Chương 110: Hồng Bối Chu ngàn năm

Phía Tây Nam cách thành Tô Châu năm mươi dặm, ở chỗ giao giới của Ngọa Ngưu Sơn và một ngọn núi khác có một cái sơn cốc, một dòng suối từ hai kẽ hở trong núi dọc theo đông lưu mà xuống hội tụ vào sông, từ Ngọa Ngưu Sơn nhìn xuống chỉ có thể thấy một đường khe hở chật hẹp, quanh co khúc khuỷu chạy dài giữa hai ngọn núi, người không biết chuyện còn nói là núi đá bị nứt ra, đưa tai dán trên mặt đất cẩn thận lắng nghe, ẩn ẩn còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong khe hở truyền đến, địa phương hẻo lánh như thế này hi hữu lắm mới có người sinh sống.

Đám người chạy nửa ngày rốt cục đến xế trưa mới tới nơi giao giữa hai ngọn núi, nhìn hai dãy núi cao trùng điệp kéo dài hơn trăm dặm, Lâm Lang không khỏi âm thầm nhụt chí, hai dãy núi lớn như thế phải tới bao giờ mới tìm được bộ thạch quan kia a...

Mặc dù trong lòng sinh ra rất nhiều phàn nàn, nhưng sắp đến lúc hành động nha đầu này lại không có chút nào lười nhác, đoàn người đem ngựa lưu lại dưới chân núi, theo sau sự chỉ dẫn của Tiền bộ đầu cùng sư gia từng bước leo lên núi, mấy ngày gần đây mưa rất nhiều nên đường đi lên núi thực sự rất trơn, chỉ hơi không lưu ý liền sẽ lăn xuống sườn núi đá, thật không biết lúc ấy đám bộ khoái kia làm sao có thể khiêng thạch quan lên núi.

Lại đi gần hai canh giờ, người nào cũng bụng đói đến nỗi kêu rột rột, sư gia cuối cùng mới chỉ vào một nơi quay đầu lại báo: "Bẩm Thái sư, thạch quan được chôn ở nơi đó." Lâm Lang thuận theo ngón tay hắn mà nhìn tâm không khỏi lạnh hơn phân nửa, sơn cốc trước mặt sâu không thấy đáy mơ hồ có thể trông thấy một khe hở nhỏ hẹp ở sâu trong cốc, thạch quan bị chôn ở trong khe hẹp này ư? Cho dù là tìm được thì mang lên thế nào đây?

Thanh Vũ nhận lấy ống nhòm Ngũ Nguyệt đưa tới cẩn thận nhìn một lát, hỏi sư gia: "Các ngươi lúc ấy là trực tiếp đem thạch quan thả vào trong khe à?" Sư gia không dám ngẩng đầu nửa phần, nơm nớp lo sợ trả lời: "Vâng, khi đó...khi đó cũng cực kỳ sợ hãi, sau khi thả thạch quan vào trong khe chúng ta liền lập tức xuống núi, không ai nghĩ đến việc sẽ tìm bộ quan tài kia về..."

Lâm Lang nghe vậy không khỏi có chút bực bội nói: "Quan tài này giờ rơi vào trong khe làm sao lấy ra? Ngay cả thi thể lão quái vật có thật sự vùng dậy thì cũng không nhảy ra nổi khe đá này, chúng ta đừng nên uổng phí thời gian thì hơn." Thanh Vũ lại trầm mặc không nói, nàng ngẩng đầu quan sát bầu trời, không ngừng đi đi lại lại bên cạnh cốc tựa hồ đang lo lắng điều gì, một lúc sau mới hạ lệnh đám người tạm thời dựng lều ở khu vực sát cạnh cốc tùy thời chú ý tình huống bên trong khe đá, điều này lại chọc cho Tiểu-hạt-tiêu bất mãn, hờn dỗi ôm hai tay quay lưng về phía nàng thở phì phò không cho sắc mặt tốt, Thanh Vũ đành phải kéo nàng tách ra khỏi đám người lựa lời an ủi: "Làm sao vậy, lại phát cáu à? Mấy ngày trước đây không phải nói muốn làm hiền thê sao?" Lâm Lang nặng nề "Hừ!" một tiếng, mân mê môi nói: "Hiền thê thì không được tức giận hả?" Thanh Vũ bất đắc dĩ ôm nàng vào trong ngực nói: "Không phải là không được, chỉ là nàng tức giận dù sao cũng nên có lý do chứ." Lâm Lang nói: "Hôm nay đã là mười hai tháng tám tqua ba ngày nữa là đến ngày trăng tròn, nếu như cứ kéo dài ở chỗ này nhất định sẽ bỏ lỡ thời cơ tìm kiếm hồng bối chu, bộ thạch quan kia cũng đã lọt vào khe đá, nói không chừng thi thể của lão quái vật này đã sớm rớt nát, chúng ta còn tiếp tục dây dưa ở nơi này làm gì nữa?"

