con trăm ngàn lần không được bất hiếu nghe chưa."

Vừa dứt lời, Lâm Lang bỗng nhiên cảm giác được trong bụng tựa hồ có cái gì động đậy, cả kinh nắm chặt tay Thanh Vũ, kinh hô: "Có...... Có rồi! Thật sự có cái gì đó ở trong bụng ta!" Thanh Vũ biết là Kim Sí Phượng Hoàng kia có linh tính nên nghe được lời mình nói, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên chút phức tạp, ôm sát Lâm Lang an ủi một lát, kiểm tra bụng của nàng, cảm giác được trong bụng ẩn ẩn truyền đến rung động của tiểu sinh mệnh, nhớ tới hôm nay ở trên thần điện nhìn thấy Kim Sí Phượng Hoàng bộ dáng thần khí, nghĩ đến tiểu bảo bối trong bụng sau này sẽ trở thành một nhân vật Phong Thần tuấn mỹ, chút phức tạp trong lòng kia cũng dần dần tan biến vì thỏa mãn, ôm Lâm Lang mãn nguyện đi ngủ......
« Chương TrướcChương Tiếp »