Thanh Vũ không khỏi lại trầm mặc một trận, chọc Tiểu-hạt-tiêu tức giận nhịn không được ở trên ngực nàng véo một cái, "Ấy da!" Thanh Vũ đau nhức bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, xoa xoa nơi bị nhéo, đành phải thành thật nói thực với nàng: "Kỳ thật...Ta cũng không biết vị trí chính xác của Hồng Bối Chu ngàn năm." Lâm Lang nghe xong lời này đôi mắt không khỏi trừng lớn, cố định nhìn thẳng nàng, Thanh Vũ ôm chặt nàng sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì đó quá khích, tiếp tục nói: "Ta chỉ từ trong Lục bút hành y của mẹ ta mà biết được vào ba mươi năm trước hồng bối chu từng xuất hiện ở phụ cận Tô Châu, người bị nó đả thương cũng đồng dạng biến thành quái vật nhện, ta sẽ không để nàng vì lão ni cô này mà bất chấp nguy hiểm... Ba ngày sau chính là đêm trăng tròn, chỉ cần qua thời gian đó sư phụ nàng dù có là thần tiên cũng không cứu được, lão ni cô này đối với nàng có ân là thật, hiện tại nàng cũng đã đối với bà ta tận tình tận nghĩa, tìm không được hồng bối chu chính là số mệnh đã an bài bà ta như vậy...

"Bốp!"

Còn chưa nói xong một cái tát vang dội đã đánh vào mặt, đánh rớt cả mặt nạ trên mặt đất, Lâm Lang sững sờ nhìn nàng bằng dáng vẻ không thể tin được, Thanh Vũ hít vào một hơi, cũng mặc kệ khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ, ngược lại niết chặt tay Lâm Lang, cẩn thận từng li từng tí vuốt lòng bàn tay nàng sợ nàng bị mặt nạ làm đau. Giờ phút này Lâm Lang thật không biết nên khóc hay nên cười, mình tin tưởng nàng như thế... ngược lại bị nàng lừa dối lâu như vậy, trong đầu giờ đây chỉ cảm thấy trống rỗng, hoàn toàn không biết kế tiếp bản thân nên làm gì.

Thanh Vũ ôm sát nàng vào trong ngực, tựa như an ủi nhưng càng giống như muốn đổi chủ đề mà nói: "Chúng ta ở chỗ này lại đợi thêm mấy ngày, nếu như qua đêm trăng tròn cương thi này cũng không có động tĩnh vậy liền không có gì đáng lo lắng nữa." Cúi đầu hôn mạnh lên trán Lâm Lang, nói: "Sau khi kết thúc chuyện này, chúng ta lập tức mang ông ngoại đồng thời hồi kinh cùng nhau vui vẻ sinh hoạt giống như trước!" Lâm Lang không kiềm nổi mà rơi lệ, hướng trên vai nàng liều mạng đấm mấy quyền, chôn đầu trên vai nàng nghẹn ngào khóc nức nở, Thanh Vũ ôm Lâm Lang thật chặt, nhìn thấy nàng rơi lệ trái tim liền khó chịu giống như bị khoét mất một cái lỗ, tuy là lừa nha đầu này khiến nàng thương tâm rơi lệ nhưng trong lòng mình tuyệt không cảm thấy hối hận, lão ni cô này chết còn chưa hết tội, dù cho bản thân nàng không tự tay báo thù, thì ông trời cũng theo lẽ thường thu lấy một cái mạng của bà ta!

Cả đoàn người ở bên cạnh sơn cốc trú đóng ba ngày ba đêm, mắt thấy đêm trăng tròn ngày mười lăm tháng chín đúng kỳ hạn mà tới, mặt trăng tròn trịa óng ánh dần dần từ phía đông hiện lên, thời gian cũng từng chút từng chút từ từ đến nửa đêm vầng trăng tròn này cũng dần treo trên đỉnh, trong lều vải sớm đã vang rền tiếng ngáy chấn thiên, giờ khắc này Thanh Vũ cùng Lâm Lang lại ngủ không được, hai cặp mắt của hai người chăm chú nhìn khe đá, lúc này trăng tròn đã nhô lên cao, ánh trăng giống như một tấm màn màu bạc trải khắp mặt đất chiếu vào trong khe đá, lòng bàn tay đang nắm chặt tay Lâm Lang dần dần rịn mồ hôi, mẫu thân từng ghi trong Lục bút rằng thi thể tối kỵ gặp phải ánh trăng, nhất là lúc trăng tròn và thiên tượng dị biến, đó là thời khắc thi thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mạnh nhất, chỉ hi vọng lúc cỗ thạch quan kia rơi vào thâm cốc thì thi thể bên trong cũng đã vỡ nát...

Lâm Lang trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm, tựa như đang lặng lẽ khẩn cầu thần linh. Đột nhiên, một tiếng vang rất nhỏ truyền vào tai, tay Lâm Lang không tự chủ được khẽ run rẩy, nàng rõ ràng cảm giác được bàn tay Thanh Vũ đang nắm lấy nàng trong nháy mắt trở nên dùng sức. Lúc này đã vào đêm, ánh mắt Lâm Lang căn bản không bằng Thanh Vũ, ngay tại vừa rồi ở thời điểm phát ra tiếng vang, Thanh Vũ thấy rõ ràng bên cạnh khe đá nứt ra một khe hở nhỏ, một tiếng vang này là thanh âm tảng đá vỡ vụn, thần kinh toàn thân nàng không khỏi kéo căng, ngưng thần nhìn kỹ xuống phía dưới, lại một tiếng vang truyền đến, bên cạnh khe đá lại nhiều hơn một vết nứt, chốc lát sau, một loạt âm thanh vỡ vụn của đá vang lên, "bịch bịch" rơi vào khe suối trong sơn cốc, vang lên một mảnh thanh âm rơi vào nước nặng nề, Thanh Vũ lập tức quay đầu dùng nhánh cây trong tay lần lượt đánh mạnh từng người trong lều vải, đau đến một đám người đều nhảy dựng lên, cả đám sợ hãi nằm nhoài trên vách đá không dám thở mạnh, sơn cốc về đêm phát lên một đạo sương mù khiến cho người bình thường không cách nào thấy rõ tình hình bên trong khe đá, chỉ có thể dựa vào tiếng động từ trong cốc mà phỏng đoán.

Lâm Lang dùng ống nhòm của Thanh Vũ cẩn thận quan sát tình hình bên trong khe đá, qua thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì xuất hiện, đang lúc nghĩ bản thân quá mức đa tâm thì xuất hiện một chuỗi tiếng tảng đá vỡ vụn, cái khe trong nháy mắt trở nên lớn hơn, một cánh tay mọc đầy lông xanh bỗng nhiên túm lấy mép khe đá, dọa cho Lâm Lang kém chút nữa nằm co quắp trên mặt đất, nhờ có Thanh Vũ ôm nàng vào trong ngực đỡ lấy thân thể nàng, Thanh Vũ quay đầu hướng đám người "Xuỵt~" một tiếng, chúng nha sai bộ khoái vội vàng dùng tay ra sức bịt miệng, căn bản không dám có một tia loạn động, sợ gây ra động tĩnh dẫn quái vật kia đến.

Lục Mao Cương Thi dựa theo mép khe đá chậm rãi leo lên, Lâm Lang bị dọa gần như sắp khóc lên, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn không nháy mắt nhìn từ ống nhòm quan sát động tĩnh của quái vật kia, Thanh Vũ nhẹ nhàng hôn lên gò má nàng một cái, theo một bên vách núi trèo xuống dưới, lúc này đây trong sơn cốc tỏa ra từng tầng sương mù nên nàng cũng không lo lắng đám sư gia bộ khoái sẽ nhìn thấy chân diện mục của nàng, mười móng tay trong nháy mắt dài ra trở nên sắc bén, tựa như miêu nhi bất động thanh sắc đi tới phía sau Lục Mao Cương Thi, thẳng đến khi toàn bộ thân thể nó chậm rãi từ bên trong khe đá chui ra, tay phải chậm rãi nâng cao từ từ tiến đến đỉnh đầu cương thi, đột nhiên một trảo hạ xuống, năm đạo móng tay như cào trên một khối sắt thép phát ra chuỗi âm thanh chói tai làm cả đám người kinh hãi nhanh chóng bịt chặt hai lỗ tai.

Móng tay giống như lợi kiếm vạch ra năm vết cắt thật sâu trên thân thể quái vật, trong miệng quái vật phun ra một luồng khí độc, lại còn có thể xoay người lại một tay túm lấy cổ Thanh Vũ, chuẩn xác hướng bả vai nàng mà cắn, Thanh Vũ vừa một trảo cắt đứt cánh tay cương thi đang muốn thêm một nhát rạch nó thành một khối toái thi, bất thình lình phía trên đầu lại có người nhảy xuống, nhìn kỹ cư nhiên là ông ngoại Công Tôn Cẩm!

Thanh Vũ có chút không rõ, ông ngoại sao cũng tới chỗ này? Thi độc trên người ông đã khỏi hẳn rồi sao? Nàng kỳ thật vẫn không biết, hai ngày trước Công Tôn Cẩm đã tỉnh lại sau đó lại nghe cháu ngoại mang theo nhóm nha sai muốn đi diệt trừ quái vật trá thi* này, lão thật sự không yên lòng nên mới dứt khoát chạy tới chỗ này, vì không muốn làm cho Thanh Vũ chú ý nên từ đêm qua đến giờ luôn trốn ở phụ cận sơn nhai, Thanh Vũ cùng Lâm Lang do chỉ một mực lo lắng động tĩnh trong khe đá cho nên không phát hiện ra lão, vừa rồi lão trông thấy Thanh Vũ tiến vào sơn cốc lập tức nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên trong cốc, lão gia tử trời sinh tính tình nôn nóng, lo lắng quái vật kia đả thương cháu ngoại của mình không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào trong cốc, tức khắc hướng Lục Mao Cương Thi nhào tới, lần này lại đem Thanh Vũ ở phía sau kinh hãi mồ hôi lạnh chảy khắp người, mắt thấy sau khi ông ngoại đem cương thi đánh gục cả hai cỗ thân thể liền cùng nhau rơi vào đạo khe hỡ miễn cưỡng bị mở ra kia, không nhịn được hét lớn một tiếng: "Ông ngoại!". Sau đó theo sát đồng thời nhảy vào khe đá.

(* trá thi: xác chết vùng dậy)

Lâm Lang qua ống nhòm trơ mắt nhìn Thanh Vũ nhảy vào khe đá, giờ khắc này nàng cũng bất chấp tất cả, chạy vào cốc nhảy theo vào trong khe đá, ba người trước trước sau sau đều rơi vào thâm cốc, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió thổi vù vù: "Tùm tùm" liền một mạch rơi vào trong dòng nước, nước trong cốc lạnh đến thấu xương, Công Tôn Cẩm và Lục Mao Cương Thi đồng thời bị dòng nước đẩy đi thật xa, Thanh Vũ từ trên đỉnh vách đá nương theo ánh trăng nhìn rõ vị trí của ông ngoại, dùng hết khí lực toàn thân đi tới chỗ ông ngoại muốn cứu ông, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Uỳnh~" thật lớn vang lên, phía trước bên phải một tảng nham thạch thật to bị hất ra, một con nhện mặt người từ lòng đất chui ra, bụng và xúc giác của nó đen kịt, trên lưng đỏ tươi như máu từng đường vân trắng bao quanh, con tri chu này to như vạc nước cỡ nhỏ, tám cái xúc giác dài giống những cái móc sắt sắc nhọn, Thanh Vũ cùng Lâm Lang chưa bao giờ thấy qua một con nhện lớn như thế liền ngây người một lúc, ngay khi đang còn sững sờ, từ trong miệng tri chu lập tức bắn ra một lớp tơ nhện cuốn lấy Công Tôn Cẩm cùng Lục Mao Cương Thi, trong nháy mắt liền kéo tới bên miệng, trong miệng hai cái răng thật nhọn nhất quán cắn xuống đỉnh đầu Công Tôn Cẩm cùng Lục Mao Cương Thi, Thanh Vũ trơ mắt nhìn Công Tôn Cẩm nhanh chóng trợn trắng hai mắt, não bộ giống như bị rút hết không khí toàn thân run rẩy không thôi, trong miệng thét lên một tiếng thê lương: "Ông ngoại--" mũi chân điểm một cái, tựa như vũ bão vọt đến bên Hồng Bối Chu ngàn năm một trảo đâm tới.